Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhổ Râu

Phiên bản Dịch · 1640 chữ

Không qua bao lâu thì món ngư thú viên của Hổ Nha đã nấu xong.

Nghe Hổ Nha bảo cô qua kia ăn ngư thú viên nướng luộc, Đường Quả lắc đầu: “Tôi no rồi, không ăn đâu.”

Thấy Đường Quả không chịu ăn, Hổ Nha cũng không ép, anh cùng Bạch Hà ăn mấy miếng thịt ngư thú đã nướng chín, sau đó cho đống thịt ngư thú viên đã nướng chín ấy vào trong nồi đá.

Sau đó còn có ngư thú viên do Bạch Hà nấu, Hổ Nha và Bạch Hà cũng nhấp một ngụm canh ngư thú viên, tuy trong nước canh không có nêm muối nhưng họ cảm thấy mùi vị cũng khá ngon.

Sau cùng, hai người để riêng một miếng thịt trư thú mà Bạch Hà đã nướng chín, phần còn lại thì ăn hết.

Sau khi ăn no, Hổ Nha cho miếng thịt trư thú đã nướng khi nãy cùng với ngư thú viên và miếng thịt ngư thú vào nồi đá rồi dùng lá cây đậy kín miệng.

Còn một nồi đá nấu ngư thú viên chưa chín, một nồi đá để nấu ngư thú viên và canh, miệng của hai nồi đá cũng được đậy kín bằng lá cây.

Cuối cùng, Bạch Hà mang theo một chiếc nồi đá, còn Hổ Nha lại vừa mang vừa ôm theo một chiếc nồi đá khác mà đi.

Nơi đầu tiên họ đến là hang động của A Lan và những người khác, họ lấy ra một phần thịt trư thú nướng, ngư thú viên và cầm luôn miếng thịt ngư thú kia ra cho đám Hổ Liệp nếm thử hương vị, phần còn lại được đậy bằng lá cây, sau khi đậy kín, Hổ Nha và Bạch Hà vác nồi đá bước ra khỏi hang động.

Trong động lớn, Đại Lâm ăn miếng thịt ngư thú và ngư thú viên do Hổ Nha và Bạch Hà chuẩn bị, cuối cùng nhấp một ngụm canh nấu với ngư thú viên rồi mới gật gật đầu, tỏ ý khen ngon miệng.

"Cái này thật sự là làm từ thịt ngư thú sao? Làm sao làm được như thế này?" Ông nội Chiến Phong cầm lấy một cục ngư thú viên, bóp mạnh một chút, cảm giác núng nính khiến trong mắt ông ấy không thể không mang theo sự ngạc nhiên khi nhìn Hổ Nha và Bạch Hà.

Hổ Nha mỉm cười giải thích cách làm ngư thú viên, nói xong anh nhớ ra mình đã dùng lòng trắng trứng kê thú để làm ngư thú viên, phần lòng đỏ trứng kê thú còn lại vẫn còn để trong tô đá chưa xử lý.

Sau khi nghe Hổ Nha nói, đám thú nhân trong hang không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thịt ngư thú còn có thể làm như thế sao?! Vậy thì những loại thịt khác cũng có thể làm như vậy không?

“Bạch Hà, độc dược mà Đường Quả muốn, cô ấy đã sử dụng chưa?” Đại Lâm đột nhiên hỏi.

Nụ cười trên mặt Hổ Nha đột nhiên biến mất, anh nhìn Đại Lâm với ánh mắt do dự và có chút không nói nên lời.

Không biết có phải là vì nhìn thấy Hổ Nha đột nhiên thu lại nụ cười trên mặt không, hoặc bởi vì cảm nhận được ẩn ý trong ánh mắt Hổ Nha, Đại Lâm liếc nhìn Hổ Nha, không nói gì, ông quay mặt sang nhìn Bạch Hà mà ánh mắt không có chút thay đổi.

Bạch Hà gật đầu "Tộc trưởng, chuyện này ta muốn nói với ngài sau, Đường Quả cho độc dược và một số loại thuốc khác vào nồi đá nhỏ và đun lên, cô ấy nói buổi chiều sẽ uống, một lát ta sẽ quay lại hỏi Hổ Liệp.”

“Ừ.” Đại Lâm trả lời.

Khi Hổ Nha trở lại hang động, Đường Quả đã nằm ngủ thiếp đi.

Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Đường Quả dưới ánh lửa, cảm giác chán nản trong lòng Hổ Nha vì tộc trưởng và những người khác vẫn còn nghi ngờ Đường Quả đột nhiên biến mất.

Anh tin tưởng rằng Đường Quả sẽ không có ý đồ xấu với bộ lạc của mình.

Anh cũng hiểu tộc trưởng và những người khác nghĩ như vậy cũng vì sự an toàn của các thành viên trong tộc, hiện tại anh chỉ hy vọng tộc trưởng và những người khác có thể loại bỏ được sự nghi ngờ của họ đối với Đường Quả càng sớm càng tốt.

Cơ mà Đường Quả tốt như vậy, anh tin rằng tộc trưởng và những người khác sẽ sớm tiếp nhận cô.

Tâm trạng chợt vui lên, Hổ Nha liền ngửi thấy mùi trứng thoang thoảng trong hang, lập tức nhớ tới lòng đỏ trứng kê thú mà trước đó anh chưa xử lý.

Lần theo mùi trứng, Hổ Nha mở tấm gỗ đậy nắp nồi đá ra, nhìn thấy bên trong nồi đá có một chiếc tô gỗ đựng thứ đồ màu vàng nhạt.

