Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 8630 chữ

Có lẽ Tưởng Thần không quen biết Thẩm Tiêu, nhưng Thẩm Tiêu lại biết Tưởng Thần, lúc trước khi anh ta đã đưa Giang Tử Khê tới đây làm việc bọn họ đã từng có duyên gặp qua một lần, lúc ấy Tưởng Thần đứng ở bên cạnh Giang Tử Khê.

Nhưng lần chân chính để cho Thẩm Tiêu biết đến Tưởng Thần lại không phải là có duyên gặp một lần kia, mà là lấy được thông tin thông qua một bộ phim trên tivi.

Trong phim, nguyên chủ vì nợ học phí của con trai mà dẫn đến con trai phải thôi học ở nhà, nhưng lại gặp cảnh nhà dột mưa suốt đêm, Giang Tử Khê lại mất việc trong khoảng thời gian này, khoản nợ tiền nhà, tiền xe và tiền học phí của con trai ép cô đến mức thở không nổi, vào lúc yếu đuối nhất, cũng là lúc cần sự trợ giúp nhất.

Trong tình tiết của phim, nguyên chủ chẳng những không giúp Giang Tử Khê chia sẻ được chút áp lực nào, ngược lại cuối cùng một khoản phí nghỉ việc của Giang Tử Khê cũng bị thua hết sạch, hơn nữa, khi đó Thẩm Duệ còn lên cơn sốt nên bị nguyên chủ coi thường, rồi Giang Tử Khê về nhà muộn sau buổi phỏng vấn, đứa trẻ vì sốt quá lâu mà dẫn đến sưng phổi.

Lúc đó chuyện này làm cho Giang Tử Khê giống như là họa vô đơn chí, tiền chữa bệnh cho trẻ con không phải là một khoản nhỏ, nhưng lúc ấy trên dưới toàn thân cô ngay cả một đồng một trăm tệ cũng không có, vốn dĩ phải rất vất vả mới xin được việc mà cũng bởi vì chuyện cô phải đến bệnh viện chăm sóc con trai là tan thành bọt nước.

Cảnh ngộ lúc đó của Giang Tử Khê, nói là đường cùng cũng không quá đáng chút nào cả, mắt thấy bệnh viện con trai nằm lại thúc giục nộp tiền viện phí, người phụ nữ từ trước đến nay luôn kiên cường cố gắng cũng không thể nào chịu nổi nữa, cầm hóa đơn đóng tiền ngồi trên bậc cầu thang bên ngoài khu nộp tiền mà sụp đổ khóc lên.

Cũng chính là vào lúc đó, Giang Tử Khê gặp được Tưởng Thần đến bệnh viện thăm bạn, nhìn thấy Giang Tử Khê khóc đến suy sụp, Tưởng Thần động lòng trắc ẩn, chủ động cho cô vay một khoản tiền, giúp Giang Tử Khê nộp được tiền viện phí của Thẩm Duệ, vậy nên Thẩm Duệ mới không đến nỗi bị đuổi ra khỏi bệnh viện.

Từ đó, hai người cứ như vậy mà quen biết.

Theo đó càng hiểu biết thêm nhiều về Giang Tử Khê, Tưởng Thần lại càng người phụ nữ ngoài lạnh trong nóng này hấp dẫn, thưởng thức sự kiên cường của cô, nhưng lại càng ngày càng thêm đau lòng với những chuyện mà cô phải trải qua, khi biết Giang Tử Khê đang tìm việc là lập tức giới thiệu đến làm việc ở công ty cải tạo nhà của bạn.

Sau đó, Tưởng Thần và Giang Tử Khê biến thành quan hệ bạn rất thân, Tưởng Thần vẫn luôn âm thầm yêu Giang Tử Khê, đối xử với cô vô cùng tốt, nhưng Giang Tử Khê chỉ coi Tưởng Thần là bạn, lúc ấy cô đang một lòng dốc sức làm việc, tràn đầy trong lòng, trong mắt cô đều là ý nghĩ mau chóng kiếm tiền, hoàn toàn không có hơi sức và thời gian để cân nhắc tới phương diện tình cảm.

Đến giai đoạn sau, Giang Tử Khê hoàn toàn thấy rõ được bộ mặt thật của nguyên chủ, sau khi hai người chính thức ly hôn, Tưởng Thần vẫn luôn yên lặng chờ đợi vốn dĩ cho rằng cơ hội của bản thân đã đến rồi, vì vậy nên đã biểu đạt tâm ý của mình với Giang Tử Khê.

Thế nhưng Giang Tử Khê lại vừa mới chấm dứt một cuộc hôn nhân thất bại, bệnh tình của Thẩm Duệ lại đang trong thời điểm nghiêm trọng nhất, hoàn toàn không có lòng dạ nào mà đi nói chuyện tình cảm gì cả.

Dự liệu ôm được mỹ nhân trước đó cũng không xuất hiện, Giang Tử Khê từ chối Tưởng Thần, sau khi bị từ chối thì Tưởng Thần hắc hóa, chẳng những dùng hết thủ đoạn để cưỡng bức Giang Tử Khê ở bên cạnh mình, mà vì bị Giang Tử Khê từ chối rõ ràng còn gây phiền toái ba lần bốn lượt cho Giang Tử Khê, thậm chí còn không tiếc mà thông đồng với người anh kế cặn bã Lâm Húc Hải.

Cuộc sống có nề nếp thật vất vả mới xây dựng được lại bị xáo trộn thay đổi hoàn toàn một lần nữa, cuối cùng dẫn đến Giang Tử Khê không thể không từ chức, dẫn theo Thẩm Duệ đến một thành phố mới bắt đầu lại.

Nhưng sau khi Thẩm Tiêu xuyên đến, rồi tiếp nhận cơ thể của nguyên chủ này, bất luận là Giang Tử Khê hay là Thẩm Duệ cũng không còn bị dồn đến đường cùng như trong phim, ngược lại, mặc dù thời gian Thẩm Tiêu xuyên qua không dài, nhưng lại sống chung với Giang Tử Khê rất tốt.

