Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần giảng đạo thứ ba (2)

Phiên bản Dịch · 1395 chữ

Chương 56 Lần giảng đạo thứ ba (2)

Lục Lạc Sơn cách Côn Luân Sơn phi thường xa xôi, cũng may trong bốn người, ai cũng không bình thường, cho dù người kém nhất là Miêu Miểu thì cũng đã có cảnh giới Đại La Kim Tiên đại viên mãn, cho nên căn bản không cần lo lắng vấn đề tốc độ.

Miêu Miểu nhớ năm đó khi nàng mới rời khỏi tộc thì mới có cảnh giới Huyền Tiên, chỉ chớp mắt, cư nhiên đã thăng vài cấp.

Miêu Miểu thực vui vẻ, cũng không biết cao thủ lợi hại nhất trong tộc đã đột phá đến cảnh giới Đại La Kim Tiên hay chưa? Chính mình như vậy đi về, tộc trưởng cùng tộc nhân khẳng định sẽ chấn động chứ? Hắc, đến lúc đó xem bọn họ còn dám nói chính mình xấu nữa hay không.

Duy nhất không viên mãn chính là như cũ không có mang đạo lữ về... Nghĩ đến chuyện này, nàng liền răng đau, kẻ phụ lòng hủy thanh xuân của nàng!

Mấy ngày sau, bốn người rốt cuộc tới Lục Lạc Sơn. Đứng ở đỉnh núi nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh, không sót gì của tộc Tỳ Hưu.

So với Côn Luân Sơn rộng rãi, đồ sộ, tiên khí lượn lờ, Lục Lạc Sơn có vẻ cằn cỗi lại nhỏ yếu, Miêu Miểu không khỏi cảm thán, tộc trưởng còn muốn xưng bá Hồng Hoang, thật là nằm mơ giữa ban ngày.

- Nơi này chính là quê nhà của ta, ngọn núi này gọi là Lục Lạc Sơn, tộc Tỳ Hưu chúng ta sinh hoạt ở bên trong núi. Ta cũng hơn hai vạn năm không có trở lại, không biết trong tộc biến thành bộ dáng gì, tộc trưởng luôn thúc giục mọi người sinh sản hậu đại, nhiều năm như vậy qua đi, hẳn là sinh ra không ít Tỳ Hưu con đi.

Miêu Miểu ở phía trước dẫn đường, Thái Nhất, Nguyên Thủy cùng Thông Thiên gắt gao đi theo, đổi lại trước kia, bọn họ tuyệt đối sẽ không đặt chân đến loại địa phương này.

Ở trong núi quanh co lòng vòng, Miêu Miểu rốt cuộc tìm được vị trí đại trận hộ sơn, lập tức rót vào một sợi sức mạnh chỉ tộc Tỳ Hưu mới có, quang hoa phía trên đại trận hộ sơn chợt lóe, lập tức mở ra một cái thông đạo.

- Bên này đi.

Miêu Miểu vui sướng, lại sinh ra một loại cảm xúc xa quê lâu năm giờ mới về thăm, cho dù nơi này căn bản không có thân nhân của nàng, nhưng rốt cuộc cũng là nơi sinh sống hơn một ngàn năm.

Còn chưa đi đến nơi tụ tập, con đường phía trước đã bị một đám hán tử cao lớn ngăn chặn, tu vi của người cầm đầu đã đạt tới Đại La Kim Tiên trung kỳ, quan trọng nhất chính là Miêu Miểu nhận ra hắn!

- Kỳ Thu Đại ca, huynh đặc biệt tới đón ta hay sao? Thật là quá ngượng ngùng, ta cho rằng mình rời khỏi hơn hai vạn năm, mọi người đều đã quên ta, không nghĩ tới còn đặc biệt phái nhiều người như vậy tới đón tiếp ta. Đúng rồi, lão tộc trưởng đâu? Có phải tộc trưởng phái mọi người tới đón ta hay không? Thực lực của tộc trưởng có tăng lên hay chưa? Kỳ Thu Đại ca cũng thật là không tồi, mới hơn hai vạn năm cư nhiên đã đột phá đến Đại La Kim Tiên trung kỳ.

Miêu Miểu vui vẻ đi lên đón, kết quả vừa mở miệng đã khiến cho một đám đại hán ở đối diện ngây ngẩn cả người.

Người cầm đầu là Kỳ Thu vỗ trán, rốt cuộc nghĩ tới, không thể tin tưởng nói:

- Ngươi là Miêu Miểu ư? Ta nói sao nhìn quen mắt như vậy, còn tưởng rằng là bọn đạo chích ở bên ngoài tự tiện xông vào Lục Lạc Sơn ta.

