Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Miên biến hình (3)

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

Về tới khu tập thể, Hạ Miên cười hì hì trêu đùa Tiểu Phong: “Chúng ta sắp về tới nhà rồi!”

Từ xa, Hạ Miên đã nhìn thấy đám thanh niên vô cùng hút mắt kia. Bọn họ đứng ở ngã rẽ đi tới khu nhà số mười tám, tư thế gần như thống nhất: Một tay đút túi quần, đặt trọng tâm cơ thể trên một chân, một chân khác không ngừng rung lên, dáng vẻ lấm la lấm lét, nhìn chằm chằm vào người qua đường.

Người đi ngang qua cơ bản đều né xa ba thước, Hạ Miên lại không tránh được bọn họ, đó là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn về khu nhà số mười tám. Có điều dù né được Hạ Miên cũng sẽ không né tránh, người từng theo dõi quyền vương đỉnh cấp tranh bá, trải nghiệm khí thế liều mạng đánh nhau như Hạ Miên, đám côn đồ kiểu này hoàn toàn không lọt được vào mắt cô.

Nhưng mà Hạ Miên vẫn nhanh chân tránh sau lưng Đường Tam Tạng.

Ninh Thiều Bạch cúi đầu nhìn cô, cười nhạo: “Không phải cô rất hổ báo sao?” Dừng một chút anh nói tiếp: “Thiên Vương lão tử đều không sợ cơ mà?”

Hạ Miên liếc mắt lườm anh một cái, bất mãn nói: “Đều nói đó là do tuổi trẻ chưa hiểu chuyện rồi, bản chất của tôi là tiên nữ nhỏ xinh xắn đáng yêu, con người tôi ghét nhất là đánh nhau.”

Ninh Thiều Bạch không nhịn được bật cười, bởi vì anh phát hiện cô gái này đáng nói rất nghiêm túc.

Hạ Miên trợn trắng mắt không thèm để ý.

Có điều cô vẫn bị đám người kia huýt sáo trêu ghẹo. Đám người kia đứng chỗ này nửa ngày rồi, đã nhàm chán không chịu nổi từ lâu, lại không bị ai tới quản lý, nên bọn họ càng kiêu ngạo hơn.

Thanh niên cầm đầu với mái tóc vàng khè như đầu gà trống, huýt vang một tiếng, đám đàn em thấy thế cũng hùa theo. Hạ Miên nhìn sang, thanh niên đầu gà trống hất cao cằm, chân rung rung, nhếch miệng cười: “Em gái, nói chuyện với các anh một chút đi, có quen Hạ Miên không?”

Vốn dĩ Hạ Miên chỉ thấy lạ nên nhìn qua thôi. Trong niên đại này, hành vi như vậy có thể trực tiếp kiện đám thanh niên kia tội quấy rối tình dục rồi. Nhưng nghe thấy câu cuối cùng, cô không nhịn được dừng chân.

Cô đang định nói gì đó, lại bị Ninh Thiều Bạch ngăn cản.

Ninh Thiều Bạch nhìn tên đầu gà trống kia, thản nhiên hỏi: “Các cậu là ai? Tìm Hạ Miên làm gì?”

Không hiểu vì sao khi nghe thấy Ninh Thiều Bạch hỏi, đám người kia lại không dám làm cản, chân cũng không rung rung nữa, sống lưng vô thức ưỡn thẳng: “Không có gì, tìm bạn chơi thôi.”

“Ha hả……” Hạ Miên không nhịn được cười nhạo: “Chỉ bằng đám lưu manh các cậu?” Cũng xứng làm bạn cô sao?

Thấy cô đã phản ứng lại, Ninh Thiều Bạch không xen mồm vào nữa. Còn đám lưu manh kia thì có chút sửng sốt, không biết lời vừa rồi của cô gái xinh đẹp trước mặt có ý gì.

Ánh mắt Hạ Miên quét qua người bọn họ một lần, giống như trước đó bọn họ nhìn mấy cô gái trẻ tuổi trong khu tập thể, vẻ mặt đầy ghét bỏ, như đang nhìn một đống rác rưởi.

Tên đầu gà trống kia bị nhìn thế thì nhíu mày, cảm giác như bị mạo phạm. Anh ta đứng thẳng người, đi về phía trước một bước, dáng vẻ như muốn đánh người: “Cô có ý gì hả?”

Đối với hành vi hư trương thanh thế của anh ta, Hạ Miên chỉ khịt mũi coi thường: “Không có ý gì cả, nhìn dáng vẻ này của anh, đã từng vào đồn cảnh sát chưa?”

Sắc mặt tên đầu gà trống thay đổi: “Cô định làm gì?”

Hạ Miên lại hỏi: “Các anh từng đánh nhau, ẩu đả bao nhiêu lần rồi? Biết dùng dao găm không? Từng giết người chưa? Hay là đánh tàn phế bao nhiêu người rồi? Có thuộc bang phái, tổ chức nào không?”

Cô gái nhỏ hỏi ra một tràng như pháo liên thanh, khiến đám côn đồ kia sững sờ nhìn nhau, không biết nên làm thế nào. Nếu ngoan ngoãn trả lời thì có vẻ quá mất mặt, nhưng không trả lời dường như cũng không tốt hơn nhiều lắm.

Hạ Miên chậc chậc hai tiếng, vẻ mặt như muốn nói biết ngay mà: “Cho nên, đám trẻ con các cậu chưa từng trải qua chém giết, cũng dám đóng giả côn đồ? Côn đồ cũng cần tư cách đấy, có biết không?”

Cô vô cùng ghét bỏ, nói: “Hoặc là vẻ ngoài đẹp trai một chút cũng được.”

Nói xong cô chỉ sang Ninh Thiều Bạch bên cạnh: “Giống người này này, ít nhất vẻ ngoài đẹp mắt. Còn các cậu, vẻ ngoài không có, năng lực cũng không có… A, hình như sức khỏe còn không tốt nữa.”

Đột nhiên bị điểm danh, Ninh Thiều Bạch còn có chút khó hiểu. Nghe thấy cô nhắc tới sức khỏe không tốt, cũng không hiểu nổi mạch não của cô nhóc này.

Khả năng vì bọn họ thể hiện ra vẻ nghi hoặc quá rõ ràng, nên Hạ Miên đại phát từ bi giải thích cho bọn họ. Ánh mắt cô đảo qua bộ phận nào đó, vẻ mặt nghiêm túc, nói:

“Căn cứ vào nghiên cứu y học, huýt sáo nhiều không tốt cho tuyến tiền liệt, huýt sáo lâu như vậy còn huýt không ra tiếng, chứng tỏ vấn đề không nhỏ, vẫn nên quan tâm một chút thì tốt hơn. Đừng để sau này muốn làm côn đồ không làm được, muốn làm đàn ông cũng không đảm đương nổi.”

Ninh Thiều Bạch nhìn đám du côn biến sắc, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng. Cô gái này đúng là biết lừa người thật.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.