Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh rể cũ

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Hạ Miên quái gở kêu: “Anh rể cũ, đi chơi về rồi à.”

“Gọi lung tung gì thế?” Trương Khải Minh bất đắc dĩ nói, vóc dáng anh ta cao lớn, gương mặt đẹp trai, mày rậm mắt to, nếu không cũng không thể lấy một thân phận công nhân hợp đồng không có văn hóa, mê hoặc sinh viên đại học Hạ Xuân chết mê chết mệt, không màng tất cả muốn kết hôn với anh ta.

Một đứa trẻ kháu khỉnh bụ bẫm đang ngồi trên vai anh ta, dáng vẻ khoảng bốn năm tuổi, mập mạp đong đưa đôichân nhỏ, nếu không biết, còn tưởng rằng thằng bé mới là anh trai, còn Tiểu Phong là em trai.

“Cô giáo Mễ, dì Lưu, ăn cơm chưa?”

Trương Khải Minh cười ha ha chào hỏi, dường như không hề hiểu rõ chút nào về chuyện đã xảy ra trong nhà ngày hôm nay, trưng ra cả vẻ mặt bất ngờ nhìn Hạ Miên nói: “Tiểu Miên có thể hòa đồng trò chuyện với mọi người cơ à?”

Khi nhìn thấy Tiểu Phong thì nét mặt cũng ngạc nhiên: “Hôm nay Tiểu Phong của chúng ta cũng không xấu hổ nữa, cũng ra ngoài chơi với dì à. Sau này Miên Miên dẫn nó ra ngoài nhiều hơn nhé, về nhà cũng nửa năm rồi, vậy mà vẫn luôn trốn trong góc phòng không dám gặp người khác.”

Vừa quan tâm vừa thăm hỏi ân cần, không bỏ sót người nào, thân thiết lại thật thà chất phác, vẻ mặt vui mừng đối với Tiểu Phong, thuận tiện còn ám chỉ cho mọi người biết Tiểu Phong ở nhà rụt rè quá mức, ngay cả anh ta cũng không gặp được mấy lần.

Lời này không phải đang gián tiếp bày tỏ anh ta không hề biết rõ chuyện Tiểu Phong bị ngược đãi sao? Hạ Miên cực kỳ thán phục da mặt dày của anh ta.

Có điều thằng bé đang ngồi trên vai anh ta vẫn chưa khôn ngoan chút nào, thằng nhóc mập mạp nhìn chằm chằm Tiểu Phong hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng giọng điệu khinh bỉ: “Đồ ti tiện!”

Trương Khải Minh biến sắc, ôm thằng nhóc mập xuống quát lớn: “Hiên Hiên, ai dạy con thế hả, đó là anh trai con!”

Nhưng mà rõ ràng Hiên Hiên đã bị chiều hư, ở nhà Tiểu Phong là nô lệ của cậu ta, cậu ta muốn mắng thế nào, muốn đánh thế nào đều tùy tiện, thế mà lần này lại bị dạy dỗ vì đối phương, cậu ta không nghe theo, lập tức lớn tiếng nói: “Đồ ti tiện! Đồ ti tiện! Nó chính là đồ ti tiện.”

Nét mặt Trương Khải Minh trở nên giận dữ, giơ bàn tay đánh vào mông Hiên Hiên hai cái, khiến thằng bé Hiên Hiên òa khóc lớn.

Hạ Miên quái dị lên tiếng: “Trẻ con thì biết cái gì? Con không phải do người lớn dạy sao?”

Trương Khải Minh nhíu mày: “Bình thường anh bận công việc, đứa trẻ này thật sự bị Hiểu Quyên chiều hư rồi, khi về chắc chắn anh sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”

Sau đó anh ta uay đầu bất đắc dĩ nói với Hạ Miên: “Hôm nay lúc ở bên ngoài anh nhận được điện thoại của cảnh sát, đã rất hoảng sợ, Miên Miên, em cũng thật là, anh biết em không muốn cô ấy đánh con trai của chị gái em, nhưng mà không đến mức làm ầm ĩ đến đồn Công an chứ, cảnh sát nhân dân trong đồn Công an nói chúng ta làm mất thời gian, mang thêm phiền phức cho người ta đó.”

Hóa ra không phải anh ta tìm người bảo lãnh Hoàng Hiểu Quyên ra, mà là đồn Công an ngại phiền phức nên chủ động thả người sao?

Trương Khải Minh này quả nhiên khó đối phó. Hạ Miên tự hỏi, dù bây giờ liều mạng cũng không địch lại được mặt dày trơ tráo của anh ta, tạm thời không nói nhiều lời nữa, nếu không chỉ mang đến cho đối phương cơ hội tẩy trắng mà thôi.

Cô vẫn lấy đứa trẻ làm nơi đột phá:”Ai bảo tôi không tìm thấy anh chứ? Anh rể, anh vừa dẫn theo Hiên Hiên đi đâu vậy?”

“Chị biết, đi công viên.” Chị Triệu nói: “Hiểu Quyên đã khoe khoang từ mấy ngày trước, nói hôm nay Khải Minh được nghỉ, sẽ dẫn con trai ra ngoài chơi.”

Nói tới đây, cô ấy liếc mắt nhìn Tiểu Phong: “Không phải tôi nói anh đâu, nhưng Khải Minh này, sao lại dẫn mình Hiên Hiên nhà anh đi, mà không dẫn theo Tiểu Phong thế? Bây giờ không thịnh hành chuyện có mẹ kế là có cha dượng đâu.”