Giang Tử Khê dựa vào năng lực của mình mà tìm được một công việc mới, quan trọng nhất là Thẩm Duệ cũng làm xong thủ tục nhập học, tính tình càng ngày càng vui tươi hơn, còn người anh kế Lâm Húc Hải, bây giờ cũng không dám đến cửa gây chuyện nữa, gia đình nhỏ này cũng từng bước từng bước một phát triển theo chiều hướng tốt lên.

Thẩm Tiêu vốn tưởng rằng Tưởng Thần sẽ không xuất hiện trước mặt Giang Tử Khê nữa, thế nhưng ngày hôm đó khi đưa Giang Tử Khê đi làm đã nhìn thấy Tưởng Thần, Thẩm Tiêu cũng đã suy đoán của mình xuất hiện một vài vấn đề, mặc dù anh có thể dùng hết khả năng để thay đổi cốt truyện, nhưng đồng thời trong lúc anh thay đổi cốt truyện thì cũng có một loại sức mạnh vô hình đang không ngừng muốn để cho cốt truyện trở lại con đường cũ, tiếp tục phát triển dựa theo kịch bản cũ.

Nhân vật nên lên sàn cũng không bởi vì Thẩm Tiêu thay đổi mà sẽ biến mất, mà vừa vặn lại ngược lại, trái lại là tiến triển của cốt truyện sẽ càng được đẩy nhanh hơn, thậm chí các nhân vật trong cốt truyện cũng sẽ sụp đổ để đẩy nhanh quá trình cốt truyện.

Thẩm Tiêu còn nhớ, trong cốt truyện, ban đầu Tưởng Thần là một cậu ấm vô cùng bất cần đời nhưng lại cực kỳ thâm tình, ban đầu đối xử rất ôn hòa với Giang Tử Khê, cho đến giai đoạn về sau khi bị Giang Tử Khê từ chối thì mới bắt đầu dần dần hắc hóa.

Nhưng hôm nay sau khi nhận được điện thoại của Giang Tử Khê mà chạy tới, Tưởng Thần xuất hiện ở trước mặt Thẩm Tiêu không còn là một người khăng khăng lại có chút điên cuồng, còn hơi bại hoại nghiêm trọng.

Một vai phụ đã là như vậy, nếu như Thẩm Tiêu nhớ không lầm thì trong kịch bản này có đến ba bốn nam phụ quan trọng, nếu như mỗi một người đều giống như Tưởng Thần, vậy thì hẳn là sẽ càng phiền phức hơn rồi.

Ngược lại không phải là Thẩm Tiêu sợ phiền phức, sợ cạnh tranh, chỉ là anh lo lắng nếu như cốt truyện cứ bị thay đổi kéo dài mãi như vậy, vậy thì Giang Tử Khê và Thẩm Duệ có phải sẽ bị những vai phụ xấu xa kia tổn thương đến hay không.

Nghĩ tới đây, con ngươi của Thẩm Tiêu trầm xuống, không còn để ý tới Tưởng Thần ở trên đất nữa, bước đi về phía phòng làm việc.

Xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt, Thẩm Tiêu dường như là chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy được Giang Tử Khê đang ngồi vẽ trước màn hình máy tính, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, điều chỉnh chi tiết không ngừng, nhưng chắc là cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Tiêu, Giang Tử Khê rời tầm mắt ra khỏi máy vi tính, nhìn ra bên ngoài.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa sổ là Thẩm Tiêu xong, ánh mắt Giang Tử Khê sáng rực lên, dường như cô muốn đứng dậy đi ra ngoài, nhưng vừa muốn đứng dậy thì đã thấy Thẩm Tiêu nhẹ nhàng lắc lắc đầu với cô, Giang Tử Khê ngơ ngẩn.

Thẩm Tiêu chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, không tiếng động nói: “Em cứ bận đi, tôi đến công ty.”

Rất nhanh Giang Tử Khê đã hiểu ý của anh, hơi do dự một chút rồi gật đầu một cái.

Cô biết Thẩm Tiêu mới trở về từ huyện T, lần này chuyện của huyện T đã gây ra ầm ĩ lớn như vậy, tất nhiên là công ty sẽ có rất nhiều chuyện cần xử lý, sáng sớm hôm nay chuyện này đã làm chậm trễ thời gian của anh rất nhiều rồi, bây giờ chuyện này đã được giải quyết, Thẩm Tiêu nhất định là có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Quả thật là Thẩm Tiêu có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý, tối hôm qua trên đường anh nhận được điện thoại của Lâm Húc Hải.

Mặc dù giọng điệu của Lâm Húc Hải như là bảo sao làm vậy, nhưng trong suy nghĩ lại chỉ có một thứ, đó chính là đòi tiền.

Không thể nói không nói, gần đây cuộc sống của Lâm Húc Hải tương đối dễ chịu, nhận được khoản tiền kia mà Thẩm Tiêu cho, mỗi ngày Lâm Húc Hải đều sống mơ mơ màng màng, tiêu sái vô cùng, hơn nữa, trước khi đi Thẩm Tiêu đã cho gã tấm thẻ kia, đó là tấm thẻ lưu trữ của quán rượu giá trị tốt nhất thành phố.

Sau khi Lâm Húc Hải lấy được tấm thẻ kia đã lập tức đi thăm dò số dư còn lại trước tiên, phát hiện trong tấm thẻ kia có hai mươi ngàn tệ tiền mặt, số tiền này có thể để cho gã vui vẻ liền tiếp nửa tháng đều ngâm trong quán rượu, từ lúc ban đầu nhát gan thận trọng chỉ dám gọi mấy loại rượu rẻ tiền, càng về sau thì dưới sự tâng bốc của những cô nàng bồi rượu và phục vụ trong quán rất nhanh đã nhập vai.

Chẳng những đã hoàn toàn thích ứng cuộc sống mơ mơ màng màng xa hoa lãng phí, hơn nữa còn thật sự coi mình là cậu ấm, mỗi ngày đi một chuyện nhẹ thì mấy trăm tệ, còn nhiều hơn thì mấy ngàn cũng là chuyện bình thường xảy ra.

Số tiền Thẩm Tiêu cho gã cũng không phải là ít, nhưng cũng không chịu nổi gã phung phí như vậy.

