Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn miếng trả miếng

Phiên bản Dịch · 1393 chữ

Hạ Miên bị ép nhìn lên trần nhà, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, đậu má, đứa bé còn nhỏ như vậy đã phải giặt quần áo, cô không biết giúp đỡ một chút sao? Ngủ cái rắm ấy! Mau dậy cho tôi!

Khi cô đang sốt ruột, thì nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài.

“Mệt quá đi mất.” Giọng nữ nhẹ nhàng nói ra lời khó nghe: “Thằng con hoang đâu rồi, rót cho tao cốc nước! Nhanh lên!”

Là mẹ kế ác độc Hoàng Hiểu Quyên đã về! Hạ Miên có chút lo lắng, tuy trong tiểu thuyết không miêu tả kĩ càng tỉ mỉ, nhưng xem kết cục Trương Dư Phong thì biết mức độ ác độc của người này, đủ để khiến người ta giận sôi!

Qua tiếng bước chân “lạch bạch” của đứa trẻ cũng có thể nghe ra được sự sợ hãi, sau khi yên tĩnh một lát, đột nhiên tiếng mắng chửi vang lên.

Tiếng mắng vô cùng sắc bén: “A! Cốc của tao! Thằng con hoang này! Sai mày có thế mày cũng không làm không nên hồn! Nuôi mày còn có tác dụng gì hả!”

Sau câu chửi đó là tiếng bôm bốp vang lên, hiển nhiên đứa bé đang bị đánh.

Tiếng kêu đau của đứa trẻ phát ra, đổi lại là tiếng quát mắng càng dữ dội hơn của người phụ nữ: “Còn dám kêu, câm miệng cho tao! Còn dám kêu tao xé nát miệng mày ra!”

Sau đó chỉ còn lại tiếng đánh chửi của người phụ nữ.

A a a a! Người đàn bà dã man này!

Dưới cơn thịnh nộ, Hạ Miên không biết vì sao mình lại khống chế được thân thể này, cô trực tiếp xông ra ngoài.

Bên cạnh ghế sô pha bọc da màu đen, một người phụ nữ đang cầm chổi lông gà vung tay như gió.

Cánh tay gầy yếu của đứa trẻ bị cô ta túm chặt, căn bản không thế trốn tránh, thậm chí muốn co người lại cũng không được, chỉ có thể để gậy trúc nhỏ nhắn tùy ý quất lên người.

Mặt đứa trẻ rất sợ hãi, răng cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng không kêu thành tiếng, đôi mắt tròn xoe chảy đầy nước mắt.

Ngay cả tiếng khóc cũng không dám phát ra.

“Dừng tay!” Hạ Miên gầm lên: “Chị đang làm cái gì thế?” Cô vội vàng chạy đến cướp hung khí trong tay đối phương.

Người phụ nữ kia để tóc quăn thời thượng, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng.

Cô ta nheo mắt nhìn Hạ Miên vừa cướp chổi lông gà của mình, quan tâm hỏi: “Là Tiểu Miên à, không phải nói cảm nắng khó chịu sao, mau nghỉ ngơi đi, chị đã liên hệ trường học cho em rồi, mấy hôm nữa sẽ dẫn em đi gặp hiệu trưởng.”

Dứt lời cô ta dùng sức muốn rút chổi lông gà ra.

Trong đầu Hạ Miên hiện ra nguyên nhân vì sao Hoàng Hiểu Quyên lại nói như vậy, Hoàng Hiểu Quyên làm việc ở trường cấp hai Hoa Cương, nguyên chủ từ huyện thành nhỏ muốn lên thành phố lớn học tập, phải nhờ Hoàng Hiểu Quyên tìm trường học giúp.

Cho nên không phải bà dì này không phát hiện ra đứa trẻ bị ngược đãi, mà đơn giản là vì ích kỷ mà thôi!

Hoàng Hiểu Quyên cũng vì thế mà không sợ hãi gì, hoặc là vì cô ta đã tạo cho mình địa vị tuyêt đối trong cái nhà này, cho nên mới không e dè.

Cô ta nhìn tay Hạ Miên nắm chổi lông gà, cười nói: “Dì thằng nhỏ đừng nghĩ nhiều, thằng con hoang này bị bà nội dạy hư rồi, bảo nó đi rót cốc nước thôi nó cũng làm vỡ cốc, chị thấy là do nó cố ý, nhân lúc còn nhỏ, phải uốn nắn lại cái tính này!”

Ánh mắt Hoàng Hiểu Quyên đảo qua lý sứ trên đất, vẻ mặt giống như rất đau lòng: “Chiếc cốc sứ này rất đắt.”

Thấy không lấy được chổi lông gà từ tay Hạ Miên, cô ta dứt khoát buông tha định dùng tay đánh tiếp.

