Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không cho ăn cơm

Phiên bản Dịch · 1136 chữ

Cuối cùng bên tai cũng yên tĩnh, Hạ Miên tập trung nấu cơm.

Cô khuấy sữa, trứng gà và bột mì thành dạng sền sệt, định làm món bánh trứng cuộn, chỉ chốc lát sau, mùi thơm đậm đà nhẹ nhàng bay lên, Tiểu Phong đã không nhịn được hé miệng nuốt nước bọt từ lâu rồi, bụng nhỏ réo lên ùng ục.

Hạ Miên cẩn thận xé một miếng nhỏ đưa tới trong tay cậu bé: “Cẩn thận bỏng, đợi ăn xong cái này, có thể trực tiếp ăn nửa cái còn lại.”

Lúc Tiểu Phong đang ăn, đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra, hóa ra do mùi thơm bay khắp phòng, Hiên Hiên ngửi thấy mùi đã chạy đến. cậu ta không cẩn thận dè dặt như Tiểu Phong, lại quen bắt nạt Tiểu Phong, nên trực tiếp giơ tay cướp đoạt: “Đồ ti tiện, của tao!”

Hạ Miên chặn tay cậu ta lại, nhìn Hoàng Hiểu Quyên đang đứng ở cửa phòng ngủ: “Chị xác định mặc kệ con mình sao?”

“Mày dám đánh nó?” Hoàng Hiểu Quyên nhướng mày.

Trước đó cãi không thắng, Hoàng Hiểu Quyên trở về phòng ngủ, nhưng càng nghĩ lại càng ấm ức, cân nhắc biện pháp trừng trị Hạ Miên hồi lâu, lúc này giống như đã tính trước mọi việc, không phải Hạ Miên thích làm ầm ĩ sao? Vậy thì cứ để cho cô làm ầm lên!

Sợ hiệu quả không đủ, cô ta trực tiếp bước đến cầm lấy một cái bánh trứng cuộn đưa cho Hiên Hiên: “Sữa kia vốn dĩ là của Hiên Hiên chúng tao, trứng gà cũng là của nhà chúng tao, mày đừng hòng ăn một miếng!”

Nói xong, cô ta trực tiếp mở cửa ra, cửa chống trộm kiểu hàng rào căn bản không ngăn được âm thanh ồn ào bên ngoài, lúc này chính là giờ đi làm, giờ cao điểm trong tòa nhà, người đi tới đi lui nhiều vô kể, Hoàng Hiểu Quyên cao giọng nói: “Có giỏi thì mày đánh tao đi! Bắt nạt trẻ con, tính là bản lĩnh gì?”

Hạ Miên trợn trắng mắt, bây giờ cô đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, không đủ sức cãi nhau với cô ta, nên dứt khoát ôm lấy Tiểu Phong, lập tức đi thẳng ra khỏi cửa.

Hoàng Hiểu Quyên hơi sửng sốt, có chút không hiểu vì sao đột nhiên Hạ Miên lại kiềm chế, mãi cho đến khi thấy Hạ Miên gõ cửa nhà đối diện, còn tưởng rằng cô không nhịn được muốn tố cáo, Hoàng Hiểu Quyên hắng cổ họng, định khóc lóc kể lể một phen.

Nhưng mà bên phía đối diện, Hạ Miên lại đang bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ với bà cụ Lưu vừa mở cửa ra: “Thím Lưu, cháu nhớ Tráng Tráng nhà thím cũng đặt mua sữa phải không?”

“Có, làm sao vậy?”

Hạ Miên nói: “Cháu mượn của Tráng Tráng một chai trước, mượn thêm của thím hai quả trứng gà, lát nữa cháu sẽ ra ngoài mua trả lại cho thím.” Nói đến đây còn đau lòng xoa đầu Tiểu Phong, nói: “Ngày hôm qua, bác sĩ nói đứa trẻ này bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, tốt nhất phải ăn nhiều trứng gà và sữa để bồi bổ.”