Giằng co như vậy hơn nửa tháng cũng sớm đã phung phí đến chẳng còn lại bao nhiêu rồi.

Đều nói là từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ đến tiết kiệm mới khó, đối với Lâm Húc Hải mà nói thì thật đúng là như vậy, sau khi được hở ra là tiêu tốn hơn ngàn tệ tiền rượu đã làm cho gã trở lại con đường của trước kia, uống lại những loại rượu pha chỉ có mười mấy tệ, thật giống như là từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Nếu như đặt ở trước kia, Lâm Húc Hải nhất định sẽ đi tìm Giang Tử Khê đòi tiền ngay không chút nghĩ ngợi, nhưng bây giờ lại không được, Lâm Húc Hải chẳng phải người ngu, gã biết rõ Thẩm Tiêu không dễ trêu vào, hơn nữa, Thẩm Tiêu vô cùng bảo vệ Giang Tử Khê, cũng đã không còn là Thẩm Tiêu của trước kia nữa rồi.

Kiêng dè năng lực của Thẩm Tiêu, không dám đi tìm Giang Tử Khê đòi tiền, nhưng nhà lại nghèo rớt mồng tơi, gần đây Lâm Húc Hải đã bắt đầu suy nghĩ lay động ba mẹ để bán nhà đi.

Nhưng Lâm Đại Hải bình thường là một người hồ đồ, nhưng lại vô cùng kiên định với chuyện nhà cửa, giấu sổ đỏ rất kỹ, mặc kệ Lâm Húc Hải có nói như thế nào cũng không đồng ý bán nhà.

Sau mấy lần thử đều thất bại, Lâm Húc Hải chỉ có thể kiềm chế sự rục rịch trong lòng xuống, ngày ngày ngồi trong nhà đếm thời gian, ngóng chờ tháng sau có thể nhanh đến một chút là gã có thể quang minh chính đại đi tìm Thẩm Tiêu lĩnh tiền của tháng sau rồi.

Chịu đựng cuộc sống nghèo khổ như vậy một hai ngày thì có lẽ còn được, nhưng thời gian về lâu về dài, ngay cả ý nghĩ chết tâm Lâm Húc Hải cũng đã có rồi, im hơi lặng tiếng ngồi ở nhà uống những loại rượu pha ngon chỉ mấy chục tệ một chai mà trong miệng người ta nói với Lâm Húc Hải, chẳng khác nào là một loại hành hạ.

Hơn nữa, người ba hùng hùng hổ hổ trong nhà đâu thể so với những cô nàng ăn nói nhẹ nhàng dễ nghe trong quán rượu chứ, thời gian mới trôi qua chưa được mấy ngày mà Lâm Húc Hải đã không thể chịu nổi rồi.

Đúng vào lúc này, không biết là Lâm Húc Hải nghe được tin tức từ trong miệng bạn bè xấu nào, nói em rể của gã gần đây rất nổi tiếng, chẳng những trở anh hùng mà người người đều khen ngợi, mà còn nhận được một số tiền thù lao lớn, nói ít cũng có đến tám trăm ngàn tệ đó!

Sau khi nghe được tin tức này, trong lòng Lâm Húc Hải giống như là bị mèo cào vậy, cuộc sống của chính gã đang vô cùng khổ sở, nhưng đám người Thẩm Tiêu lại có tiền như vậy, Lâm Húc Hải nghĩ thế nào cũng trong lòng cũng đều cảm thấy không chịu nổi.

Hơn nữa, mặc dù lúc trước Thẩm Tiêu đã để lại bóng ma rất lớn trong lòng Lâm Húc Hải, Lâm Húc Hải cũng biết là Thẩm Tiêu không dễ trêu vào, nhưng rốt cuộc thì Thẩm Tiêu cũng không thật sự ra tay, hơn nữa lần này Thẩm Tiêu cũng đã đến huyện T một khoảng thời gian, chuyện này cũng làm cho sự sợ hãi của Lâm Húc Hải với Thẩm Tiêu phai nhạt đi một chút.

Đều nói rượu mạnh làm người ta nghe mà sợ hãi, nghe nói sau khi Thẩm Tiêu trở lại từ huyện T, gã vẫn còn tỉnh táo nếu như cứ như vậy trực tiếp đi tìm Thẩm Tiêu đòi tiền, chắc chắn là gã không có cái gan này, nhưng bảo gã tiếp tục chịu khổ như vậy hơn một tháng nữa thì hẳn là cũng không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa.

Vì vậy, Lâm Húc Hải tự suy nghĩ phương pháp, gã ở nhà cố nén uống hai ly rượu pha mà ba gã mua được, định mượn say thử dò hỏi ý của Thẩm Tiêu, nếu như Thẩm Tiêu đồng ý, vậy dĩ nhiên là tin vui lớn rồi, nhưng nếu như Thẩm Tiêu không đồng ý thì gã còn có thể nói là gã uống say, nể tình gã say rượu, Thẩm Tiêu cũng không đến nỗi ra tay độc ác.

Lâm Húc Hải đang lên kế hoạch, nhưng lại không hề biết là hành động này của gã cũng đã bị Thẩm Tiêu đoán được hết từ lâu rồi, thậm chí còn có thể nói là những thay đổi trong tháng này của Lâm Húc Hải hầu như đều là Thẩm Tiêu chính tay thúc đẩy.

Đúng vậy, sau buổi sáng sớm nhìn thấy Lâm Húc Hải lần đầu tiên, Thẩm Tiêu không có ý định bỏ qua cho gã, muốn làm cho người ta diệt vong trước thì đầu tiên là phải khiến cho kẻ đó điên cuồng.

Thứ Thẩm Tiêu muốn làm, chính là làm cho Lâm Húc Hải trở nên điên cuồng.

Khi nhận được điện thoại của Lâm Húc Hải, Thẩm Tiêu không hề do dự chút nào cả, đáp ứng “lời say” của Lâm Húc Hải vô cùng dứt khoát, hơn nữa còn chủ động nói tới trưa hôm nay sẽ gặp mặt nói chuyện.

