Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mấy quả trứng cũng không thể ăn

Phiên bản Dịch · 1166 chữ

Hiên Hiên khóc rất dữ, Trương Khải Minh xô đẩy Hoàng Hiểu Quyên vào phòng ngủ, Hoàng Hiểu Quyên cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn không quên dẫn theo Hiên Hiên vào theo.

Cô ta lo lắng, Hạ Miên còn không yên lòng hơn, thấy một nhà ba người bọn họ đóng cửa, mới buông Tiểu Phong ra, trong tiếng hòa âm thảm thiết của Hoàng Hiểu Quyên và tiếng khóc của Hiên Hiên, cô mở tủ lạnh lấy ra bốn quả trứng gà, định làm canh trứng cho Tiểu Phong ăn trước.

Nhẹ nhàng đánh đều trứng, cho muối vào nước sôi để nguội khuấy tan, lấy tỷ lệ 1,5 đổ vào trứng đã đánh đều, rồi vớt bỏ bọt ở trên mặt đi. Cô tìm trong nhà bếp một vòng, không có rây nhỏ, đành dùng một miếng vải xô thay thế, lọc hỗn hợp trứng lại một lần, sau đó bật bếp ga bỏ vào nồi hấp.

Trong thời gian chờ đợi, cô cắt chút hành hoa, xào sơ thịt bằm với dầu một lần, lúc này nhà bếp đều ở ban công, cửa sổ mở ra, lại không có máy hút mùi, nên mùi thơm nhanh chóng bay khắp nơi.

Bà cụ Lưu ở dưới lầu ngẩng đầu nhìn mái tóc đỏ rực rỡ kia, mở miệng nói: “Dì thằng bé làm món gì thơm vậy?”

Hạ Miên cười nói: “Làm canh trứng thịt bằm cho Tiểu Phong, hôm nay thằng bé chưa ăn uống gì cả. Thím Lưu, lát nữa cháu sẽ mang qua cho thím một ít, Tráng Tráng nhà thím cũng sắp tan học rồi nhỉ?”

Đang nói, thì con dâu bà cụ Lưu dắt theo một đứa bé quay về.

“Bà nội!” Đứa trẻ giãy khỏi tay mẹ, chạy đến chỗ bà cụ Lưu. Bà cụ Lưu lập tức cười toe toét: “Tan học rồi à? Hôm nay có nghe lời không?”

“Nghe lời ạ.” Tráng Tráng gật đầu, sau đó hít hít mũi, giống như con chuột nhỏ: “Thơm quá! Bà nội, cháu đói bụng.”

Bà cụ Lưu khẽ chọc vào trán cậu bé, mỉm cười: “Cháu đúng là mũi chó con.”

Hạ Miên ở trên lầu nghe thấy, ló đầu ra cười nói: “Sắp xong rồi, thím Lưu, cháu dẫn Tiểu Phong đến nhà mọi người ăn cùng với Tráng Tráng nhé.”

Ăn ở nhà họ Trương, sợ là ăn cũng không ngon.

Tất nhiên bà cụ Lưu đã nghe thấy hỗn loạn trong nhà họ Trương, vừa lúc cũng đang muốn chuyện hóng chuyện, nghe vậy thì vui tươi hớn hở nói: “Đến đây đi, canh gà thím hầm cũng sắp xong rồi! Để cho Tiểu Phong ăn.” Nói xong thì dẫn Tráng Tráng lên lầu.

Lúc canh trứng gà được hấp chín, âm thanh trong phòng ngủ cũng nhỏ lại, Hạ Miên rắc thịt bằm xào lên trên, lại rưới thêm chút nước tương và dầu vừng, mặc dù đơn giản, nhưng chắc chán là món ngon thích hợp cho cả già và trẻ.

Tiểu Phong tạm thời đã quên cảnh giác trước phòng ngủ bên kia, ngửa đầu nhìn Hạ Miên liên tục nuốt nước bọt, Hạ Miên xoa đầu cậu bé: “Đi, chúng ta đến nhà bà nội Lưu ăn!”

Tiểu Phong nhỏ giọng nói: “Em trai thì sao?”

