Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa ra coi tôi là kẻ ngốc

Phiên bản Dịch · 1630 chữ

Hạ Miên cất tiếng trào phúng: “Tôi bắt nạt Hiên Hiên lúc nào? Bình thường lúc Hiên Hiên nhà các anh uống sữa, ăn canh trứng, ăn thịt heo chỉ để Tiểu Phong nhà chúng tôi ngửi mùi, sao anh không nói nó bắt nạt Tiểu Phong nhà chúng tôi đi?”

“Chẳng qua cũng chỉ nhỏ hơn nửa tuổi mà thôi, Tiểu Phong nhà chúng tôi bị mẹ kế dùng kim đâm vào miệng còn có thể chịu đựng không khóc, Hiên Hiên chỉ vì chút chuyện nhỏ này đã khóc như vậy, con trai của anh là cục cưng, còn Tiểu Phong nhà chúng tôi bị ngược đãi là chuyện đương nhiên sao?”

“Nhà bếp và trứng gà đều ở đó, một bát canh trứng tốn bao nhiêu thời gian chứ?” Hạ Miên cười mỉa mai: “Để tôi làm đồ ăn ngon cho con trai của người đã hại chết chị gái tôi, ngược đãi con trai chị tôi ăn sao? Xin lỗi, tôi không khoan dung độ lượng được như vậy! Hiên Hiên có cha có mẹ, Tiểu Phong nhà chúng tôi chỉ có một người dì này thôi.”

Bà cụ Lưu nghe thấy vậy mở miệng nói: “Tiểu Trương này, không phải thím nói cháu đâu, nhưng mà Hạ Miên vẫn còn trẻ con, biết Hiểu Quyên đối đãi với Tiểu Phong như vậy, con bé có thể không tức giận sao? Cậu cằn nhằn con bé làm gì, quản tốt vợ mình trước mới đúng.”

Ngẫm lại bà ấy cũng cảm thấy chuyện này quả thật không liên quan đến trẻ con, vì thế, nói: “Không phải chỉ là canh trứng thôi sao, lại đây, Hiên Hiên, đi ăn với bà nội Lưu, dì Hạ Miên hấp một bát đầy như thế, vừa ngửi đã thấy thơm rồi, hôm nay các cháu có lộc ăn, mau nín khóc nào.”

Nếu là ngày thường, tất nhiên hai vợ chồng sẽ vô cùng bằng lòng, 90% hộ gia đình trong tòa nhà này đều là cán bộ lãnh đạo, con trai bà Lưu còn trẻ tuổi đã trở thành chủ nhiệm phòng mua sắm, tiền đồ vô lượng.

Ngày thường, Hoàng Hiểu Quyên đều dạy Hiên Hiên phải nịnh bợ nhà họ Lưu, nên lúc ở nhà họ Lưu Hiên Hiên cũng lanh lợi đáng yêu, nhưng mà hôm nay đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, lại có Hạ Miên ở đây, bọn họ nào dám.

Nhưng dù sao ngụy trang vẫn là ngụy trang, lời nói và hành động ngày thường của Hoàng Hiểu Quyên đã trở thành tấm gương mẫu mực để thằng bé phát huy thành quả học tập vào thời khắc quan trọng này, Hiên Hiên nghe thấy lời của bà cụ Lưu, lập tức chạy tới, hung hăng đẩy Hạ Miên một cái, còn định đánh Tiểu Phong: “Hiên Hiên đi, không cho kẻ ngốc và đồ ti tiện đi!”

Lần này Hạ Miên không tránh, chỉ cản lại bàn tay đang định đánh Tiểu Phong của thằng bé, sau đó ngẩng đầu như cười mà không phải cười nhìn Trương Khải Minh: “Hóa ra bình thường hai người coi tôi là kẻ ngốc à.”

Trước khi bà cụ Lưu nói chuyện, Trương Khải Minh đã trực tiếp xách Hiên Hiên lên, hung hăng tát mạnh một cái vào mông cậu ta, lớn tiếng mắng: “Ai dạy con thế hả?!”

Lần này rõ ràng không phải dáng vẻ phô trương thanh thế lúc trước, khiến Hạ Miên và bà cụ Lưu đều giật nảy mình.

Hiên Hiên bị đánh cũng sững sờ, một lúc sau mới khóc toáng lên, Hoàng Hiểu Quyên cực kỳ đau lòng, vội vàng chạy tới nói: “Đừng đánh nữa, Khải Minh đừng đánh nữa, đều là lỗi của em, sau này em sẽ dạy dỗ thằng bé thật tốt!”

Trương Khải Minh luôn luôn vô cùng tốt tính, lần này lại hét lên với Hoàng Hiểu Quyên: “Cô còn có mặt mũi nói chuyện? Tôi không ngờ cô lại là loại người ác độc như vậy, lúc tôi không ở nhà hóa ra cô ngược đãi con trai tôi như vậy, tôi không bao giờ tin tưởng cô nữa, cô cút đi cho tôi, cút về nhà mẹ đẻ cô đi! Chúng ta ly hôn!”

Chậc chậc, diễn xuất còn khá tốt.

Trong lòng Hạ Miên âm thầm mỉa mai, nhưng rõ ràng là bà cụ Lưu đã tin, từ trước đến nay, người già đều xem trọng thà hủy một tòa miếu chứ không hủy một cuộc hôn nhân, lập tức khuyên nhủ: “Cũng không đến nỗi phải ly hôn, Tiểu Trương, cậu trông coi tiểu Hoàng kỹ một chút là được, bằng không cậu xem, con trai của cậu cũng bị dạy hư rồi.”