Ngay khi Lâm Húc Hải đang dương dương tự đắc vì Thẩm Tiêu dễ nói chuyện, nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới, toàn bộ chuyện này chẳng qua cũng chỉ là cái hố sâu mà Thẩm Tiêu đã đào sẵn để đợi gã nhảy vào mà thôi.

Đi ra từ công ty của Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu nhìn thời gian, cách thời gian anh hẹn Lâm Húc Hải vẫn còn sớm, anh lái xe đến công ty.

Điều khác biệt với những rắc rối bên ngoài là trong công ty an ninh cũng rất náo nhiệt, lần làm nhiệm vụ này làm cho tâm trạng của mọi người đều rất tốt, ngược lại cũng không phải là hoàn toàn vì tiền hay là danh tiếng, càng nhiều hơn là vì có thể thành công giải cứu nhiều cô gái như vậy, từ trong thâm tâm cảm giác được sự thỏa mãn mà thôi.

Ngoại trừ chuyện này ra, cũng là vì dựa vào chuyện này mà lần này công ty an ninh của bọn đã thành công làm cho thị trường vui mừng.

Từ sau khi sự kiện lần này ở huyện T kết thúc, công ty an ninh của Thẩm Tiêu cũng coi như là được đề tên, đủ loại tờ đơn được đưa tới dồn dập, toàn bộ những tờ đơn lớn nhỏ này làm cho người ta không kịp xem hết, thật ra thì lượng công việc cũng không nhiều như vậy, ba người phụ trách làm thống kê là Tiêu Bắc, Vệ Dương và Lục Minh Viễn cũng đã sớm bận đến phát điên mất rồi.

Khi Thẩm Tiêu đến công ty, trong công ty không còn yên lặng như trước kia nữa, tiếng chuông điện thoại và âm thanh nói chuyện tràn ngập trong toàn bộ phòng làm việc, hầu hết đều là khách hàng gọi điện tư vấn, đã hiểu rõ và chuẩn bị đặt hàng trực tiếp.

Tiêu Bắc vừa mới cúp một cú điện thoại thì nhìn thấy Thẩm Tiêu đi tới, lập tức vẫy tay: “Lão đại, đến đây đi.”

Câu nói của anh ấy còn chưa dứt thì điện thoại trên bàn vừa mới đặt xuống đã lại vang lên lần nữa, Tiêu Bắc cười khổ một tiếng, không thể cố gắng nói thêm gì với Thẩm Tiêu nữa, cầm điện thoại trên bàn lên, bắt đầu nói chuyện với khách hàng.

Thấy vậy, Thẩm Tiêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, bên ngồi vào vị trí của mình ở xử lý tài liệu, bên dự định chờ người bên ngoài nói chuyện điện thoại xong.

Nhưng ai mà ngờ được, một lần chờ này chính là hơn một giờ, tài liệu trong tay anh cũng đã xử lý xong hết rồi, vậy mà tiếng chuông điện thoại bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt, liên tiếp không ngừng nghỉ như cũ.

Thẩm Tiêu nhìn đồng hồ, đi từ phòng làm việc ra ngoài, vỗ tay một cái trong một màn âm thanh gọi điện thoại, sau khi mọi người đều nhìn lại thì mở miệng nói: “Mười phút sau đến phòng họp, bắt đầu họp.”

Bởi vì vẻ mặt của Thẩm Tiêu rất nghiêm túc, mọi người còn tưởng rằng công ty lại nhận được vụ án lớn nào đó, nhất thời tăng nhanh động tác trong tay, mau chóng kết thúc công việc trong tay để đến phòng họp để họp.

Mười phút sau, khi Thẩm Tiêu đi tới phòng họp, trên cơ bản những người trong công ty đều đã đến đông đủ.

Thấy Thẩm Tiêu đi vào, Tiêu Bắc còn hỏi nhỏ: “Sao vậy, nhận được vụ án lớn nào sao?”

Thẩm Tiêu không nói gì mà nhíu mày, cũng không trả lời, mà trực tiếp đi tới giữa bàn họp, ánh mắt lướt qua khuôn mặt từng người đang ngồi trên bàn họp, không khí trong phòng họp có chút ngưng trọng.

“Hôm nay bảo mọi người họp, mục đích chỉ có một.”

Thẩm Tiêu chậm rãi thu hồi tầm mắt, âm thanh ngừng lại một lát, lúc này mới lên giọng nói: “Phát tiền.”

Nghe thấy Thẩm Tiêu nói là không có đơn hàng lớn gì cần nói, trong phòng họp lại vang lên một trận hít thở.

“Làm tôi sợ hết hồn, còn tưởng rằng lại có đơn hàng gì lớn nữa chứ.” Tiêu Bắc liếc mắt.

Câu này của anh ấy hiển nhiên là đã nói ra tiếng lòng của rất nhiều người, lời này vừa nói ra làm cho bầu không khí ngưng trọng trong phòng họp nhất thời vang lên một tràng âm thanh phụ họa, bầu không khí ngưng trọng trong khoảnh khắc tan thành mây khói, thay vào đó chính là nhẹ nhõm và náo nhiệt.

Nghe được những lời nói của bọn họ, Thẩm Tiêu nhất thời dở khóc dở cười, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, hiếm khi bắt đầu đùa giỡn: “Sao nào, chia tiền cho mấy người mà mấy người còn không vui sao, thế nào, chẳng lẽ ai ai cũng không thiếu tiền, giỏi đoán ý của người khác như vậy, định tiết kiệm một khoản chi tiêu cho tôi sao?”

Thẩm Tiêu vừa dứt lời, nhất thời trong phòng họp lại là một hồi tiếng cười đùa huyên náo.

Nhưng nói đùa thì nói đùa, nhưng nên làm việc chính thì vẫn phải làm, đợi đến khi mọi người cười đùa xong, Thẩm Tiêu lấy ra một lệnh chuyển tiền đã được chuẩn bị xong từ sớm, để Tiêu Bắc và Vệ Dương cùng nhau phát xuống dưới.

“Lần này những người tham gia nhiệm vụ giải cứu ở huyện T, trừ tôi ra, tổng cộng có ba mươi lăm người.”