Hạ Miên nắm chặt lấy cổ tay cô ta, cả giận nói: “Chị ra ngoài dạo phố về liền sai đứa trẻ còn nhỏ như vậy lấy nước cho mình, không biết xấu hổ à? Sao tôi chưa bao giờ thấy chị sai thằng con hoang của chị?”

“Cô nói ai là con hoang?” Hoàng Hiểu Quyên trừng mắt.

“Vậy chị nói ai là con hoang?” Hạ Miên bốc hỏa nói: “Con trai của chị tôi, khi nào đến phiên chị đánh?”

Những lời này không biết đã kích thích vào chỗ nào của Hoàng Hiểu Quyên, tiếng cô ta sắc nhọn: “Cái gì mà con chị cô! Tôi coi nó như con mình mới quản, nếu tôi không để bụng thì phí sức đánh nó làm gì?!”

Dứt lời cô ta dùng sức muốn rút tay ra khỏi tay cô, sau khi không có kết quả, thế mà cô ta lại nhấc chân đá về phía đứa trẻ: “Gọi mày đấy cái đồ con hoang ngu ngốc……”

Dễ nhận thấy đứa trẻ bị đánh sợ, nhìn thấy hai người tranh chấp cũng không biết đường chạy trốn, vừa vặn bị đạp một chân.

Hạ Miên nhất thời không kịp ngăn cản, thấy đứa trẻ sợ tới mức co người lại không dám khóc, lửa giận lập tức tăng vọt, giơ chổi lông gà đập xuống học theo dáng vẻ cô ta vừa đối đãi với đứa trẻ, đánh một trận.

“A!” Tiếng kêu thảm của Hoàng Hiểu Quyên vang lên, chật vật trốn tránh: “Hạ Miên, cô dám đánh tôi! Cô còn muốn đi học không?”

Nhìn Hoàng Hiểu Quyên nhe răng trợn mắt, Hạ Miên thoải mái thở ra một hơi, vì duy trì hình tượng tiểu tiên nữ, đã lâu rồi cô không hoạt động gân cốt, lúc này dù sao cũng ở trong mơ, vừa lúc đánh cho đỡ ghiền!

Hạ Miên xoay xoay cổ tay.

Hoàng Hiểu Quyên nhìn đôi mắt cô tỏa sáng, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, hoảng sợ thét chói tai: “Cô muốn làm gì?”

“Làm gì?” Hạ Miên cười lạnh: “Học chị thôi!”

Nói xong một tay vặn tay Hoàng Hiểu Quyên đè xuống sô pha, một tay hung hăng đánh xuống.

“A!… Đau! Con điên này, dừng tay cho tao...” Hoàng Hiểu Quyên kêu đau.

Hạ Miên nhớ tới cuộc đời bi thảm của cậu bé, lửa giận tràn ngập trong lòng, càng đánh ác hơn: “Kêu la cái gì? Không phải chị cũng cấm thằng bé không được kêu sao? Chị cũng nhịn xuống cho tôi! Kêu nữa tôi xé miệng miệng chị ra!”

“Hạ Miên! Cô điên rồi!” Dù sao Hoàng Hiểu Quyên cũng là người lớn, bị đau lập tức muốn tránh né, trốn đông trốn tây: “Tôi không tìm trường cho cô nữa!”

“Thích thì tìm không thì thôi!” Hạ Miên đuổi sát phía sau: “Dù bà đây không đi học cũng phải đánh chết loại quỷ đội lốt người như chị!”

Nghĩ đến chuyện người phụ nữ này ngược đãi đứa bé thế nào, trong lòng lại bốc hỏa, cô âm thầm cảm ơn giấc mộng này đã cho mình cơ hội tự tay dạy dỗ kẻ súc sinh ấy.

Quan trọng nhất là không ai thấy hình tượng tiểu tiên nữ của cô sụp đổ!

Hạ Miên hưng phấn hoạt động tay chân, chổi lông gà đã bị đánh nát thành từng mảnh từ lâu, lông gà bay tung tóe chạm vào mũi cô, khiến Hạ Miên không nhịn được hắt xì, nhân cơ hội ấy Hoàng Hiểu Quyên tông cửa chạy ra ngoài.

Hạ Miên thở hồng hộc, thân thể người dì này hơi yếu, không phù hợp với linh hồn táo bạo của cô, nếu đây là cơ thể của mình, cô đã đánh ngã Hoàng Hiểu Quyên từ lâu rồi.

Khi Hạ Miên đang nghĩ có nên tranh thủ cơ hội hiếm có này đuổi theo, đánh một trận đã đời hay không, thì nghe thấy tiếng trẻ con nức nở kinh hoàng từ trong góc truyền đến: “Dì!”

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.