Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ hội lại tới rồi

Phiên bản Dịch · 1206 chữ

Y tá chạy đến trước mặt không phân tốt xấu nhíu mày oán trách: “Em gái nhỏ, đi đường cẩn thận một chút.”

Hạ Miên không muốn để ý đến loại phụ nữ rơi vào tình yêu là mất não này, đang định rời đi thì cảm nhận được đùi bị ôm chặt, cô cúi đầu lập tức nhìn thấy dáng vẻ có chút sợ sệt của Tiểu Phong, cậu bé sợ hãi nói: “Dì ơi.”

Hạ Miên vội vàng cúi người ôm lấy cậu bé: “Đừng sợ đừng sợ, dì ở đây.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Phong lập tức vùi vào hõm vai cô, giống như làm vậy là có thể tránh thoát thứ đáng sợ gì đó.

Ánh mắt của Ninh Thiều Bạch dừng lại trên người đứa trẻ trong lòng cô, ngón trỏ nhét trong túi áo khoác trắng không tự giác gõ nhịp hai cái, giọng nói có thể nói là ấm áp: “Đến làm báo cáo khám nghiệm thương tích sao?”

Y tá xinh đẹp kia thấy Ninh Thiều Bạch quan tâm đứa trẻ lập tức cúi người dịu dàng nói: “Cục cưng đừng sợ, nói cho chị gái, em bị sao vậy?”

Tiểu Phong lại càng sợ hãi hơn, dính chặt lấy Hạ Miên, hận không thể chui vào túi áo cô trốn đi.

Hạ Miên đang nghi hoặc trước phản ứng của Tiểu Phong, chợt nghe thấy giọng nói không vui của một vị y tá lớn tuổi vang lên: “Hoàng Hiểu Hà! Cô đang làm gì đó? Đưa thuốc cho giường bệnh số 3 đi!”

Hạ Miên lập tức ngẩng đầu lên: “Cô có quan hệ gì với Hoàng Hiểu Quyên?”

Thấy ánh mắt của bác sĩ Ninh cũng dừng lại trên người mình, hai gò má Hoàng Hiểu Hà đỏ bừng lên: “Hoàng Hiểu Quyên là chị gái tôi, ở lầu trên của nhà bà ngoại bác sĩ Ninh...”

“Chẳng trách.” Hạ Miên cười lạnh một tiếng, ôm Tiểu Phong rời đi, trước khi đi còn không quên hung hăng liếc xéo Ninh Thiều Bạch một cái.

Ninh Thiều Bạch nhíu mày, Hoàng Hiểu Hà tức giận nói: “Mấy em gái trẻ tuổi bây giờ cũng không có tố chất gì cả, coi mình là ai chứ, bác sĩ Ninh, ngài đừng để tâm.”

Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn dáng vẻ uốn éo của cô y tá, giọng nói không để ý chút nào: “Cô không biết đứa trẻ đó không?”

Hoàng Hiểu Hà hơi sửng sốt: “Không biết.” Sau đó còn thể hiện ra dáng vẻ cực kỳ yêu thích: “Đứa trẻ đó đáng yêu thật, tôi thích trẻ con nhất.”

Theo lý mà nói, đứa trẻ đó cũng phải gọi cô ta một tiếng dì, rõ ràng là nhận ra cô ta, hơn nữa còn sợ cô ta nữa.

Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, vòng qua cô ta đi thẳng đến phòng khám bệnh, thấy Hoàng Hiểu Hà đi theo, anh bực mình nói: “Y tá trưởng bảo cô đi đưa thuốc, cô đã chậm trễ rất lâu rồi đấy.”

Hoàng Hiểu Hà nghịch ngợm lè lưỡi, sau đó mới rời đi.

Lúc Hạ Miên ra khỏi bệnh viện đã là bốn giờ chiều, báo cáo cụ thể còn phải đợi thêm hai ngày nữa, có điều đơn thuốc nên kê đều đã kê xong, ngoại trừ bị thương thì chỉ cần bổ sung dinh dưỡng, đứa bé nhỏ như vậy, suy dinh dưỡng vừa phải, may mà không ảnh hưởng nhiều đến vấn đề phát triển, bổ sung dinh dưỡng kịp thời là được.