Thẩm Tiêu hai tay chống bàn, nhìn mọi người giọng nói chậm lại nói: “Trước khi đi tôi đã từng nói, bởi vì độ khó của nhiệm vụ lần này rất cao, trình độ nguy hiểm cũng rất cao, cho nên tỷ lệ chia của đơn nhiệm vụ lần này không dựa theo thành tích, công ty sẽ lấy ra mười phần trăm, số tiền còn lại mọi người được chia đều.”

Nói xong, Thẩm Tiêu lấy hiệp nghị ký kết với mẹ Phương, ba Phương lúc đầu ra, chiếu lên màn chiếu lớn.

“Tiền thù lao của đơn hàng lần này là một triệu tệ, trừ đi phần của công ty, chia trung bình mỗi người hẳn là được hai mươi lăm ngàn bảy trăm tệ, nhưng tôi không quá thích số lẻ, cho nên mỗi một người đều sẽ được cộng thêm, tổng cộng là hai mươi sáu ngàn tệ, số tiền không nhiều, coi như là tâm ý.”

“Ngoài ra, những người bị thương trong quá trình thi hành nhiệm vụ, tiền chữa bệnh phát sinh sẽ cho công ty chi trả toàn bộ.”

“Tiền đã được gửi tới trong tài khoản của mọi người, chờ lát nữa mọi người có thể kiểm tra xe, nếu có bất kỳ thắc mắc gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”

Giọng nói của Thẩm Tiêu không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng, mà anh vừa dứt lời, lệnh chuyển tiền cũng đã đến trong tay mọi người.

“Mọi người vất vả rồi, tan họp.”

Chờ giây lát, thấy mọi người kiểm tra lệnh chuyển tiền thấy không có vấn đề gì xong, Thẩm Tiêu nhẹ nhàng vỗ lên bàn, tuyên bố tan họp.

Nhưng lời nói của anh vừa dứt, tất cả mọi người đang ngồi đều không nhúc chích, Thẩm Tiêu nhíu mày, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Trong phòng họp yên lặng một hồi, lúc này Tiêu Bắc mới đứng lên, nhìn Thẩm Tiêu mở miệng nói: “Cũng không có chuyện gì cả, chỉ là công ty khai trương đã lâu như vậy rồi, mọi người luôn muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho chúng em một cơ hội việc làm tốt như thế, vậy... muốn mời anh ăn bữa cơm. Muốn, cảm ơn anh đã cho chúng em một phần công việc ổn định, cho chúng em cuộc sống mới, cũng, cảm ơn anh đã không sợ bị mọi người liên lụy đến.”

Sau khi nghe được những lời của Tiêu Bắc, vẻ mặt Thẩm Tiêu khẽ ngơ ngác, anh quay đầu nhìn tất cả mọi người đang ngồi ở đây, lúc này mới chợt phát hiện ra, rất nhiều người đều đã hơi đỏ mắt lên rồi, nhất là mấy người bị tàn tật nhẹ, còn trực tiếp đưa tay che kín mắt mình, trong tay nắm chặt lệnh chuyển tiền, giống như là nắm giữ một báu vật quý giá vậy.

Nghĩ đến lúc trước khi anh tìm được bọn họ, phần lớn bọn họ đều có điều kiện cuộc sống không quá tốt, nhất là những người lính bị tàn tật nhẹ trên cơ thể, trong đó có hai người làm cho Thẩm Tiêu nhớ mãi không quên, khi Thẩm Tiêu tìm được bọn họ, một nhà bảy tám miệng ăn mà phải chen chúc trong một căn nhà nhỏ chưa đầy ba mươi mét vuông.

Ba đứa trẻ trong nhà đều đã thôi học, chỉ có duy nhất một đứa học đại học, ở trong trường học mỗi ngày đều vừa học vừa làm, một khi có thời gian là sẽ đi ra ngoài làm thêm, tất cả mọi áp lực trong nhà hầu như đều đặt lên trên vai cậu bé kia, một đứa bé một mét tám mươi mấy nhưng lại gầy còm chưa đến năm mươi cân.

Còn có một người thính lực có chút vấn đề, một bên tai hoàn toàn không nghe được âm thanh gì, một bên tai còn lại thì cần phải dựa vào máy trợ thính thì mới có thể miễn cưỡng nghe được một vài âm thanh nhỏ bé, điều kiện trong nhà anh ấy thì càng kém hơn, nghe Tiêu Bắc nói trong một lần thi hành nhiệm vụ, vì che chở cho đồng đội mà không rút lui kịp thời, bị lựu đạn nổ làm điếc lỗ tai.

Khi Tiêu Bắc dẫn Thẩm Tiêu tới tìm được anh ấy, anh ấy đang vác xi măng cho người ta trong một công trường xây dựng, toàn thân đều bẩn thỉu, chỉ có sống lưng là luôn ưỡn lên thẳng tắp, người trên công trường cũng gọi anh ấy là người điếc.

Sau đso Thẩm Tiêu hỏi thăm một chút mới biết được, anh ấy đã làm việc trong mấy công trường gần đây được hơn hai năm rồi, nhưng theo Tiêu Bắc nói, thời gian anh ấy giải ngũ cũng chỉ mới có hai năm rưỡi, nói cách khác là sau khi giải ngũ thì hầu như là luôn dựa vào việc bán rẻ sức khỏe mà duy trì kế sinh nhai.

Lúc ấy ngay cả Tiêu Bắc cũng bối rối, nhưng bọn họ xuất thân là lính đặc chủng, đều là tinh anh được chọn một người trong vạn dặm ở quân đội, làm sao có thể lưu lạc tới mức độ này chứ.

Đối với chuyện này, Thẩm Tiêu chỉ thở dài, không hề thấy quá bất ngờ.

Nếu như thân thể hoàn toàn khỏe mạnh thì còn tốt, chỉ sợ là có những người tàn tật này, đều là những người phải giải ngũ vì cơ thể tàn tật, trừ phi gia cảnh của bản thân rất tốt, còn nếu không thì điều kiện cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn, ngược lại không phải là vì chế độ trợ cấp và sắp xếp cho những thương binh của Hoa Hạ có vấn đề.

