Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ninh Thiều Bạch

Phiên bản Dịch · 1308 chữ

Hoàng Hiểu Quyên bị cô túm chặt cổ áo không thoát được, quần áo mùa hè mỏng manh, cô ta không dám dùng sức, làm rách quần áo ngoài đường thế này, cô ta sẽ không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Cô ta bị đánh sinh tàn nhẫn, cắn răng cắm đầu lao thẳng về phía Hạ Miên. Hạ Miên nhìn dáng vẻ trợn trừng mắt nghiến răng nghiến lợi của cô ta, càng tức hơn, hình tượng tiểu tiên nữ cô duy trì đã lâu, lúc này tất cả đều bị hủy diệt rồi!

Đám phụ nữ trung niên không kéo được Hạ Miên ra, trong lúc hỗn loạn còn ăn vài cú đá, dần dần cũng không dám tiến lên nữa. Hạ Miên được thả lỏng tay chân, không có người bên cạnh giúp đỡ, Hoàng Hiểu Quyên căn bản không phải đối thủ của cô, chỉ trong chốc lát đã bị Hạ Miên quăng ngã ra đất, thê thảm khóc nức nở: “Đừng đánh nữa! Mày muốn giết người sao? Hu hu hu...”

Dáng vẻ này của cô ta thật sự quá đáng thương, trong nháy mắt Hạ Miên có chút không nỡ xuống tay, nhưng nghĩ đến cặp mắt vĩnh viễn tràn ngập kinh hoàng bất an và căn phòng tối kia...

Hạ Miên cúi người nắm tóc cô ta, nói: “Chị khóc cái gì? Khi chị đánh cháu trai nhà chúng tôi, chị không cho thằng bé gào một tiếng cơ mà, nếu khóc một tiếng sẽ bị dùng kim đâm nát miệng.”

“Được rồi, chỉ cần tôi đánh chị mười cái, chị không kêu thành tiếng tôi sẽ buông tha, thế nào?”

Dứt lời Hạ Miên đạp thẳng một chân vào đùi cô ta.

Trong cơn đau đớn cực độ, Hoàng Hiểu Quyên bộc phát ra tiềm lực kinh người, giơ tay đẩy Hạ Miên ra, rồi cắm cổ lao thẳng ra ngoài, chưa chạy được vài bước cô ta đã va phải một người thanh niên cao lớn.

“Bác sĩ Ninh!”

“Ôi, bác sĩ Ninh cẩn thận!”

“Ui da, bác sĩ Ninh không sao chứ!”

Hết tiếng kinh hô này đến tiếng quan tâm khác vang lên, giống như vị tên là bác sĩ Ninh kia là búp bê sứ vậy. Sợ cú va chạm này của Hoàng Hiểu Quyên sẽ đâm nát đối phương.

Hạ Miên không để ý đến dáng vẻ khẩn trương của mọi người, lúc này trong mắt cô chỉ có mình Hoàng Hiểu Quyên, gần như cô lập tức đuổi theo sau, tung chân đá vào mục tiêu.

“Bác sĩ Ninh, cứu tôi!” Hoàng Hiểu Quyên linh hoạt trốn ra sau lưng thanh niên kia.

“Hôm nay Thiên Vương lão tử đến đây cũng không có cách nào cứu được chị đâu!” Hạ Miên vươn tay muốn kéo người lại, kết quả Hoàng Hiểu Quyên đẩy người thanh niên trước mặt một cái, tay Hạ Miên trực tiếp kéo rách áo sơ mi của đối phương...

Mẹ kiếp, cơ ngực đẹp quá... Còn bóng loáng...

Hạ Miên vô thức chớp chớp mắt, dường như tay đang có ý định tiến lại gần cẩn thận sờ soạng một phen.

Cổ tay bị một bàn tay lớn hơn nắm chặt, giọng nói giống như tiếng pháo nổ vang lên trên đỉnh đầu: “Cô bé, xin tự trọng.”

Hay đến mức lỗ tai sắp mang thai...

Hạ Miên ngẩng đầu, lập tức va phải một đôi mắt đào hoa xinh đẹp. Tròng mắt rất sáng, khi hơi nheo mắt lại, vẻ quyến rũ lập tức lan tràn ra ngoài, nếu không phải giọng điệu của đối phương không vui, cô sẽ cho rằng anh ta đang tán tỉnh cô mất.

Đôi mắt đào hoa đưa tình, kết hợp với sống mũi cao, đôi môi đỏ... Hạ Miên không phải là loại người cuồng nhan sắc cũng bị luân hãm vài giây, mãi cho đến khi cảm giác từ trên tay truyền xuống cô mới hoàn hồn.

