Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2095 chữ

Khăn lau, máy nghe nhạc, nước khoáng, đủ hết, chuẩn bị chạy bộ thôi.

Mặc Thanh hừng hực khí thế bước ra khỏi nhà, dậm chân xuống mặt đường, đón lấy luồng khí trong lành, cả người khoang khoái.

Hắn vừa chạy vừa tự cảm thấy trên người mình toát lên ánh sáng chói lóa mù mắt, quá đẹp trai, quá tươi sáng.

“Đoàng” một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc kéo ánh mắt của mọi người đều dồn lại một nơi, chỉ thấy ở đấy bị đen một khoảng… không thấy ai cả.

Đúng thế, vô cớ bị sét đánh, nói xem có oan hay không hả???

Còn chưa điều chỉnh lại tinh thần cho tỉnh táo thì đột nhiên có người kéo lấy tay hắn, lôi hắn chạy thục mạng.

“Cái…-“ Còn chưa nói cả câu, phía sau truyền đến tiếng rống lớn kinh dị khiến hắn muốn nhũn cả chân.

Cơ thể nhanh nhẹn cong chân chạy, trong đầu thì có một bé ngoan ôm gối, nghiêng mặt, chả hiểu cái chi chi.

Bị người lạ kia lôi kéo luồn lách, vô số lần bị nhánh cay quẹt lên người, cuối cùng cũng chịu dừng lại, Mặc Thanh tưởng mình đứt hơi chết luôn rồi.

“Cái…ha, hộc hộc, gì…khụ” Chưa tròn câu đã bị sặc nước miếng.

Người mặc đồ như da thú vỗ vỗ lưng hắn, xì xà xì xồ gì đó hắn nghe chả hiểu.

“&^&$%$&^@@”

“???”

Mặc Thanh cảm thấy mình nên cần một khoảng thời gian yên tĩnh để chỉnh đốn mớ hổ lốn trong đầu, hắn đưa tay làm dấu dừng lại, người mặc đồ da thú mơ hồ hiểu được, tự ngậm miệng.

Mặc Thanh ngước đầu lên theo hướng ánh mặt trời, sau đó hắn nghi hoặc chuyển đầu nhìn xung quanh… đây là chỗ quái nào?

Có cảm giác như đang ở trong rừng rậm vậy, ngước lên nào là cây cối chim muông chao liệng, cúi xuống thì đất gồ gề lõm chõm nhưng rễ cây.

Từ từ đã.

Kí ức mãnh liệt ùa về, đầu tiên Mặc Thanh có được một kì nghỉ vô cùng hiếm hoi, hắn lên kế hoạch du lịch đầy đủ đâu ra đấy rồi, sau đó hắn qua đêm ở một khách sạn bình dân tại nơi hắn du dịch, sáng sớm tinh mơ tỉnh dậy, nghĩ thầm muốn chạy bộ vài vòng hít thở không khí trong lành trước khi sách ba lô lên chuẩn bị hành trình khám phá thế giới tươi đẹp thì “đùng” một tiếng, hắn bị sét đánh. Phải! Là bị sét đánh vô duyên vô cớ! Đến khi hồi thần lại, mắt còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh đã bị người ta lôi kéo chạy thục mạng…

Đây là rừng rậm sao?

Quá nhiều câu hỏi cần lời giải đáp, trong khi hiện tại người duy nhất ở đây hắn lại không trò chuyện được, quả thật là đau đầu.

Mặc Thanh điều chỉnh ổn nhịp thở, quay sang nhìn người kia đang dùng hai tay vò vò cái gì đó, sau đấy y chậm rãi lại gần Mặc Thanh, xì xà xì xồ nói nói rồi cười thẹn thùng đập cái đống xanh xanh lên ngực hắn.

Mặc Thanh sửng sốt giật thót né tránh, người đó ngạc nhiên vì hành động này của hắn, hơi nghiêng đầu như đang tự hỏi.

Mặc Thanh chăm chú ngắm nghía y, tóc dài ngang vai xõa tứ tung hơi rối loạn, trên đầu còn dính vài lá cây, mặt mũi lem nhem, y chỉ mặc một cái “váy” da thú thì phải, Mặc Thanh không chắc lắm. Cái này giống như những người trong rừng hay mặc nhỉ, Mặc Thanh cười trừ. Toàn thân y không có chỗ nào lành lặn, vết thương lớn nhỏ chi chít trải khắp cơ thể, thậm chí trên cùi chỏ còn nhỏ máu tí tách. Mặc Thanh nhíu mày.