Nói đến đây bà ấy thuận tiện nói thêm: “Vậy hôm nay Hiên Hiên sẽ không đi nữa, hôm nào lại sang chơi.”

Trong nháy mắt cửa phòng trộm đóng lại, Hạ Miên quay đầu thì trông thấy sắc mặt không thể kiềm chế được hung ác âm u của Trương Khải Minh, đáy mắt đều là lệ khí, Hiên Hiên cũng sợ đến mức không dám khóc nữa.

Bà cụ Lưu thật sự đã hầm canh gà, nắp nồi đất vừa mở ra, mùi thơm lập tức bay đầy nhà.

Bà cụ múc cho hai đứa trẻ mỗi đứa một bát, Tráng Tráng ngồi trước bàn ăn đã không thể chờ được, rõ ràng cũng là một đứa ham ăn.

Con dâu của bà cự Lưu là Lý Tân Mai, nhìn thấy canh trứng thịt bằm trên bàn cơm, ngạc nhiên nói: “Ồ, đây là Hạ Miên làm à? Món này làm thế nào vậy? Mềm như tào phó.”

Thời đại này không có internet, cũng không có cách nói chia sẻ kiến thức, cho nên món canh trứng kiếp trước cô chỉ cần tìm kiếm một cái, mỗi người đều biết làm, ở chỗ này cũng coi như là thứ có thể mang ra khoe.

Tráng Tráng lớn hơn Tiểu Phong hai tuổi, đang học lớp vỡ lòng, cậu bé chờ mong nhìn thoáng qua nói: “Còn có thịt nữa.”

Hạ Miên thấy thấy thế thì múc hai thìa vào bát nhỏ của cậu bé: “Tráng Tráng nếm thử xem có ngon không.”

Tráng Tráng liếc nhìn Hạ Miên, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chị.” Sau đó mới cúi đầu bắt đầu ăn.

Hạ Miên bật cười: “Em cũng gọi chị là dì giống Tiểu Phong đi, nếu không gọi như vậy chị Tân Mai lại tăng bối phận rồi.”

Lý Tân Mai không nhịn được cười rộ lên, lúc này thực sự cảm thấy cô em vợ trước của Trương Khải Minh thật sự không giống như vẻ ngoài, cũng không giống như lời đồn, rõ ràng là vừa khéo ăn nói vừa hiểu chuyện. Cô ấy cũng gắp một cái đùi gà cho Tiểu Phong nói: “Tiểu Phong cũng mau ăn đi, sau này bảo anh Tráng Tráng dẫn cháu đi chơi.”

Tiểu Phong tựa vào lòng Hạ Miên, thấy ánh mắt cổ vũ của Hạ Miên đang nhìn mình, cậu bé chần chừ một chút, rồi học dáng vẻ của Tráng Tráng nhỏ giọng nói với Lý Tân Mai: “Cảm ơn chị.”

Mọi người lập tức đều bị chọc mỉm cười, Hạ Miên vừa múc một thìa canh trứng đút cho cậu bé, vừa chỉ dạy: “Cháu phải gọi là dì Mai.”

Tiểu Phong biết bản thân vừa làm ra chuyện cười, ngượng ngùng dán chặt vào Hạ Miên.

Hạ Miên đưa thìa cho cậu bé, bảo cậu bé ngồi lên đùi cô tự ăn, ban đầu cậu bé còn có chút câu nệ, sau đó nghiêm túc ăn, cậu bé cực kỳ quý trọng đồ ăn, một chút trên góc cũng vét sạch sẽ.

Lý Tân Mai nhìn thấy thì trong lòng chua xót, vừa rồi khi về bà cụ đã nói mấy lời nên cô ấy cũng biết đại khái. Cô ấy lại giơ tay múc một thìa lớn canh trứng vào bát của đứa trẻ: “Tiểu Phong ăn nhiều một chút, lát nữa còn có canh gà.”

Tráng Tráng nghểnh cổ nhìn bát canh trứng đang vơi dần, Lý Tân Mai bật cười, cũng múc cho cậu bé một thìa: “Canh trứng dì Hạ Miên nấu ngon nhỉ.”

Tráng Tráng gật đầu: “Ăn ngon!” Lúc này, cậu bé cũng không sợ Hạ Miên nữa, lớn tiếng nói: “Cảm ơn dì!”

Trên mặt Lý Tân Mai mang theo ý cười, quay đầu nói với Hạ Miên: “Lát nữa, chị tìm một chút quần áo củaTráng Tráng lúc còn bé, chắc Tiểu Phong có thể mặc được.”

Hạ Miên vội vàng nói: “Không cần đâu chị, mai em dẫn thằng bé đi mua mấy bộ là được, em có tiền.”

Bà cụ Lưu nói: “Đây không phải vấn đề có tiền hay không, da của trẻ con rất non nớt, hơn nữa không phải trên người Tiểu Phong còn có vết thương sao? Quần áo cũ mềm mại, đứa bé mặc vào sẽ thoải mái hơn.”

Bây giờ Hạ Miên mới biết còn có chuyện này, vấn đề liên quan đến Tiểu Phong, cô cũng không từ chối: “Vậy cảm ơn thím Lưu và chị Tân Mai.”

Bầu không khí của nhà họ Lưu không tệ, sau đó Tiểu Phong cũng thả lỏng, ăn không ít canh trứng, rồi ăn thêm nửa cái đùi gà, Hạ Miên xoa xoa bụng nhỏ của cậu bé: “Được rồi, cục cưng đừng ăn quá nhiều một lúc, buổi tối dì lại nấu cho cháu được không?”

Tiểu Phong lập tức buông thìa xuống, ngoan đến mức không thể tưởng tượng nổi, Hạ Miên khẽ xoa đầu cậu bé.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.