“Xin lỗi.” Tay Hạ Miên dùng sức, tránh thoát tay đối phương, lại lần nữa vươn tay túm lấy Hoàng Hiểu Quyên.

Hoàng Hiểu Quyên bị Hạ Miên đánh sợ, liều chết bám chặt vào người thanh niên kia không buông tay, thiếu chút nữa Hạ Miên lại đánh vào ngực anh chàng đó, hai người đồng loạt nhíu mày.

Hoàng Hiểu Quyên khóc lóc thê thảm: “Cám ơn cậu, bác sĩ Ninh, cậu không biết cô ta đáng giận... Tôi...”

Nhìn thấy dáng vẻ hoa sen trắng của Hoàng Hiểu Quyên, lửa giận trong lòng Hạ Miên lại bốc lên ngùn ngụt: “Nhường đường một chút.”

Nói xong cô trực tiếp túm lấy cánh tay đối phương, muốn đẩy người sang bên cạnh.

Thủ pháp của cô vô cùng chuyên nghiệp, Ninh Thiều Bạch phản xạ có điều kiện đảo khách thành chủ,vô thức vặn tay cô ra sau. Hạ Miên sửng sốt, cho rằng anh ta muốn giúp Hoàng Hiểu Quyên, cô lạnh lùng nói: “Xin hỏi ngài có họ với Đường Tăng à?” Nhân yêu chẳng phân biệt?

Ninh Thiều Bạch tự dưng bị kéo vào tranh đấu của hai người đã hết chỗ nói rồi, nghe thấy thế giận quá bật cười: “Ngộ Không, có phải cô quá xúc động rồi không?” Không thấy rõ tình hình à?

Hạ Miên giận dữ, thế mà dám so sánh tiểu tiên nữ cô với con khỉ!

Cô không nói lời vô nghĩa nữa, cổ tay xoay một cái, linh hoạt tránh thoát khỏi tay Ninh Thiều Bạch, nhấc chân đá về phía Hoàng Hiểu Quyên.

Trong mắt Ninh Thiều Bạch hiện lên một tia kinh ngạc, đồng thời bị Hoàng Hiểu Quyên coi như cọng rơm cứu mạng, túm chặt xoay người đúng lúc chặn lại động tác của Hạ Miên.

Thấy vị bác sĩ Ninh này khăng khăng muốn giúp Hoàng Hiểu Quyên, Hạ Miên lập tức không khách khí nữa, cong gối hướng về người phía trước. Ninh Thiều Bạch linh hoạt né tránh, hai người cứ như vậy tôi tới anh lui.

Qua vài chiêu, lòng hiếu thắng của Hạ Miên hoàn toàn bị khơi gọi, cô không hề quan tâm đến Hoàng Hiểu Quyên nữa, chỉ chuyên tâm đánh nhau với vị bác sĩ Ninh trước mặt.

Quần chúng vây xem bị biến hóa này làm cho ngơ ngẩn.

“Ôi, sao lại đánh nhau với bác sĩ Ninh rồi?”

“Phải làm sao bây giờ...”

Hoàng Hiểu Quyên ôm bụng, vô cùng đau đớn: “Con nhóc chết tiệt này vốn dĩ là lưu manh trong huyện, hở ra là lại đánh nhau! Mẹ cô ta chính là bị cô ta tức chết!”

Có điều so với Hạ Miên, lực hấp dẫn của bác sĩ Ninh lớn hơn nhiều, phần lớn mọi người đều lẩm bẩm: “Không ngờ bác sĩ Ninh còn đánh nhau giỏi như vậy...”

Mấy người trẻ tuổi đi ngang qua nhìn thấy, hai mắt đều tỏa sáng: “Có phải bọn họ biết võ thuật không? Lợi hại quá!”

Rất lâu sau Hạ Miên vẫn không thể chạm vào đối phương, thật ra là vì sức khỏe của cơ thể này không theo kịp, khi cô đã nghĩ làm thế nào để ra tay bất ngờ, thì một tiếng quát chói tai vang lên: “Dừng tay!”

Mọi người quay đầu lại, lập tức bị hai người mặc đồng phục dọa sợ: “Cảnh sát, là cảnh sát.”

Trong niên đại này, dân chúng đều cực kỳ sợ hãi cảnh sát, nhìn thấy bọn họ đến đều trở nên câu nệ.

Hạ Miên và Ninh Thiều Bạch ngừng tay, sau đó Hạ Miên đi qua chỗ Hoàng Hiểu Quyên, khiến mặt mũi cô ta biến sắc, ôm bụng lảo đạo chạy về phía cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát cứu mạng, cô ta định đánh chết tôi!”

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.