“Anh về rồi.” Mùi trứng đột nhiên nồng nặc khiến Đường Quả vốn dĩ không thể ngủ sâu biết Hổ Nha đã về, khi mở mắt ra, quả nhiên cô thấy anh đang nhìn tô lòng đỏ trứng mà cô đã mang đi hấp trước đó.

Về việc cô vậy mà lại không nghe thấy tiếng bước chân của Hổ Nha, thậm chí không cảm nhận được sự hiện diện của anh, Đường Quả chỉ có thể nói rằng cô gần như đã quen với chuyện này rồi.

Thói quen, nó thực sự là một kẻ thù vô cùng mạnh mẽ.

Đột nhiên nghe thấy âm điệu mang theo sự buồn ngủ lười biếng của Đường Quả, Hổ Nha lập tức ngước mắt nhìn cô, anh nở nụ cười rạng rỡ với cô.

Chỉ là Hổ Nha... với mái đầu bù xù ướt nhẹp cộng thêm khuôn mặt râu ria lộn xộn, dưới bóng của ngọn lửa nở nụ cười bị che khuất một nửa, thực sự có chút đáng sợ và hung dữ...

“...” Đường Quả đang nằm trên giường da thú.

Nghiêm túc thành thật mà nói, may mắn là cô không sợ ma và những thứ tương tự như vậy, cũng đã nhìn thấy rất nhiều xác chết với các vẻ mặt khác biệt và các hình dáng bi thảm. Nếu không, nụ cười bất chợt của anh thực sự sẽ hù dọa được cô!

Đường Quả trên mặt không có biểu tình gì nhìn Hổ Nha nói: “Hổ Nha.”

"Sao vậy?" Không biết vì sao Đường Quả đột nhiên trở nên như vậy, Hổ Nha lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, hỏi.

“Anh đi đến chỗ đó đứng đi.” Đường Quả đưa tay chỉ vị trí cho Hổ Nha.

Hổ Nha đứng đó như được bảo, ngọn lửa lập tức chiếu sáng khuôn mặt chính diện của anh, bóng tối biến mất, khuôn mặt không còn đáng sợ và hung dữ như trước.

“Hổ Nha, anh có thể cạo bỏ bộ râu trên mặt được không?” Vốn dĩ bộ râu này cũng có chút vừa mắt, nhưng bởi vì vừa nãy, Đường Quả cảm thấy tốt nhất là nên bỏ đi bộ râu khó coi đó. Cô cũng có thể nhìn kỹ xem khuôn mặt của Hổ Nha dưới bộ râu trông như thế nào?

Đột nhiên nhớ tới việc mình vậy mà đã phải lòng một thanh mặt thật còn không lộ rõ, lúc này Đường Quả thực sự không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào...

Cảm nhận được ánh mắt không mấy thích thú của Đường Quả, Hổ Nha lập tức nói: “Được chứ, nếu cô không thích thì ta sẽ nhổ bỏ nó ngay bây giờ.” Dù việc nhổ râu rất đau, nhưng Đường Quả không thích bộ râu của mình, cho nên anh vẫn sẽ nhổ nó ra vậy.

Đường Quả lắc đầu: "Bây giờ đã tối muộn lắm rồi, ngày mai anh còn phải đi săn, tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm, ngày mai anh cạo râu cũng được.”

"Được rồi, ta nghe lời cô." Hổ Nha đáp lại với một nụ cười.

Cô rất hài lòng với câu trả lời của Hổ Nha, Đường Quả không nói thêm gì nữa, chỉ vào nồi đá trên đống lửa, cười nói: “Đó là lòng đỏ trứng kê thú hấp mà tôi làm, anh ăn đi rồi ngủ nhé.”

"Được." Nhìn thấy Đường Quả cười, Hổ Nha liền thả lỏng tâm tình, anh cười đáp lại, mặc dù vừa rồi anh muốn để dành bát trứng cho Đường Quả ngày mai ăn.

"Vậy anh ăn đi, tôi đi ngủ trước, anh cũng ngủ sớm nhé." Đường Quả nói xong liền xoay người tìm tư thế thoải mái mà ngủ.

Hổ Nha nhìn thấy Đường Quả ngủ, lập tức nhăn mặt sờ sờ bộ râu rậm rạp, nhưng rất nhanh, trong mắt anh hiện lên vẻ quyết tâm. Anh thả lỏng lông mày, cũng hạ tay xuống.

Ngày hôm sau Đường Quả bị tiếng hổ gầm đánh thức, mở mắt ra đã thấy Hổ Nha đang nhổ râu với vẻ mặt ngơ ngác.

Nhìn bốn năm nắm râu bị anh nắm kéo ra ngoài, nhìn mảng làn da đỏ bừng lộ ra ngoài của anh, nhìn vết sưng tấy hiện lên do râu bị kéo, và cuối cùng là hình ảnh chân râu bị kéo hết ra ngoài nên làn da đó mới có thể trở lại vị trí ban đầu...

Đường Quả nhe răng, cô chỉ nhìn thôi mà cũng cảm thấy đau đớn, nhất là lúc râu của anh bị buộc phải nhổ ra khỏi da thịt, đôi mắt cô không khỏi hơi co lại.

Bạn đang đọc Xuyên Không Thú Thế: Thú Phu, Ngoan Ngoãn Nghe Lời của Huyễn Lê Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuachTyHanh
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.