Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cháu rất hạnh phúc

Phiên bản Dịch · 1450 chữ

Ăn cơm xong, bọn họ cũng không ở lại nhà họ Lưu lâu. Bà cụ Lưu tìm cho cô mấy bộ quần áo, quả nhiên đều là chất vải mềm mại, Hạ Miên cảm ơn bà ấy xong thì dẫn theo Tiểu Phong về căn nhà đối diện.

Hạ Miên vừa gõ cửa, cửa đã mở, là Trương Khải Minh, giọng nói ôn hòa: “Về rồi à?” Nói xong còn trưng ra vẻ mặt thương tiếc định giơ tay định xoa đầu Tiểu Phong.

Hạ Miên ôm đứa bé né tránh, đáy mắt Trương Khải Minh hiện lên một chút âm u, mở miệng giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “Anh đã hỏi Hoàng Hiểu Quyên rõ ràng rồi, Hạ Miên, anh chưa từng nghi ngờ Tiểu Phong không phải con trai mình, thái độ làm người của anh rể thế nào, em còn không biết sao?”

Hạ Miên quay đầu lại: “Chúng tôi tin tưởng mới giao đứa bé cho anh, nhưng sự thật thì sao? Mọi người đều nói có mẹ kế thì có cha dượng, xem như tôi đã hiểu rồi.”

Trương Khải Minh thấy dáng vẻ dầu muối không ăn của cô, nhíu mày mở miệng lên tiếng: “Vậy em định làm sao bây giờ? Em còn phải đi học, không thể lúc nào cũng dẫn theo Tiểu Phong được?”

Đây là đe dọa sao? Định sau khi cô đi học tiếp tục ngược đãi đứa trẻ? Hạ Miên cảnh giác dựng thẳng tai.

Trương Khải Minh thấy cô chịu nghe, không ngừng cố gắng: “Anh đã hỏi thăm cô giáo Mễ ở dưới lầu về trường Trung học Hoa Cương số 1 rồi, đó là trường trung học tốt nhất thành phố, con trai của xưởng trưởng chỗ anh làm cũng học trong trường này, năm trước thi Đại học còn thi đậu Đại học Thanh Hoa.”

“Có điều Trung học Hoa Cương 1 coi trọng thành tích, cho dù anh cố gắng tranh thủ cơ hội cho em, nhưng thành tích học ở thị trấn của em quá kém, chỉ sợ thi không đậu, cho nên anh định mời gia sư cho em, tranh thủ thời gian nghỉ hè này học bổ túc cho tốt.”

“Đến lúc đó, chỉ cần thành tích thi không quá tệ, anh rể sẽ tìm quan hệ, bỏ chút tiền ra, chắc chắn có thể thi đậu.”

Hóa ra là dụ dỗ, nếu là cô gái nhỏ chưa trải sự như nguyên chủ có khả năng sẽ tin, đáng tiếc cô là Hạ Miên.

Học, cô vẫn muốn học tiếp, đã từng sống một đời nên cô biết rõ tầm quan trọng của việc học, có điều cô không định dựa vào Trương Khải Minh,

Trường trung học còn chưa phải là giáo dục bắt buộc, bây giờ vẫn chưa có khái niệm phân chia khu vực học, chỉ cần thích tích của cô giỏi, muốn học ở đâu thì học, căn bản không có gì khó khăn.

Hạ Miên cân nhắc trong lòng, trên mặt lại không biểu lộ gì, ôm đứa bé đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, đã đủ để Hạ Miên cảm nhận được, Trương Khải Minh khó đối phó, cô định khiêm tốn một chút, yên lặng quan sát thay đổi.

Pha nước ấm trong chậu nhôm xong, cô đặt Tiểu Phong đã cởi sạch vào trong chậu, lúc trưa chỉ đơn giản lau qua loa một chút, chỉ trông có vẻ sạch sẽ hơn thôi, lúc này Hạ Miên định tắm sạch hoàn toàn cho đứa bé.

Bởi vì trên người có vết thương, không thể dùng khăn tắm và khăn mặt, Hạ Miên dùng tay xoa chà xát nhẹ nhàng cho cậu bé, cuối cùng rửa sạch xà phòng, cả người Tiểu Phong lập tức trắng lên hai tông.

Tất nhiên, vết xanh tím trên người cũng càng rõ ràng hơn.

Tiểu Phong ngoan ngoãn rúc vào lòng Hạ Miên, nhỏ giọng nói: “Tiểu Phong ngoan lắm, sẽ không làm phiền dì học tập đâu.”

Hóa ra cậu bé vẫn nhớ đến lời Trương Khải Minh vừa nói, sợ cô đi học sẽ không có cách nào quan tâm đến chuyện của cậu bé.

Hạ Miên âm thầm thở dài, đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, đã khắc sâu sự cẩn thận vào trong xương rồi.