Điều khiến Hạ Miên phẫn nộ chính là, bác sĩ kiểm tra xung quanh miệng đứa trẻ có một số vảy máu không dễ nhìn thấy lắm, cậu bé thật sự đã từng bị kim đâm! Chẳng trách Hoàng Hiểu Quyên vừa đe dọa, đứa trẻ đúng là ngay cả khóc cũng không dám.

Đúng là dù đánh Hoàng Hiểu Quyên bao nhiêu trận, cũng không có cách nào hết giận.

Hạ Miên sờ túi quần, lấy ra năm sáu đồng tiền, ở thời đại lương công nhân trung bình chỉ mấy trăm tệ này, một học sinh trung học mang theo nhiều tiền tiêu vặt như vậy đã coi như không tệ rồi, có điều muốn mua đồ ăn dinh dưỡng còn thiếu rất nhiều.

Hạ Miên chỉ mua một gói kẹo sữa thỏ trắng lớn, tiện tay bóc một cái đút vào miệng Tiểu Phong, ôm lấy cậu bé nói: “Đi thôi, về nhà ăn đồ ngon nào!”

Tiểu Phong bất ngờ bị nhét kẹo, hơi sửng sốt, cảm thấy vị ngọt lan tràn trong khoang miệng, ánh mắt lặng lẽ híp lại, hai tay nhỏ bé vòng qua cổ Hạ Miên.

Hạ Miên vừa đau lòng vừa thỏa mãn, càng hạ quyết tâm phải trừng trị đôi vợ chồng kia, cô không phải nguyên chủ, nhà họ Trương hút máu mẹ Tiểu Phong, lại đối đãi với Tiểu Phong như vậy, còn muốn sống yên bình qua ngày sao? Không có cửa đâu!

Lúc Hạ Miên dắt Tiểu Phong về nhà, không ít người đang tụ tập trước cửa căn hộ, bà Lưu hàng xóm ở đối diện nói cho cô biết, Hoàng Hiểu Quyên đã về từ đồn Công an rồi.

Hạ Miên hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại, thời gian trong sách là bối cảnh những năm chín mươi, ý thức chung về pháp luật của dân chúng rất yếu kém, đối chuyện với bạo hành gia đình, ngược đãi trẻ con linh tinh, đa số đều giải quyết như mâu thuẫn gia đình, lấy hòa giải là chính, có điều cho dù vậy, cũng không thể ra ngoài nhanh như vậy chứ?

Giống như biết nghi ngờ của Hạ Miên, bà Lưu nói: “Chắc là tìm người giúp đỡ rồi, nhân duyên của Tiểu Trương rất tốt, có người quen biết ở đồn Công an.”

Chị Vương biết rõ ràng hơn: “Chị biết, là Cao Vĩnh Phong , mối quan hệ của người đó rất rộng.” Nói tới đây chị ấy nhỏ giọng lên tiếng: “Nghe nói trong giới hắc bạch đều có người.”

Kiếp trước, cô đã từng nghe nói trước kia, ở nhiều địa phương nhỏ bé là quan hệ còn hơn luật pháp, không ngờ hôm nay lại gặp phải chuyện này.

Bà Lưu nói: “Chính là người có vóc dáng cao gầy kia, bán bảo hiểm phải không? Là thằng nhóc nhìn qua rất nhanh nhẹn.”

“Đúng, là anh ta.” Chị Vương nói xong thì chuyển đề tài: “Phải rồi, cái bảo hiểm bệnh hiểm nghèo mà lần trước anh ta nói, cháu cảm thấy cũng không tệ lắm...”

Đề tài của mọi người bắt đầu chuyển sang bảo hiểm, Hạ Miên bế Tiểu Phong lên lầu, cô cũng không mấy chán nản, có thể giam Hoàng Hiểu Quyên lại là tốt nhất, nhưng tạm thời không giam được, thì cô tự mình trừng phạt cũng khá tốt!

Đúng lúc cô trừng trị vẫn chưa đã ghiền đâu!

Hạ Miên gõ cửa, Hoàng Hiểu Quyên ở bên trong giả chết không quan tâm.

Thấy chưa, không phải cơ hội đã tới rồi sao?

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.