Người nọ thấy Mặc Thanh cứ luôn chống cự mãi, hơi sốt sắng quơ tay múa chân như muốn nói gì đó, y xòe bàn tay nhầy nhụa chất gì màu xanh còn vươn chút xác của lá cây, rồi xoa xoa, như làm mẫu đắp lên chỗ vết thương đang chảy máu của mình, cười hì hì.

Mặc Thanh sáng tỏ, ra là y muốn đắp thuốc cho hắn, nhìn xuống người mình, tìm mãi cuối cùng mới thấy một vết trầy xướt nho nhỏ ở ngực, không chú ý cũng chả có cảm giác gì. Mặc Thanh hơi khó hiểu.

Hắn nghiêng đầu, chỉ chỉ đống dịch màu xanh trên tay rồi chỉ mũi mình, lắc đầu, sau đó hơi chần chừ một chút mới cầm lấy đôi tay nhỏ bé run rẩy, nhè nhẹ hướng y đặt lên vết thương của mình.

Người nọ sửng sốt, ư ư gì đó trong cổ họng, lát sau mới chậm rãi gật đầu. vừa nãy y vươn tay muốn đắp thuốc lên tay hắn thì trông rất rụt rè cẩn thận, còn khi tự đắp lên mình thì như chẳng thấy đau, cứ chà chà xát xát loạn trên cánh tay.

Mặc Thanh không nỡ nhìn nữa, kéo tay y, đặt hai tay y ra hiệu y giữ nguyên tư thế đó, còn mình thì bất đắc dĩ chấm chấm dịch xanh ấy, chầm chậm xoa lên vết thương.

Ổn thỏa rồi, Mặc Thanh mệt lả người tùy tiện dựa lưng vào một gốc cây to nào đó, nhắm mắt lại, đầu hắn đang rất đau. Chợp mắt một chút, vậy mà vô ý ngủ quên mất. Trong mơ, hắn thấy được cảnh tượng sau khi mình bị tia sét đó bổ xuống, người xung quanh giật mình nhìn lại chỉ thấy một khoảng trống đen thui ở đó, không có ai ngay cả một cái xác. Mặc Thanh thấy họ gọi cảnh sát, họ bàn tán xôn xao, hắn muốn bước lại đó nhưng toàn thân như bị dán keo cứng ngắt chẳng tài nào cử động được, cứ thế trơ mắt nhìn cảnh vật chuyển đổi không ngừng.

Có một bộ tộc sinh sống trong rừng rậm sâu thẳm, ở đó chia ra hai loại là thú nhân và á thú, á thú có hai giới tính nam và nữ, thú nhân thì chỉ có nam thú nhân mà thôi. Công việc của thú nhân là độc lập hoặc kết thành một đội để ra ngoài săn bắn, á thú thì ở nhà trồng trọt, may vá, hái lượm, chăm con, cuộc sống khá bình yên.

Trong bộ tộc có một gia đình nọ, người thú nhân rất yêu á thú của mình, sáng thì săn bắt, tối về chăm sóc vợ, á thú sức khỏe yếu ớt, gần như chẳng cầm cự được bao lâu. Họ có một đứa con á thú chỉ mới năm tuổi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đứa bé ấy rất hiểu chuyện, luôn ngoan ngoãn nghe lời ba mình ở nhà chăm sóc mẹ, không hay cùng bạn bè tụ tập vui đùa, dần dà bé á thú nhân ấy tách biệt với các bạn đồng trang lứa, không ai muốn chơi với cậu cả. Một hôm đang bưng thuốc cho mẹ thì bên ngoài truyền đến tin khẩn, ba của cậu bị một con heo rừng húc chết…

Á thú nhân vội vã chạy ra xem, vừa khóc vừa hỏi vì sao, ba cậu không yếu đuối đến mức chỉ bằng một con heo cũng không xử lí được.

Tộc trưởng chỉ lắc đầu, ba cậu nghe nói trên đỉnh núi Y San có một loại hoa, đấy là thần dược và là cơ hội sống cuối cùng của mẹ cậu, ba cậu liều mình leo lên núi bất chấp sự khuyên can của mọi người vì ai chẳng biết núi Y San nguy hiểm cỡ nào.

Ngay lúc ba cậu sắp hái được hoa rồi thì đâu ra một con lợn rừng như bị chọc điên hùng hục lao đến bất ngờ, húc ba cậu ngã lăn xuống núi…

Ra là hoa đó có tác dụng kích thích, là thú nếu ngửi được sẽ bị điên, là thú nhân hay á thú nhân nếu ăn phải sẽ tăng trưởng, còn về tăng trưởng thế nào thì chưa ai kiểm chứng được.

Ba cậu vì quá lo cho mẹ cậu mà liều mình, cuối cùng bỏ lại hai mẹ con…

Mẹ cậu nghe tin, vốn thân thể đã suy yếu nay triệt để nhắm mắt xuôi tay, bỏ lại đứa con chỉ mới năm tuổi.