Bà cụ Lưu ló đầu ra, nhìn thấy Hiên Hiên đối diện đang cầm thứ gì đó ăn rất thơm ngon, mà lúc này bụng của Tiểu Phong lại réo ùng ục không ngừng.

Lập tức tức giận không chịu nổi, lớn tiếng hướng về phía nhà họ Trương, nói: “Tiểu Hoàng này, cô vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ sao? Ngày hôm qua hội phụ nữ, bên công đoàn đã có người đến hỏi thăm rồi đấy, có phải Tiểu Trương nhà cô đang trong giai đoạn bình xét ưu tú không?”

Hoàng Hiểu Quyên không ngờ Hạ Miên thích bạo lực lại tỏ vẻ người bị hại, tất cả kế sách chuẩn bị trong bụng đều không dùng được, lập tức có chút mờ mịt.

Thấy dáng vẻ oán hận nhìn chằm chằm Hạ Miên của cô ta, bà Lưu phẫn nộ nói: “Tiểu Phong bị suy dinh dưỡng mà cô còn không cho thằng bé ăn cơm? Cô không dám đánh nữa, nên có phải định để thằng bé chết đói không?”

Trải qua sự việc ngày hôm qua, mọi người lầu trên lầu dưới đều rất quan tâm Tiểu Phong, bà Lưu vừa lớn tiếng nói, ngoại trừ người vội vàng đi làm, không ít người đều nhô đầu ra xem tình hình, cô giáo Mễ tóc hoa râm cũng vịn cầu thang đi lên: “Lại có chuyện gì vậy?”

Hạ Miên còn chưa nói gì, bà cụ Lưu đã đáp lời trước: “Tiểu Phong đói bụng, Hạ Miên sang đây vay sữa với trứng gà nhà tôi, còn người nhà đối diện kia lại ăn đến mức bụng tròn quay.”

Hoàng Hiểu Quyên phản ứng lại, vội vàng ra ngoài nói: “Cháu nào có không cho bọn họ ăn cơm, cô ta làm vậy vì cố ý khiến cháu xấu mặt! Sáng sớm đã cố ý gây sự với cháu, muốn dùng mượn tay của hàng xóm láng giềng trừng trị cháu đây mà.”

Mọi người vừa nghe vậy thì có chút chần chờ.

Hạ Miên cười mỉa mai: “Chị có nấu cho chúng tôi ăn không? Có thì chị lấy đồ ăn ra đi, lấy ra ngay bây giờ! Có thể lấy ra một chén cháo thôi, tôi cũng thừa nhận là tôi cố ý!”

Tất nhiên Hoàng Hiểu Quyên không thể lấy ra được rồi, ngày hôm qua cô ta đã nghĩ phải trừng trị Hạ Miên, hiển nhiên hôm nay sẽ không để lại một miếng cơm nào.

Còn cả thần trợ công Hiên Hiên nữa, mặc dù cậu ta không hiểu chuyện, nhưng biết quan sát thái độ của người lớn để hành động, lúc này cậu ta đã chui ra khỏi cánh tay mẹ mình, cầm bánh trứng cuộn thơm nức, vừa ăn vừa đắc ý đong đưa trước mặt Tiểu Phong: “Đều là của tao, đồ ti tiện không có!”

Ánh mắt mọi người nhìn Hoàng Hiểu Quyên lập tức tràn đầy châm biếm và chán ghét, một đứa trẻ lớp năm ở lầu trên trực tiếp đưa trứng gà đang cầm trong tay đặt cho Tiểu Phong: “Em trai ăn trước đi, mẹ nói không được để trẻ con bị đói.”

Tiểu Phong liếc nhìn Hạ Miên, Hạ Miên dạy cậu bé: “Cảm ơn chị gái đi!”

Tiểu Phong cất giọng non nớt nói: “Cảm ơn chị gái.” Hôm nay, cậu bé đã chăm chút sạch sẽ, cực kỳ khiến người ta yêu thích.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.