Mà là.

Phàm là những người từng đi lính, mười người thì trong có hết chín là gần như yêu quý đến cuồng nhiệt với tổ quốc của mình, có rất nhiều thương binh sau khi giải ngũ không muốn tăng thêm gánh nặng cho quốc gia mà đã chủ động từ chối khéo sự sắp xếp của quốc gia, chỉ lấy chút trợ cấp nhỏ bé kia để lo liệu cho cuộc sống mà thôi.

Người như vậy, đời trước Thẩm Tiêu đã gặp rất nhiều rồi. Còn nhớ trong đội của bọn họ có một trinh sát viên, là một cậu nhóc rất trẻ tuổi, có tính đẹp trai ấm áp, sau đó cậu ấy bất hạnh bị súng của một tên buôn ma túy bắn vào chân trong một lần làm nhiệm vụ chống phá ma túy, tình hình lúc đó nguy cấp, chỉ có thể xử lý vết thương qua loa một chút, chịu đựng đau đớn rồi lại tiếp tục tham gia chiến đấu.

Sau đó thật vất vả nhiệm vụ mới kết thúc, vết thương trên đùi cũng đã bị nhiễm trùng chuyển biến xấu đến mức không thể không cắt cụt.

Ngày đó khi cậu ấy tỉnh lại, Thẩm Tiêu nhớ thời tiết hôm ấy cực kỳ đẹp, ánh mắt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người cậu ấy, khi mấy người các anh qua đó thăm cậu ấy, cậu ấy còn vô cùng lạc quan nói đùa với mấy người bọn anh, nhưng ai có thể ngờ được, chân trước bọn họ vừa mới ra khỏi bệnh viện thì chân sau đã nhận được điện thoại bệnh viện gợi tới.

Nói là, thừa dịp nhân viên y tế rời đi cậu ấy đã nhảy xuống từ trên lầu.

Rõ ràng là tuổi còn trẻ như vậy, rõ ràng là ưu tú xuất sắc như vậy, rõ ràng là trước đó không lâu vẫn còn ồn ào la hét đòi Thẩm Tiêu mời cậu ấy ăn cơm sau khi cậu ấy xuất viện kia mà.

Khi Thẩm Tiêu đến bệnh viện thu dọn di vật cho cậu ấy thì tìm được một phong thư ở dưới gối của cậu ấy.

Thư rất ngắn, chỉ nói là nhà nghèo, không muốn liên lụy đến người nhà, không muốn liên lụy cho quốc gia, không muốn trở thành gánh nặng của người nhà và xã hội.

Thật ra thì lúc ấy Thẩm Tiêu rất muốn nói cho cậu ấy biết, cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng làm liên lụy ai cả, càng không phải là gánh nặng, cậu ấy là một anh hùng phi thường phi thường đáng được kính phục, cậu ấy đã làm rất nhiều chuyện, không có ai coi cho rằng bị cậu ấy làm liên lụy cả, người nhà và tổ quốc mà cậu ấy luôn yêu quý sẽ vĩnh viễn coi cậu ấy là vinh quang.

Nhưng, cậu ấy lại không nghe thấy được.

“Lão đại?” Thấy Thẩm Tiêu không nói gì rất lâu, cứ đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, không phản ứng gì, Tiêu Bắc nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh.

Thẩm Tiêu hồi phục tinh thần, anh nhìn tất cả mọi người đang ngồi, đột nhiên mở miệng nói: “Phải là tôi cảm ơn mọi người mới đúng.”

“Cảm ơn mọi người đã dũng cảm quên mình, cảm ơn mọi người đã không sợ hãi, cảm ơn mọi người đã dành sự tín nhiệm cho tôi. Nếu như không có mọi người, vậy thì công ty an ninh này của tôi cũng sẽ không được biết tới.”

Nói tới đây, giọng nói của Thẩm Tiêu dừng lại một chút, sau một lúc lâu mới lại mở miệng lần nữa.

“Còn có, cho tới bây giờ mọi người đều không phải là liên lụy, càng không phải là gánh nặng, mọi người mới là giá trị tồn tại của công ty an ninh này.”

Giọng nói của Thẩm Tiêu trầm thấp hòa hoãn, nhưng lại mang theo một loại kiên định làm người khác không thể coi khinh được, làm cho người ta không tự chủ được mà tin tưởng từng câu từng câu nói của anh.

“Cho nên, mọi người không cần phải mời tôi ăn cơm, phải là tôi mời mọi người mới đúng.”

“Tối nay sáu rưỡi, công ty tập hợp ở quán Tiêu Dương dưới lầu, đây là lần đầu tiên công ty chúng ta liên hoan từ lúc khai trương tới bây giờ, ai đã kết hôn rồi thì dẫn theo vợ con, còn ai chưa kết hôn có thể dẫn theo bạn thân, người nhà tới, tối nay tôi mời khách.”

Vốn dĩ là phòng họp yên lặng, nhưng vì Thẩm Tiêu nói mời khách mà trở nên náo nhiệt lần nữa, tiếng tán thường và tiếng vỗ tay đúng lúc che đi những âm thanh sụt sịt nhỏ bé, mấy người thương binh già mượn cơ hội này dùng sức lau lau nước mắt đọng trong mắt mình thật nhanh, cùng nhau gia nhập trận chè chén say sưa này.

Bởi vì xảy ra chuyện này trong phòng họp nên Thẩm Tiêu ra khỏi công ty muộn hơn xấp xỉ nửa tiếng so với thời gian bình thường.

Anh gọi điện thoại cho Giang Tử Khê trước, hỏi xem sau khi tan làm cô có thời gian không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định xong thì nói đến chuyện liên hoan tối nay của công ty an ninh, Giang Tử Khê nghe xong, đáp ứng không chút do dự.

Sau khi cúp điện thoại của Thẩm Tiêu, cười một tiếng xin lỗi với khách hàng đối diện đang bàn luận chi tiết hợp tác: “Xin lỗi, tối nay chắc là không ăn cơm với cô được rồi.”