Hai mắt của Kỳ Thu sáng ngời, hắn cười lấp liếm. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Miêu Miểu lộ ra vài phần khiếp sợ, bọn họ sớm cho rằng Miêu Miểu đã bỏ mạng ở bên ngoài, rốt cuộc khi nàng rời khỏi tộc thì chỉ có cảnh giới Huyền Tiên. Hơn nữa đã ước định là mười năm sau sẽ mang theo đạo lữ trở về, kết quả vẫn luôn không có trở về.

Nhưng hôm nay, thực lực của Miêu Miểu đã cao đến mức hắn không nhìn ra cảnh giới, sao có thể?

- Còn không phải là ta hay sao? Kỳ Thu Đại ca, nói như vậy ngươi không phải tới đón ta hay sao?

Miêu Miểu lập tức không vui, xem bộ dạng này của Kỳ Thu tựa như là đã sớm quên nàng.

Kỳ Thu cười mỉa nói:

- Cũng coi như là tiếp đón ngươi. Nếu như là người của tộc Tỳ Hưu chúng ta, vậy đương nhiên muốn nhiệt tình hoan nghênh. Đúng rồi, ba vị này là?

Đến tận bây giờ, hắn mới chú ý đến mấy người bên cạnh Miêu Miểu. Nhưng không để ý thì không sao, vừa nhìn đã phát hiện này thực lực của ba người này tựa hồ còn cao hơn Miêu Miểu nữa, không khỏi từ khiếp sợ thăng cấp thành chấn động. Chẳng lẽ ... hay là ... ba người này đều là .. đạo lữ của Miêu Miểu?

- Bọn họ đều là đạo hữu ta kết giao ở bên ngoài trong mấy năm nay. Hai vị này phân biệt là Nguyên Thủy đạo hữu cùng Thông Thiên Đạo hữu, vị này chính là Thái Nhất đạo hữu. Nhàn thoại cũng không nói nhiều, chúng ta về trong tộc trước đi, ta lần này chính là mang theo thật nhiều thứ tốt trở về, đảm bảo mọi người sẽ vừa lòng.

Miêu Miểu hưng phấn suy tư, tộc nhân ăn Bàn Đào, tu vi nhất định sẽ tiến bộ rất nhiều.

- Được! Được! Ta đưa mọi người đi qua.

Kỳ Thu quá mức chấn động cùng vui sướng, trong lúc nhất thời lại là không có phản ứng về thân phận thật sự của ba người Thái Nhất.

Chờ đi đến điểm tụ tập ở phụ cận, hắn mới bỗng nhiên hét lớn:

- Nguyên ... Nguyên Thủy, Thông Thiên cùng Thái Nhất? Đó không phải là Tam Thanh cùng Đông Hoàng bệ hạ hay sao?!

Một tiếng hét này của hắn làm cho toàn bộ tộc nhân của tộc Tỳ Hưu đều chạy ra tới, trên trán của bốn người của Miêu Miểu hiện lên vạch đen, trong lòng thầm nói đại huynh, phản xạ của ngươi hơi chậm rồi đó!

- Cái gì Tam Thanh? Cái gì Đông Hoàng bệ hạ?

Tộc trưởng vội vàng chạy đến. Mấy năm nay qua đi, ông cư nhiên cũng đột phá đến cảnh giới Đại La Kim Tiên.

Liếc mắt một cái đã thấy Miêu Miểu, nhất thời kinh hãi hô lên ra tiếng:

- Miểu Miểu? Ngươi vẫn còn sống sót sao?

Miêu Miểu:

- ... Tộc trưởng, ta đương nhiên còn sống rồi, ta không chỉ còn sống sót mà còn sống rất tốt nữa. Ngài nhìn xem ta đều đã có tu vi Đại La Kim Tiên đại viên mãn, còn lợi hại hơn cả ngài nữa. Trong mấy năm nay, ta chính là không ngừng tìm được kỳ ngộ, còn tìm tới thật nhiều bảo bối... À, ngài thấy hay không, Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào, ta lần này trở về, mang theo cho các ngài thật nhiều.

- Bàn Đào?

Tộc trưởng ngẩn ra, từ trên tay nàng tiếp nhận một trái Bàn Đào vừa to vừa hồng, cơ hồ vui mừng mặt chảy đầy nước mắt nước mũi:

- Nha đầu xấu nhất trong tộc chúng ta rốt cuộc tiền đồ, tu vi cư nhiên còn cao hơn cả ta.

Miêu Miểu:

- ...

Có thể không nhắc đến mấy chữ đầu tiên kia hay không?!

Tộc trưởng lau lau nước mắt, lúc này mới nhìn về phía ba người Nguyên Thủy, bỗng nhiên nhớ tới tiếng hét kinh hãi của Kỳ Thu kia, lập tức cảm thấy toàn thân đều không tốt.

Ba vị này thật là ba người kia hay sao?

Bạn đang đọc Xuyên qua Hồng Hoang - Đạo lữ của ta là Hồng Quân của Phượng mặc áo vàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nxkhiem5hukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.