Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Miên biến hình (4)

Phiên bản Dịch · 1027 chữ

Khí thế là thứ gì đó rất kỳ diệu, đặc biệt là đối với người hư trương thanh thế, một khi sụp đổ sẽ đổ vỡ hoàn toàn, muốn xây dựng lại hình tượng cũng không được nữa.

Trình độ văn hóa của mấy tên du côn kia đều không cao, nghe đối phương nghiêm túc nói ra “Tri thức y học”, không thể nào giữ được dáng vẻ du côn nữa, mặt xám xịt nói không nên lời.

Hạ Miên trợn mắt khinh bỉ. Bây giờ cô đang vội về nhà cho Tiểu Phong ngủ, không rảnh chơi đùa với đám du côn này, lát nữa quay lại xử lý bọn họ sau.

Đã sắp đến thời gian tan làm, người qua lại trong khu tập thể càng ngày càng nhiều. Hạ Miên đi theo Ninh Thiều Bạch về tới nhà mình, đã thu hút không ít ánh mắt.

Từ rất xa bà Lưu đã nhìn thấy, bà ấy quay sang nói với bà Mễ: “A, đó có phải Tiểu Bạch nhà bà không? Cô bé đi cùng nó là ai thế?” Giọng nói mang theo vẻ hưng phấn.

“Ở đâu?” Bà Mễ cũng tò mò duỗi dài cổ. Ánh mắt đứa cháu ngoại này nhà bà không phải cao bình thường đâu, người có thể lọt vào mắt anh không nhiều lắm, đã hai mươi ba rồi, đừng nói tới bạn gái, ngay cả bạn học nữ, đồng nghiệp nữ đều bị anh đối xử lạnh lùng, bây giờ xuất hiện một cô gái bên cạnh đúng là rất hiếm thấy.

Bà Mễ không nhìn rõ lắm, bà dạy học cả đời hai mắt không được tốt, sốt ruột đến mức thúc giục bà Lưu: “Mau nhìn giúp tôi xem, cô bé kia trông như thế nào?”

“Rất xinh đẹp, mắt to, mũi cao, mặt chỉ lớn bằng bàn tay, da còn trắng hơn Tiểu Bạch nhà bà, chậc, rất xứng đôi với Tiểu Bạch nhà bà đấy.” Hai mắt bà Lưu sáng lên: “Nhưng mà nhìn có vẻ hơi nhỏ, giống như mới mười lăm mười sáu.”

Bà Mễ cười ha hả: “Có nhiều người trẻ hơn tuổi thật, sao còn có một đứa bé nữa nhỉ?”

Bà Lưu nói: “Khả năng là nhờ Tiểu Bạch nhà bà khám bệnh giúp. Nhìn cô gái kia thế nào cũng không giống người đã có con… A, không đúng…” Bà Lưu nhìn kỹ lại: “Đó không phải là Tiểu Phong sao?”

Khi hai người đang nói chuyện, Ninh Thiều Bạch và Hạ Miên đã đến gần, Hạ Miên cười hì hì chào hỏi: “Chào thím Lưu, cô giáo Mễ.” Sau đó còn cúi đầu dạy Tiểu Phong: “Chào hỏi.”

Tiểu Phong ngẩng đầu nhìn Hạ Miên một cái, rồi mới cất giọng trẻ con chào bà Lưu và bà Mễ: “Chào bà Lưu, chào bà Mễ.”

“Ừ.” Bà Lưu ngơ ngác đáp lời, sau đó kinh ngạc hỏi: “Hạ Miên?”

Hạ Miên ngượng ngùng gãi đầu: “Là cháu.”

Sau đó cô lại lấy ra lý do giải thích trước đó mới lừa gạt Ninh Thiều Bạch: “Cháu chưa từng tới thành phố lớn, có chút căng thẳng. Nghe bạn bè nói học sinh thành phố đều tương đối thời thượng, nên mới biến thành như vậy, có điều thật sự không thoải mái, nên lại sửa về như cũ.”

Hàng xóm bị hình tượng mới của cô làm kinh ngạc, tạm thời quên mất chuyện cô trêu chọc côn đồ.

Cô giáo Mễ nói theo thói quen: “Không tệ không tệ, học sinh nên thế này.”

Tuy rằng bà thất vọng vì không phải Ninh Thiều Bạch dẫn bạn gái về, nhưng vẫn rất thích trẻ ngoan: “Thành phố cũng giống thị trấn chỗ các cháu thôi, học sinh vẫn nên lấy việc học làm chủ, cháu thế này mới đúng.”

Bà Lưu cũng phản ứng lại, cảm thán: “Còn không phải sao. Hạ Miên ăn mặc thế này rất xinh đẹp, vừa nhìn đã biết thằng bé Tiểu Phong này giống người nhà họ Hạ các cháu rồi.”

“A, Hạ Miên, đám du côn kia là thế nào vậy?” Cuối cùng cũng có người nhớ tới chuyện này.

Bên cạnh có người phụ nữ trung niên, tóc uốn xoăn, vô cùng chán ghét nói: “Bọn họ nói là tới tìm cô đấy, đứng ở kia một lúc lâu rồi, thấy con gái trẻ tuổi đi qua là trêu ghẹo, cô quen biết đám du côn kia ở đâu thế?”

Hạ Miên trông thấy không ít người oán giận nhìn mình, trong lòng đã đoán được đại khái. Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Tam Tạng một cái, thầm nghĩ may mà anh ta phản ứng nhanh.

“Cháu không quen bọn họ, cháu vừa tới thành phố chưa được hai tuần, ngoài hàng xóm ra không quen biết ai cả.”

“Đám người đó nói là tới tìm cô.” Người phụ nữ trung niên kia, nhíu mày nói: “Con gái con đứa, sao lại nói dối như cuội thế? Không phải chuyện nhà họ Trương cũng giống Tiểu Hoàng nói, là do cô cố ý quấy rối chứ?”

Hạ Miên trợn trừng mắt.

Ninh Thiều Bạch vẫn luôn đứng đó chưa ra về, mở miệng nói: “Chúng tôi vừa mới từ bên kia qua đây, khi đi qua đám người đó căn bản không quen biết Hạ Miên.”

Ninh Thiều Bạch vừa mở miệng, thái độ của người phụ nữ kia lập tức trở nên ôn hòa: “Thật à? Thế là thế nào nhỉ?”

Những người khác dường như cũng đã nhận ra gì đó: “Đúng thế, Bác sĩ Ninh và Hạ Miên cùng nhau đi từ bên kia qua đây, nếu quen biết sao đám du côn không đi theo?”

Ninh Thiều Bạch ngẩng đầu nhìn lên lầu hai hỏi: “Có phải nhà họ Trương không có ai ở nhà không?”

Bà Lưu nói: “Không có ai. Tiểu Hoàng dẫn Hiên Hiên trốn rồi, nói là sợ Hạ Miên gọi đám du côn kia tới trả thù bọn họ.”

Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, khinh thường: “Sợ là tự biên tự diễn rồi.”

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.