Tộc nhân cũng rũ lòng thương xót sẽ chiếu cố cậu, nhưng không ai sẽ chăm cậu mãi được, và họ vứt bỏ cậu trong một buổi hái lượm.

Thế là á thú nhân chỉ vừa chín tuổi một mình ở rừng rậm nguy hiểm, tập cách sinh tồn và trưởng thành.

Hôm ấy cậu kiềm lòng không được mà cả gan muốn trộm quả Mễ mọc xung quanh hang động của Thú Lớn, sơ ý bị phát hiện, thế là có màn rượt đuổi ngoạn mục đó, lúc á thú nhân thấy phía trước có người, cậu đã không suy nghĩ gì mà lôi luôn hắn ta cùng chạy, cậu sợ hắn sẽ bị Thú Lớn làm thịt mất, không thể vì sai lầm của mình mà khiến người khác liên lụy được.

Mặc Thanh nhìn một chuỗi sự kiện từ đâu xuất hiện trước mắt, đây là ai đang nói lại với hắn sao? Quá kì lạ.

Thú nhân, á thú nhân à…

Có thể xác định mình đã rơi xuống dị giới quái lạ nào đó rồi, Mặc Thanh thấy đầu choáng váng, cảm giác khó thở bức ép hắn, hắn choàng tỉnh lại, đối diện với đôi mắt long lanh nước đang mở to nhìn hắn, lúc này hắn mới phát hiện màn đêm đã buông xuống tự khi nào rồi.

Mặc Thanh lấy tay chà xát mặt mình thật mạnh mong có thể tỉnh táo lại đôi chút, ngỡ tưởng chợp mắt nghỉ ngơi sẽ khỏe hơn, nào ngờ lại càng đau đầu hơn, cái cảm giác bế tắc không biết phải làm gì tiếp theo khiến hắn vô cùng khó chịu.

Hắn không rõ vì sao mình lại thấy rõ được tường tận quá khứ của một á thú nhân xa lạ vô tình gặp này, trông như đây là một cuộc sắp đặt vậy. Mà thường thì phải là hai kẻ bất hạnh với nhau chứ, hắn tự nhận mình không đến mức quá hạnh phúc vô lo nhưng cuộc sống trước khi bị sét đánh khá là tự tại không vướng bận, chắc ông trời thấy kẻ cô đơn nhàn hạ như hắn đây suốt hai chục năm, chướng mắt quá nên muốn đày đọa hắn chăng? Mặc Thanh tự chọc mình rồi cười khẽ.

“%#$%&” Á thú nhân ư ứ nói gì đó, Mặc Thanh nhìn y, chả rõ điều gì thôi thúc mà lại vươn tay xoa đầu y, thầm than, nhóc con này đôi mắt cũng sáng quá rồi.

Đêm tuy tối nhưng không mù mịt, còn lưa thưa ánh sáng của trăng len lỏi qua từng tán lá cây, mơ hồ thấy được đôi chút khung cảnh hiện tại.

Trước mắt cũng chỉ là cây và cây, nhưng nếu chăm chú lắng nghe thì sẽ nghe được tiếng róc rách rất nhỏ, là một dòng suối sao?

Mặc Thanh muốn hỏi á thú nhân nhưng khi còn chưa kịp mở miệng thì lại nuốt ngược hơi vào trong, giao tiếp khó khăn như vậy rồi còn muốn hỏi gì được nữa chứ.

Đứng dậy, xoa xoa cái cổ hơi đau nhức, Mặc Thanh chỉ chỉ về phía trước, làm động tác chà cánh tay muốn á thú nhân hiểu là hắn đang nói đến con suối kia.

Á thú nhân ngẩn ra hồi lâu, nhíu mày rồi đột nhiên nhảy dựng lên, lôi hắn chạy nhanh về phía ngược lại.

“Cái…” Mặc Thanh thân là trai tráng cao mét tám vậy mà bị một á thú nhân cao đến mét bảy lôi kéo chạy khắp nơi, thậm chí kinh hoàng nhận ra mình vậy mà không cách nào rút tay ra được.

Dường như cảm nhận được sự chống cự của Mặc Thanh, á thú nhân hơi dừng lại, rối loạn múa may tay chân như đang ra hiệu cái gì đó, Mặc thanh càng xem càng hồ đồ, rốt cuộc là muốn nói cái gì đây hả trời?

Bạn đang đọc Xuyên Qua Chạy Trốn Cùng Giống Cái sáng tác bởi meogao

Truyện Xuyên Qua Chạy Trốn Cùng Giống Cái tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meogao
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.