Người ngồi đối diện Giang Tử Khê là một vị nữ sĩ lớn tuổi hơn, vô cùng có khí chất, sau khi nghe được lời nói của Giang Tử Khê, có chút lo lắng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Giang Tử Khê vội vàng lắc lắc đầu, giải thích: “Không, cô hiểu lầm rồi. Công ty chồng tôi tối nay có buổi liên hoan, bởi vì đây là lần liên hoan đầu tiên từ khi công ty khai trương tới nay nên vô cùng quan trọng, cho nên...”

Lời của cô còn chưa dứt đã thấy vị nữ sĩ kia chậm rãi bật cười, cô ấy khẽ gật đầu, vỗ vỗ lên tay Giang Tử Khê, nói: “Tôi hiểu mà, có thể nhìn ra được cô vô cùng quan tâm đến chồng cô, hai người rất ân ái.”

Ân ái... sao?

Nếu những từ ngữ như vậy quay về hai tháng trước, Giang Tử Khê nhất định sẽ khịt mũi coi thường, đừng nói đến ân ái, cô và Thẩm Tiêu chắc chắn là hai người vừa nhìn thấy nhau đã chắn ghét rồi, nhưng lại vì nguyên nhân gia đình và con cái mà phải miễn cưỡng sống chung với nhau, gia đình như vậy, đứng nói đến ân ái, ngay cả tôn trọng nhau như khách cũng không có nữa là.

Nhưng bây giờ...

Không biết làm sao, trong đầu Giang Tử Khê đột nhiên lại xuất hiện gương mặt, dáng vẻ chăm sóc cô lúc cô lên cơn sốt, dáng vẻ mua bữa sáng mỗi ngày cho cô, dáng vẻ kiên trì đưa cô đi làm của Thẩm Tiêu.

Và còn cả dáng vẻ bảo vệ cô ở sau lưng nữa.

Nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay, vành tai vốn vẫn đang trắng nõn của Giang Tử Khê bỗng nhiên hơi ửng đỏ lên, cô lắc lắc đầu, cười nói: “Cô nói đùa rồi.”

Ân ái ấy à, có lẽ, tương lai thật sự sẽ có.

Lâm Húc Hải ngồi ở tiệm cà phê tối hôm qua đã hẹn với Thẩm Tiêu mà như đang ngồi trên bàn chông, cứ cách mấy giây là lại cầm điện lên nhìn thời gian trên đó, mỗi lần nhìn thì lại càng thêm phiền não, đứng ngồi không yên.

Cách thời gian gã và Thẩm Tiêu hẹn nhau đã qua hơn hai mươi phút, nhưng Thẩm Tiêu lại chậm chạp không không thấy bóng dáng đâu, chẳng lẽ đang đùa giỡn gã sao? Ngay từ đầu đã không muốn cho gã tiền, chẳng qua chỉ là muốn trêu đùa gã để tìm niềm vui thôi sao?

Nghĩ tới đây, Lâm Húc Hải chỉ cảm thấy phiền não đến chết đi được, mặc dù hiểu biết rõ Thẩm Tiêu trễ như vậy còn chưa tới rất có thể chính là trêu đùa gã, nhưng gã vẫn ôm một chút hy vọng trong lòng, trong chốc lát cũng không dám rời đi, càng không dám gọi điện thoại thúc giục Thẩm Tiêu.

Lỡ như Thẩm Tiêu chỉ là có chuyện nhà làm chậm trễ, kết quả lại nhận được điện thoại thúc giục của gã mà dứt khoát tạm thời thay đổi chủ ý, không muốn cho gã tiền nữa thì làm sao đây!

Lâm Húc Hải không dám đánh cược, lần này gã có thể giả mượn say để đòi tiền Thẩm Tiêu, nhưng lần sau thì không thể được nữa, nếu như lần sau lại đi đòi tiền thì cũng không thể tiếp tục đi giả vờ uống nhiều nữa, cho dù là ai cũng chẳng tin nổi! Thẩm Tiêu cũng không phải người ngu!

Nghĩ tới đây, Lâm Húc Hải ép buộc bản thân phải kiên nhẫn đợi, nếu như hôm nay Thẩm Tiêu thật sự không tới gã cũng có thể mượn cái cớ này để tìm Thẩm Tiêu đòi tiền lần nữa, đến lúc đó không chừng Thẩm Tiêu thấy lần này đã để cho gã phải chờ đợi mà sẽ cho gã nhiều tiền hơn nữa đó.

Vì để kiềm chế sốt ruột trong lòng, Lâm Húc Hải làm bộ cầm lên cốc cà phê trên bàn, uống ừng ực mấy ngụm, cà phê chưa cho thêm đường là Lâm Húc Hải bị đắng đến mặt cũng xanh ngắt, nhưng hoàn cảnh ở đây chỗ nào nhìn cũng trông cực kỳ cao cấp, nếu như đổi lại là trước kia thì nói không chừng Lâm Húc Hải sẽ không để ý tới hình tượng mà trực tiếp phun ra.

Nhưng bây giờ lại không giống vậy, bây giờ gã cũng đã từng được uống rượu đắt tiền rồi, được người người gọi từng tiếng từng tiếng cậu Lâm là người của giới thượng lưu, đâu thể nào không kiêng nể gì mà làm ra loại chuyện mất mặt như vậy được chứ, lỡ như chuyện này bị đám người ở trong quán rượu mà gã thường lui tới nhìn thấy được, vậy chẳng phải là sẽ bị người khác người đến rụng cả răng sao.

Vì vậy, để giữ mặt mũi của mình Lâm Húc Hải chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng, một hơi nuốt ngụm cà phê còn đắng hơn cả thuốc bắc kia xuống, đắng đến nỗi là gã phải há mồm nhe răng ra, nhìn qua vừa khôi hài lại vừa nực cười.

Nhưng Lâm Húc Hải lại không hề tự ý thức được, từ trước đến giờ gã chưa bao giờ được tới quán cà phê hạng sang như vậy, nhân viên phục vụ cầm menu tới, toàn bộ chữ bên trên đều là tiếng anh là Lâm Húc Hải nhìn không hiểu, thứ duy nhất có thể hiểu, cũng chỉ có số trang bên dưới menu kia thôi.

