Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phải mất mấy ngàn tệ

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Tiểu Phong nghe hiểu những lời này, lập tức nhìn về phía Hạ Miên, hai bàn tay nhỏ bé xoắn chặt cùng một chỗ, đáy mắt đều là lo lắng bất an, nhưng lại không mở miệng nói câu nào.

Mọi người thấy thế trong lòng đều cảm thấy chua xót, tự do biểu đạt cảm xúc là thiên tính của trẻ con, vậy mà đứa trẻ chỉ chưa đầy năm tuổi này lại cẩn thận từng li từng tí đến nông nỗi ấy.

Hạ Miên nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu bé: “Yên tâm, dì sẽ không vứt bỏ Tiểu Phong đâu, vẫn luôn ở bên Tiểu Phong có được không?”

Đứa trẻ thở phào nhẹ nhõm một hơi, mỉm cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Hạ Miên sửng sốt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười của đứa trẻ này, có lẽ là vì sinh ra trong vũng bùn, nên càng đáng quý hơn.

Hạ Miên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, những người khác thấy vậy cũng vội vàng chuyển đề tài: “Hạ Miên, nhà cháu ở đâu, sao lại đến nhà bọn họ?”

“Nhà cháu ở huyện Minh Khê.” Hạ Miên lộ ra nét mặt bi thương: “Cha cháu mất sớm, bốn năm trước, chị của cháu bị bọn họ hại chết, mẹ cháu bệnh nặng một trận, đầu năm nay cũng đã qua đời rồi.”

“Trong nhà chỉ còn lại một mình cháu, đám họ hàng bàn bạc xem ai nuôi cháu, vốn dĩ cháu đi theo bà nội mình, sau đó anh rể cũ của cháu nói cháu, có thể đón cháu lên thành phố học tập, điều kiện nơi này tốt, vừa khéo cũng có thể học trường tốt.”

“Bà nội cháu nghĩ rằng học tập rất quan trọng, hơn nữa cháu cũng đã lớn rồi, bình thường ở trọ trong trường, số tiền cha mẹ để lại cho cháu cũng đủ để cháu học lên Đại học, trong nhà cháu còn có nhà cửa, tóm lại sẽ không phải mắc nợ người khác, chỉ cần bọn họ chăm sóc cháu một chút là được, cũng không cần phải tốn kém gì.”

Mọi người nghe thấy thế đều liếc nhìn lẫn nhau, có người hỏi: “Anh rể cháu, Trương Khải Minh vẫn luôn qua lại thân thiết với nhà cháu à?”

“Cũng bình thường, ban đầu, lúc chị cháu vừa mới mất, anh ta còn đến nhà cháu khóc đến ngất đi, sau đó, ngày lễ Tết đều tặng quà qua lại, có điều dù sao cũng cách khá xa, hai năm qua đã dần dần ít tiếp xúc hơn.”

Hạ Miên vừa nói vừa lục lại trí nhớ, trong lòng không khỏi líu lưỡi, chẳng trách mọi người đều có ấn tượng tốt với Trương Khải Minh, người này làm việc thật sự không chỉ ra được tật xấu nào.

Nhưng mà là hồ ly thì cuối cùng vẫn sẽ lòi đuôi thôi.

“Vậy cháu theo anh ta đến đây sao?” Có người hỏi.

“Chủ yếu là vì muốn học tập trong thành phố.” Hạ Miên nói: “Thật ra cháu cũng không định làm phiền bọn họ, sau khi khai giảng cháu muốn ở lại trường, chỉ là vị anh rể cũ này của cháu nói, tìm trường học có chút phiền phức.”

Trên thực tế lý do của nguyên thân là hướng về thành phố lớn, cô gái mười lăm mười sáu tuổi, đang trong thời kỳ phản nghịch, suốt ngày nghe chị cả nhà chú hai Hạ khoe khoang đến thành phố lớn tốt như thế nào, vui như thế nào, thị trấn nhỏ ở huyện Minh Khê lạc hậu nghèo túng cỡ nào, tất nhiên cũng muốn chạy trốn.

Hơn nữa, chú hai Hạ ở quê cũng đang nhòm ngó đến tài sản của cô, cho nên lúc ấy Trương Khải Minh thuận miệng nói, nguyên chủ đã chạy vội vàng chạy theo.

Nhưng mà chẳng qua cũng chỉ là chạy từ hang sói sang hang hổ mà thôi, nếu không tại sao “Thuận miệng nói” của Trương Khải Minh lại đúng lúc như vậy.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Hạ Miên hỏi: “Cô giáo Mễ, cháu muốn chuyển đến trường trung học Hoa Cương phải mất mấy ngàn tệ ạ?”

Cô giáo Mễ sửng sốt: “Chuyển trường phải xem thành tích, nếu thành tích đạt mà nói, chỉ cần nộp mấy trăm tệ tiền học phí là được, ai nói phải mất mấy ngàn tệ?”

“Mấy ngàn tệ?” Bà Lưu ngạc nhiên: “Giáo viên trong trường học đều là làm từ vàng sao, đắt như vậy!”

Hạ Miên nói: “Chính Hoàng Hiểu Quyên nói phải mất mấy ngàn tệ, bởi vì không xác định bao nhiêu tiền, cho nên đã lấy sổ tiết kiệm và mật khẩu của cháu, nói sẽ nhìn tình hình rồi lo liệu...”

“Vừa nghe đã biết là nói bậy rồi.” Bà Lưu đập cây gậy chống xuống đất, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con bé ngốc, sổ tiết kiệm là cha mẹ cháu cho cháu, sao cháu lại có thể tùy tiện đưa cho người khác chứ?”

Cô giáo Mễ nói: “Đúng vậy, không thể tùy tiện đưa sổ tiết kiệm cho người ta như thế.”

“Đưa sổ tiết kiệm là vì nể mặt anh rể cũ của cháu, cháu mới cho, không phải là do cháu tin tưởng thái độ làm người của anh ta sao? Hơn nữa, trước đó cháu thực sự không biết chuyện Hoàng Hiểu Quyên ngược đãi Tiểu Phong.”

Hạ Miên thở dài giải thích: “Chuyện hai người bọn họ có lỗi với chị cháu, là mẹ cháu trước khi qua đời mới nói cho cháu biết.”

“Sở dĩ mẹ cháu vẫn không đến đòi lời giải thích, chính vì nghĩ rằng Tiểu Phong còn phải đi theo bọn họ, cứng rắn làm ầm lên sẽ không tốt cho đứa trẻ, nghĩ bọn họ coi như là vì áy náy cũng sẽ đối xử tử tế với đứa trẻ, không ngờ...”

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.