Hạ Miên dùng một chiếc khăn lớn sạch sẽ bọc đứa bé lại, rồi hôn lên khuôn mặt cậu bé: “Dì biết, cho dù phải đến trường, dì cũng sẽ không để Tiểu Phong ở lại chỗ này.”

Tiểu Phong nhẹ nhàng thở ra, Hạ Miên bật cười xong lại cảm thấy lòng đầy chua xót, cả ngày hôm nay, cô bận ngược đãi cặn bã, vẫn chưa biết rõ tình huống của bản thân là thế nào.

Bây giờ, về căn bản cô có thể xác định được, đây tuyệt đối không phải đang nằm mơ, nếu cô rời đi, đổi nguyên chủ trở về, sợ rằng đứa trẻ này sẽ đi vào kết cục trong sách, thậm chí bởi vì nguyên nhân cô từng xuất hiện lại càng thê thảm hơn.

Cô không có cách nào mặc kệ được...

Hạ Miên ôm đứa bé đứng dậy, bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy một thứ gì đó màu đỏ, khi quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa cô đã bị chóe mù mắt.

Hạ Miên trông thấy một đứa con gái với mái tóc xù đỏ rực, mái tóc dày gần như đã che khuất nửa khuôn mặt, chẳng trách hôm nay cô làm cách nào cũng không thể vén được mái tóc trước mắt lên, rốt cuộc nguyên chủ học đâu ra phong cách HKT này vậy!

Lúc này trong gương là dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của cô gái, và một đứa bé trắng nõn ngoan ngoãn tựa vào đầu...

Hạ Miên ra sức nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới mở mắt ra, cuối cùng không thể không nhận rõ một sự thật, cô gái mang phong cách HKT trong gương chính là bản thân của thì hiện tại!

Trong đầu cô hiện ra nguyên nhân, vì muốn lên thành phố nên nguyên chủ đã cố ý đến cửa tiệm cắt tóc tốt nhất, muốn cắt một kiểu tóc “Ngầu nhất”, “Thời thượng nhất”.

Hạ Miên: ...

Hôm nay, thế mà cô lại mang theo quả đầu tóc xù đỏ rực này đi dạo cả ngày bên ngoài, nhớ lại ánh mắt vi diệu của mọi người khi nhìn mình, Hạ Miên xấu hổ đến mức đầu ngón chân cũng co quắp...

Rõ ràng cô là một tiên nữ nhỏ! Tại sao lại phải chịu loại đau khổ này... hu hu...

“Dì ơi?” Tiểu Phong ngờ vực nhìn cô.

Hạ Miên lấy lại tinh thần, tràn ngập mong chờ hỏi Tiểu Phong: “Nhìn dì có đáng sợ hay không?”

Tiểu Phong đáp ngay không hề do dự chút nào: “Dì xinh đẹp nhất! Giống tiên nữ trên trời.”

Tỉnh táo nào, kiếp trước nhóc một họa sĩ thiên tài đấy, không thể để mắt thẩm mỹ xảy ra vấn đề được!

Ôm đứa bé về phòng, Hạ Miên dùng tay cào một cái, phát hiện có thể cào thành nếp, có điều vấn đề là: Phong cách HKT của cô không cần dây thun...

Bỏ đi, ngày mai nhuộm lại thôi.

Hạ Miên bôi thuốc cho đứa bé, đứa bé vô thức ngáp dài, lại cố gắng chịu đựng không muốn nhắm mắt lại, mí mắt của Hạ Miên cũng dần nặng trĩu.

Hôm nay cô kéo thân thể mảnh khảnh, yếu ớt này lăn đi lộn lại cả ngày, tinh thần đã sắp sụp đổ rồi, lúc này chỉ cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, nên dứt khoát ôm đứa bé cùng nhau ngủ.

Cánh tay nhỏ gầy của Tiểu Phong vòng quanh cổ cô, hồn nhiên cảm thán: “Dì, cháu rất hạnh phúc.”

Hạ Miên vỗ về cậu bé một chút, tình cảm trào lên nơi đáy mắt, một đứa bé chưa đầy năm tuổi, có thể ăn no, mặc ấm, sau đó đi ngủ mà không bị đánh như ngày thường, đã cảm thấy hạnh phúc rồi...

“Vẫn chưa đâu vào đâu cả?” Hạ Miên xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Sau này sẽ càng hạnh phúc hơn!”

Tiểu Phong hé miệng lộ ra nụ cười chờ mong, khiến trái tim Hạ Miên sắp tan ra, thầm nghĩ đứa trẻ này cô chắc chắn sẽ bảo kê, nhất định sẽ dẫn cậu bé rời khỏi hang sói.

Trương Khải Minh, Hoàng Hiểu Quyên, cứ chờ xem!

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.