Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạch trần chân tướng

Phiên bản Dịch · 1234 chữ

Những người khác đều chưa phản ứng lại, vẫn là bà Mễ hiểu cháu ngoại trai mình nhất, bà ngẩn người: “Ý của cháu là những người đó do Tiểu Hoàng tìm tới?”

Ninh Thiều Bạch không cho ý kiến, thuận miệng nói: “Không phải sáng hôm nay xảy ra náo loạn, thím Lưu tới tìm công đoàn nói chuyện sao? Chắc chắn công đoàn đã tới tìm Trương Khải Minh.”

“Chuyện n ày tôi biết, nghe ông Lý nhà tôi nói, hôm nay Chủ nhiệm Vương đã phê bình Trương Khải Minh một trận!” Có người nói: “Trưa nay Trương Khải Minh cũng chưa về nhà, buổi chiều vừa tới giờ làm đã vô cùng tích cực xin đi công tác.”

Nói tới đây, hai mắt người nọ sáng ngờ: “A, còn tưởng rằng cậu ta bị phê bình, sợ không được bình bầu là nhân viên tiên tiến năm nay mới chủ động ôm việc khổ sai này vào người, hóa ra là vì tránh đầu sóng ngọn gió.”

“Đúng thế.” Có người tích cực tiếp lời: “Hôm nay khi Hoàng Hiểu Quyên ra ngoài còn bị người con dâu nhà nông của Tiểu Hà bắt được mắng cho một trận, Hiên Hiên ở nhà trẻ cũng không ai đồng ý chơi cùng thằng bé, sau đó được Hoàng Hiểu Quyên đến đón về nhà, sắc mặt cô ta lúc ấy đúng là rất hiếm thấy…”

Mọi người nghĩ theo chiều hướng Ninh Thiều Bạch vạch ra, lập tức đều hóa thân thành thám tử: “Cho nên, bọn họ định vu oan cho Hạ Miên, để mọi người đều chán ghét con bé, ngược lại quên đi chuyện xấu nhà bọn họ?”

“Đúng thế, hôm nay trước khi Hoàng Hiểu Quyên đi, không ít người đã bắt đầu đồng tình với cô ta.”

Hạ Miên giật mình hiểu ra: “Chẳng trách cháu mắng đám du côn kia nhiều như vậy, bọn họ vẫn không đi, hóa ra là có nhiệm vụ trong người.”

“Cháu mắng bọn họ?”

“Vâng, bọn họ huýt sáo trêu cháu, đương nhiên cháu phải mắng bọn họ rồi.”

“Cho nên quả nhiên bọn họ không quen biết Hạ Miên.”

Sau đó liên minh các bà thám tử bắt đầu triển khai phỏng đoán phong phú: “Nói ra thì, chiêu này vừa đơn giản lại vừa hữu dụng, đám du côn kia, tùy tiện cho vài đồng tiền là được, bọn chúng réo tên Hạ Miên như vậy trong khu tập thể, thanh danh của cô bé sẽ bị hủy hoại!”

Bà Lưu nói: “Hai thứ lòng dạ hiểm độc kia có thể làm ra chuyện này, chắc là muốn đuổi Hạ Miên đi đây mà. Hạ Miên vừa mới ở quê lên thành phố, trời xa đất lạ, nếu như bị đám du côn kia quấn lấy, ai sẽ tin con bé?”

Cô giáo Mễ còn liên tưởng đến chuyện không tốt hơn: “Tiểu Hạ vẫn là cô bé mới mười sáu tuổi, còn từ nơi khác tới, nếu bị đám du côn kia dẫn đi…”

Khả năng này quá lớn, người phụ nữ trung niên kia lập tức vỗ bàn: “Còn không phải sao, nếu không sao tự dưng cả nhà bọn họ lại đi hết? Trương Khải Minh phải đi công tác tận bảy tám ngày, khi Hoàng Hiểu Quyên đi còn mang theo cả hành lý.”

“Còn nói là sợ đám du côn kia, phải về nhà mẹ đẻ trốn vài ngày, hóa ra là muốn Hạ Miên kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.”

“Đúng vậy, tôi còn nghĩ do Hoàng Hiểu Quyên không còn mặt mũi nào sống trong khu tập thể, muốn tránh đầu sóng ngọn gió một thời gian, không ngờ bọn họ lại ôm ý nghĩ ác độc như vậy!”