Cửa phòng ngủ mở ra, Hoàng Hiểu Quyên mặt mũi bầm dập bước tới, oán hận nhìn chằm chằm vào Hạ Miên, đôi mắt đỏ hồng cất giọng quái gở nói: “Mày đúng là biết dùng đồ nhà tao đi tạo ân tình quá nhỉ!”

Cô ta nhìn bát canh trứng thịt bằm đầy ắp còn có váng dầu bập bềnh, lửa giận tăng vọt, giọng điệu cũng cao hơn không ít: “Mày dùng bao nhiều thứ thế hả!”

Hạ Miên không để ý đến cô ta, chỉ cúi đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang căng thẳng vì sợ hãi của Tiểu Phong, trả lời cậu bé: “Hiên Hiên có cha mẹ thằng bé làm cho rồi, sau này tất cả đồ dì làm đều cho Tiểu Phong hết.”

Hiên Hiên dù sao cũng là một đứa trẻ, vừa rồi còn khóc trời long đất lở, lúc này ngửi thấy mùi thơm đã lập tức kêu to: “Con muốn ăn! Tất cả đều là của con, đồ ti tiện không được ăn!”

Nói xong thì chạy đến chỗ Hạ Miên giống như viên đạn pháo, khiến Tiểu Phong sợ đến mức rụt cổ nhắm mắt lại, dáng vẻ thành thạo kia, rõ ràng bình thường đã từng bị thằng nhóc mập mạp này bắt nạt không ít lần.

Sắc mặt Hạ Miên sa sầm xuống, trực tiếp đứng chắn trước người Tiểu Phong, thân dưới cô vững vàng, nhóc mập mạp đâm vào chân cô, trực tiếp lùi hai bước về phía sau, đặt mông ngã ngồi xuống đất, đầu óc có chút mờ mịt.

Hạ Miên lạnh lùng nhìn cậu ta nói: “Đồ ti tiện là nói ai hả?!”

Hiên Hiên khóc lớn, muộn màng nhận ra, ậm ờ nói: “Đồ ti tiện nói... đồ ti tiện, đồ ti tiện...”

Hạ Miên đột nhiên cười lên: “Còn nhỏ tuổi đã tự mình hiểu mình rồi.”

Hoàng Hiểu Quyên khập khiễng chạy đến ôm lấy Hiên Hiên, đồng thời cũng phản ứng lại là Hạ Miên đang mắng người, cô ta lập tức cả giận nói: “Mày bắt nạt một đứa trẻ làm gì?”

Hạ Miên nói: “Tôi còn cho rằng chị chỉ là người tâm địa ác độc thôi, không ngờ ánh mắt và đầu óc cũng có vấn đề, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?”

“Hiên Hiên muốn ăn gì thì chị làm cho nó đi, mắng tôi làm gì, tôi đâu phải dì nó!”

Nói đến đây, cô nhìn Trương Khải Minh đang đứng ở cửa phòng ngủ, sắc mặt vẫn âm u như trước: “Anh rể cũ, tiền bồi thường của chị tôi tận mấy vạn tệ, nhà tôi không hề đòi chia một phần nào, đều để lại cho Tiểu Phong, sao nào? Ngay cả mấy quả trứng Tiểu Phong cũng không thể ăn à?”

Ánh mắt hung ác của Trương Khởi Minh lướt qua Hoàng Hiểu Quyên, đang định nói gì đó, đúng lúc ấy cửa nhà bị gõ vang, giọng nói của bà cụ Lưu truyền vào: “Tiểu Trương, mở cửa, đừng mắng đứa trẻ nữa.”

Trương Khải Minh trợn mắt cảnh cáo Hoàng Hiểu Quyên, quay đầu vừa cười khổ vừa bất đắc dĩ nói với Hạ Miên: “Cho dù không có chút tiền bồi thường ấy, Tiểu Phong vẫn là con trai anh, anh còn có thể không cho nó ăn sao?”

Hạ Miên thấy bà cụ Lưu đang nhìn qua khe cửa, lại quay đầu lại nhìn Hoàng Hiểu Quyên mặt mũi bầm dập vô cùng thê thảm, và Hiên Hiên đang tủi thân khóc lớn. Tên Trương Khải Minh này đúng là một tay đâm sau lưng tài giỏi.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.