Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không mở cửa

Phiên bản Dịch · 1014 chữ

Hạ Miên trực tiếp xoay người đi xuống lầu, gia nhập nhóm tám chuyện của phụ nữ lớn tuổi trước cửa căn hộ.

“Sao vậy? Không mở cửa à?” Có người thầm hiểu hỏi.

“Vâng, khả năng là cảm thấy không có mặt mũi gặp người khác.” Hạ Miên ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên cửa sổ lầu hai, cao giọng nói: “Dù sao bây giờ toàn bộ khu tập thể đều biết chuyện chị ta làm vợ bé, còn ngược đãi đứa trẻ rồi.”

“Dì thằng nhỏ, cháu định làm thế nào?” Những người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn tò mò hỏi.

Hạ Miên nói: “Đến tòa án khởi kiện, dù sao đồn Công an đã lập án rồi, đợi đến khi lấy được báo cáo khám nghiệm thương tích của Tiểu Phong, cháu sẽ đến tòa án khởi tố.”

“Khi đó trực tiếp tìm luật sư thưa kiện, đồn Công an sẽ không xen vào được, sau này nên phán quyết sẽ bị phán quyết. Cùng lắm thì cháu trực tiếp đến Viện Kiểm sát thành phố truy tố, có bản lĩnh thì anh ta tiếp tục tìm người đi.”

“Giám định thương tích của Tiểu Phong thế nào?” Bà cụ tóc hoa râm dưới lầu hỏi: “Bà bảo Tiểu Bạch nhà bà thúc giục một chút, có thể sẽ nhanh hơn.”

Bà cụ họ Mễ, trước khi về hưu là giáo viên trung học, ông nhà họ Trần, trước khi về hưu là kỹ sư cao cấp của Hoa Cương, cả hai đều là người đức cao vọng trọng trong khu tập thể.

Tiểu Bạch trong miệng bà ấy là cháu ngoại của bà cụ, mặc dù nguyên chủ chưa từng gặp, nhưng thanh danh của anh ta rất vang dội.

Nghe nói là một thiên tài, hai mươi ba tuổi, tiến sĩ y khoa du học trở về, nhà ở thủ đô Bắc Kinh, bởi vì lo lắng cho sức khỏe của cụ ông và cụ bà, mới đến nhậm chức ở bệnh viện trong thành phố nhỏ này.

Là đối tượng mà mọi người chạy theo như vịt mấy chục dặm, dù sao từ khi vị thiên tài này đến khu tập thể, số cô gái trẻ trang điểm xinh đẹp của các gia đình trong khu tập thể đã nhiều lên đáng kể.

Hạ Miên chỉ đơn giản cảm thấy dưới lầu có một vị bác sĩ rất thuận tiện. Có điều... cô luôn có cảm giác, hình như bản thân đã quên mất chuyện gì đó.

Hạ Miên cũng không tự làm khó mình vì chuyện không thể nghĩ ra được ấy, thấy mọi người quan tâm tới Tiểu Phong, cô để mọi người xem đơn thuốc trong tay mình: “Cả người ngoại trừ mặt và cánh tay ra, những chỗ khác đều bị bầm tím, tổn thương mô mềm, nghiêm trọng nhất chính là suy dinh dưỡng cấp trung, phải cẩn thận bồi bổ mới tốt lên được.”

Cho dù nhắc đến bao nhiêu lần, cơn tức của Hạ Miên cũng không hề suy giảm, quan trọng là: “Mụ đàn bà độc ác đó còn thật sự dùng kim đâm vào miệng đứa trẻ!”

“Thật sao?!”

“Làm vậy cũng quá ác độc rồi.”

“Đúng là không phải người mà.”

Mọi người đồng thanh lên tiếng phê phán.

Bà Lưu cả giận, quát: “Đúng là súc sinh! Ban đầu, bà từng nghe thấy tiếng trẻ con khóc, còn cố ý gõ cửa nói không được đánh trẻ con như vậy, không ngờ cô ta lại...”

“Chẳng thế thì sao, đúng là nên chém nghìn vạn nhát dao!”

“Sau này cô ta dám ra khỏi cửa, nước bọt dư luận cũng đủ dìm chết cô ta!”

...

Trong lòng mọi người tràn ngập căm phẫn, Hạ Miên nhìn thấy bóng người xuất hiện trên cửa sổ lầu hai thì cười lạnh trong lòng, luật pháp không trừng trị được cô ta, nhưng dư luận thì sao?

Không cho cô vào nhà à? Vậy thì cô sẽ tuyên truyền quảng bá cho chị ta thật tốt, vừa khéo giữa trưa không tụ tập đủ người.

Mặc dù thời đại này không có internet, nhưng giao tiếp giữa người với người càng chặt chẽ hơn, mọi người trong khu tập thể hầu như đều quen biết lẫn nhau, quan hệ giữa hàng xóm trong một tòa nhà còn tốt hơn cả họ hàng.

Chuột chạy qua đường ai nấy đều hô đánh, ở thời đại này cũng không cường điệu chút nào.

Nhà họ Trương còn muốn khoác da người? Vậy phải xem cô có đồng ý hay không đã!

“Đứa bé còn nhỏ như vậy.” Cô giáo Mễ thở dài một hơi, đau lòng xoa đầu đứa trẻ vẫn đang ngoan ngoãn chui trong lòng Hạ Miên.

Dường như Tiểu Phong chỉ sợ hãi phụ nữ trẻ tuổi, đối với động tác của bà cụ cậu bé chỉ có chút ngại ngùng, nghiêng đầu nhìn Hạ Miên.

Hạ Miên xoa đầu cậu bé: “Đây là bà nội Mễ, gọi bà đi.”

Tiểu Phong ngoan ngoãn lên tiếng: “Bà nội Mễ.” Giọng nói không lớn, vẫn sợ hãi như cũ, nhưng mọi người đều đã biết chuyện mà cậu bé gặp phải, nên chỉ có đau lòng.

“Ầy, ngoan quá.”

“Chẳng không à, còn nói đứa trẻ nghịch ngợm hay làm ầm ĩ.” Có người châm biếm nói: “Trước kia đúng là bị cô ta lừa rồi, bây giờ ngẫm lại, đứa nhỏ này ầm ĩ lúc nào.”

“Đúng vậy, trẻ con có mẹ kế sống không dễ chịu gì, ai có thể ngờ được Hoàng Hiểu Quyên lại ác độc như vậy chứ?”

“Trương Khải Minh cũng không quan tâm, quả nhiên có mẹ kế ắt có cha dượng.”

“May mà dì cậu bé đến, nếu không... Không biết đứa trẻ này còn phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ nữa.”

Nói tới đây, có người lo lắng hỏi: “Dì thằng bé, cháu còn đi nữa không? Cháu đi rồi thì đứa trẻ phải làm sao bây giờ?”

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.