“Súc sinh chính là súc sinh, cả nhà này đều là loại người lòng dạ hiểm độc. Hạ Miên còn đang chăm sóc Tiểu Phong đó, bọn họ làm vậy là muốn ném cả hai đứa cho đám du côn kia sao?”

Trong tiếng khiển trách của mọi người, Hạ Miên chỉ quan tâm một việc: “Bọn họ đi cả rồi à? Có khóa cửa không?”

“Cháu không có chìa khóa à?” Tuy rằng bà Lưu hỏi như vậy, nhưng trong lòng đã biết câu trả lời rồi.

Quả nhiên, Hạ Miên lắc đầu.

Bà Lưu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hôm nay hai đứa biết ở nơi nào, cháu còn dẫn theo cả Tiểu Phong nữa đó.”

Đùi Hạ Miên đột nhiên bị níu chặt, quả nhiên là Tiểu Phong lại ôm chân cô, đôi tay nhỏ bé căng thẳng đan vào nhau. Từ nhỏ đứa trẻ này đã bị người ta tùy ý đối đãi như đồ vật, nên tâm tư vô cùng mẫn cảm.

Hạ Miên xoa đầu cậu bé: “Yên tâm, dì sẽ không vứt bỏ cháu đâu, lát nữa dì phải đi xử lý chút việc, nhân tiện mua chút đồ ăn về, Tiểu Phong vừa mệt vừa đói rồi, một mình dì đi sẽ nhanh hơn một chút.”

Tiểu Phong vẫn rất sợ hãi, đôi tay nhỏ bám chặt vào góc váy cô, nhưng vẫn mím môi, ngoan ngoãn gật đầu: “Dì, cháu sẽ ngoan ngoãn, dì mau về nhà nhé.” Nói xong câu cuối cùng, đôi mắt to tròn đã đầy nước mắt.

Câu nói mang theo tiếng nức nở ấy, khiến Hạ Miên không thể chịu đựng được: “Thôi.” Cô bế Tiểu Phong lên: “Dì đi đâu cũng dẫn Tiểu Phong theo, có được không?”

Tiểu Phong ôm chặt lấy cổ cô, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống: “Dì, cháu sẽ ngoan ngoãn.”

Mấy bác gái nhìn thấy cảnh ấy đều chua xót, bà Lưu mắng: “Cả nhà này đúng là không phải người mà! Hạ Miên, cháu định đi đâu thế? Hay là mấy ngày tới cháu qua nhà bà ở đi, vừa lúc để Tiểu Phong làm bạn với Tráng Tráng luôn.”

“Không sao đâu thím Lưu.” Vốn dĩ Hạ Miên định đi xử lý đám du côn kia, thuận tiện hỏi chút chuyện.

Có điều bây giờ Tiểu Phong vẫn quan trọng hơn.

Hạ Miên cũng không định đi ở nhờ ở bất cứ nhà nào, cô không thích làm phiền người khác, cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, huống chi căn bản còn chưa tới nông nỗi ấy.

Nếu như cô là cô gái nhỏ mới từ nông thôn lên thành phố, khả năng sẽ bó tay chịu trói. Nhưng chỉ dựa vào chút thủ đoạn nhỏ này Trương Khải Minh và Hoàng Hiểu Quyên đã nghĩ sẽ làm khó được Hạ Miên sao? Sợ là bọn họ đánh sai bàn tính rồi, chỉ hy vọng sau khi trở về bọn họ đừng hối hận.

“Có phải cháu còn không có tiền không?” Bà Lưu lo lắng hỏi.

Hạ Miên cười: “Thím đừng lo lắng, để cháu gọi điện thoại cho Trương Khải Minh trước, hỏi anh ta cháu nên làm gì bây giờ.”

“Cậu ta đi công tác rồi, có thể làm được gì?” Bà Lưu vẫn lo lắng.

“Cứ hỏi trước đã rồi tính sau. Thím Lưu, cháu có thể mượn điện thoại nhà thím một chút không?”

“Dùng nhà tôi đi.” Cô giáo Mễ nói: “Đỡ phải lên lầu.” Nói xong bà ấy xoay người về nhà mình.

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.