Trương Khải Minh cười khổ, nói: ‘Chị Lý, các chị đều từng trông trẻ con rồi, một mình tôi sao trông coi nổi hai con khỉ nghịch ngợm này? Huống hồ đừng thấy Tiểu Phong rụt rè, thằng bé rất bướng bỉnh đấy, lần này dẫn Hiên Hiên đi, lần sau sẽ dẫn Tiểu Phong đi.”

Anh ta nói rất hợp tình hợp lý, dường như mọi người cũng không còn lời nào để nói.

Hạ Miên buông Tiểu Phong xuống, cúi người nhìn Hiên Hiên nói bâng quơ: “Hiên Hiên, cháu từng đi vườn bách thú chưa?”

Lực chú ý của Hiên Hiên lập tức bị di dời, đắc ý vênh váo: “Tất nhiên là đi rồi, có gấu trúc và con khỉ!”

Đã đến công viên, cũng đã đến vườn bách thú.

Hạ Miên liếc nhìn Trương Khởi Minh châm biếm, nắm tay Tiểu Phong tạm biệt mọi người: “Khả năng là vì Tiểu Phong nhà chúng ta quá lôi thôi, nên cha nó không muốn dẫn nó đi.”

Trương Khải Minh không hề xấu hổ chút nào khi bị Hạ Miên vạch trần, ngược lại còn trưng ra vẻ mặt yêu chiều bất đắc dĩ: “Biết rồi, lần sau chắc chắn sẽ dẫn Tiểu Phong đi, đi thôi, mau về nhà nào.” Sau đó vui cười hớn hở chào hỏi mọi người rồi đẩy Hạ Miên lên lầu.

Đoàn người vừa mới bước lên thang gác lầu hai, cửa phòng trộm đã mở ra.

Đợi Hạ Miên đi theo phía sau Trương Khải Minh vào cửa, Hoàng Hiểu Quyên lập tức đóng cửa lại kêu “Rầm” một tiếng, đồng thời một bàn tay tát qua: “Mày, cái con nhóc chết tiệt này, mày cố ý hại tao!”

Cô ta thấy Hạ Miên đang ôm đứa trẻ muốn giậu đổ bìm leo đây mà.

Hạ Miên cười mỉa mai, bảo vệ Tiểu Phong nghiêng người tránh đi, thuận thế nhấc chân hung hăng đá qua một cái.

Hoàng Hiểu Quyên ôm bụng ngã ngồi trên đất, một lúc lâu sau vẫn không kêu ra tiếng.

Hạ Miên từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Sao vậy? Vẫn chưa kêu đủ sao?”

“Đủ rồi!” Cuối cùng sắc mặt Trương Khải Minh cũng sa sầm xuống: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại làm ầm ĩ đến tận đồn Công an hả?!”

Hạ Miên vén quần áo Tiểu Phong lên, nhìn thẳng về phía Trương Khải Minh: “Chuyện cô ta ngược đãi Tiểu Phong, anh có biết không?”

Trương Khải Minh hơi sửng sốt, trong mắt lập tức tràn ngập khiếp sợ và đau lòng: “Rốt, rốt cuộc chuyện này là thế nào hả?” Vừa nói vừa định đi qua ôm lấy Tiểu Phong.

Tiểu Phong túm chặt lấy quần áo của Hạ Miên, cả người cứng còng.

Hạ Miên né tránh cánh tay anh ta, lên tiếng châm biếm: “Giả bộ làm gì? Hôm nay, chính miệng Hoàng Hiểu Quyên đã thừa nhận trước mặt mọi người, anh nghi ngờ Tiểu Phong không phải con ruột của anh, cho nên các người cùng nhau ngược đãi thằng bé, cũng vì anh nghi ngờ, nên chị tôi mới bị các người mưu sát phải không?”

Đột nhiên Trương Khải Minh nhìn về phía Hoàng Hiểu Quyên, đáy mắt lộ ra vẻ u ám: “Em nói cái gì thế?!”

Hoàng Hiểu Quyên bị ánh mắt ấy nhìn, đáy lòng lạnh lẽo, vội vàng nói: “Em không nói, em không nói gì hết, là nó vu oan chúng ta.”

“Có nói hay không thì mọi người trong khu tập thể này đều có thể làm chứng.” Hạ Miên cười nhạo: “Lúc ấy không ít người nghe thấy đâu.”

“Hoàng Hiểu Quyên, vì thoái thác đúng là cái gì cô cũng dám nói!” Trương Khải Minh quát to một tiếng, không còn duy trì được nét mặt ôn hòa phúc hậu nữa, vung tay tát qua một cái: “Lúc tôi không ở nhà, rốt cuộc cô đã làm gì? Cô dám ngược đãi con tôi!”

Hạ Miên lướt qua khuôn mặt dữ tợn của anh ta, tóm lại chỉ cảm thấy không phải anh ta trút giận cho Tiểu Phong, ngược lại giống như đang trút giận vì bị mất hết mặt mũi hơn.

Mặc kệ vì lý do gì, thì sau đó tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Hiểu Quyên cũng vang vọng khắp tòa nhà, Trương Khải Minh xem như đã tẩy trắng được bước đầu.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.