Lâm Húc Hải nghĩ đến mình vừa không cần phải trả tiền, lại còn có thể giả bộ trước mặt nhân viên phục vụ nên đã trực tiếp nhắm mắt chọn một loại cà phê đắt tiền nhất trong quán cà phê này.

Còn tưởng rằng cốc cà phê mấy trăm tệ này uống ngon đến mức nào nữa chứ, kết quả là mùi vị lại dở như vậy, Lâm Húc Hải vốn định đè nén sự phiền não xuống, nhưng chẳng những không thể phiền não xuống, mà ngược lại còn càng phiền não hơn.

Ngay lúc mà gã không nhịn được nữa, đang do dự xem có nên trực tiếp rời đi hay không thì có một tràng tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, cửa của quán cà phê được đẩy ra từ bên ngoài.

Lâm Húc Hải nhìn về phía tiếng vang, phát hiện người đi vào kia không phải ai khác, mà chính là túi tiền Thẩm Tiêu mà gã đợi đã lâu vẫn chưa tới kia!

Dường như là trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Tiêu, vẻ không kiên nhẫn trên mặt Lâm Húc Hải lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là một khuôn mặt tràn đầy vẻ nịnh hót và ân cần, giống như là sợ Thẩm Tiêu không nhìn thấy gã mà đã đứng lên vẫy tay liên tục với Thẩm Tiêu, làm không ít khách ở xung quanh đều nhìn qua bên này.

Mặt Thẩm Tiêu không có biểu cảm gì, đi tới ngồi đối diện Lâm Húc Hải.

“Nhân viên phục vụ, tới tới tới, mang menu của mấy người tới cho em rể tôi xem nào!” Sau khi Thẩm Tiêu ngồi xuống, Lâm Húc Hải lập tức lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ bên cạnh đến đây, làm ra dáng vẻ như là vô cùng khí phách.

Nhưng hiển nhiên Thẩm Tiêu cũng không cảm kích, trực tiếp từ chối, nói với nhân viên phục vụ nghe thấy chạy tới: “Không cần đâu, một cốc nước lạnh là được rồi, cảm ơn.”

Đợi đến khi nhân viên phục vụ rời đi xong, Thẩm Tiêu để tay lên bàn, đan hai tay vào nhau, vẫn ung dung nhìn Lâm Húc Hải ở đối diện, hỏi: “Hôm qua nghe anh nói là có chút eo hẹp?”

Lâm Húc Hải vốn dĩ còn định khách sáo mấy câu, nhưng không ngờ Thẩm Tiêu lại trực tiếp đi vào chủ đề như vậy, không khỏi có chút lúng túng cười một tiếng: “A đúng rồi, đúng là có chuyện như vậy.”

“Vốn dĩ, tôi cũng không muốn nói với cậu, còn chẳng phải là do tối hôm qua uống nhiều đó sao, kết quả ai ngờ lại lỡ lời, thế là nói ra ha ha ha.” Lâm Húc Hải gãi gãi đầu, cố làm ra vẻ ngượng ngùng nói.

Thế nhưng cặp mắt tham lam và sự vụng về kia, còn cả kỹ năng diễn xuất làm người ta vừa nhìn là có thể đoán được đã sớm bán đứng gã rồi.

Thẩm Tiêu nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, đưa tay ra nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, sau một hồi trầm mặc, lúc này mới lên tiếng nói: “Trước đó không phải là đã cho anh ba mươi ngàn tệ rồi sao, bây giờ mới được bao lâu, còn chưa tới nửa tháng mà đã tiêu hết tiền rồi hả?”

Theo câu nói nhẹ bẫng của Thẩm Tiêu, cơ thể Lâm Húc Hải đột nhiên có chút cứng ngắc, gã nhếch mép, há miệng ra, cười ngược ha ha, định lừa bịp cho qua chuyện này: “A, cũng không có, chỉ là gần đây tôi... ba. Gần đây sức khỏe của ba không được tốt lắm, cậu cũng biết mà, ông ta nát rượu quanh năm, uống rất ác, gan có chút vấn đề, thường xuyên cần phải uống thuốc, đoạn thời gian trước cậu không có nhà, ngày hôm đó lúc tôi về nhìn thấy ông ta ngã trong nhà, vội vàng đưa ông ta đến bệnh viện, sau đó vì nằm viện cần tiêu rất nhiều tiền, tôi vốn dĩ là muốn báo tin cho Tử Khê tới, kết quả là nhớ tới trước kia cậu có nói không để cho tôi xuất hiện ở trước mặt Tử Khê nữa, cho nên tôi vẫn chưa nói ha ha ha.”

Lúc nói những lời này, Lâm Húc Hải đều không hề chột dạ một chút nào, giống như là đang nguyền rủa người khác chứ không phải là ba ruột của mình, cuối cùng còn không quên nhắc tới Giang Tử Khê để tranh công với Thẩm Tiêu, vậy có thể thấy rõ mức độ không tim không phổi đã đến trình độ nào rồi.

Đối với những lời này của Lâm Húc Hải, Thẩm Tiêu hoàn toàn không tin nửa chữ nào, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ đã hiểu rõ, ân cần hỏi: “Vậy bây giờ ông ta đã khá hơn chút nào chưa?”

Ngược lại Lâm Húc Hải sau khi nghe được những lời này của Thẩm Tiêu thì lại có chút sửng sốt, sau đó mới hiểu rõ là Thẩm Tiêu đang hỏi ba gã, gật đầu hai cái nhưng lại chợt nhớ tới mục đích hôm nay mình tới đây là để đòi tiền Thẩm Tiêu, chỉ có thể nói bản thân thảm hơn một chút thì mới có thể lấy được nhiều tiền hơn, nghĩ tới đây, Lâm Húc Hải từ đang gật đầu biến thành lắc đầu.

Trên mặt miễn cưỡng nặn ra biểu cảm cay đắng và khổ sở, đau đớn nói: “Chưa, cũng là vì tình hình của ba tôi nên hôm nay tôi mới dám lấy dũng khí đi mượn tiền của cậu, nếu như không phải là thật sự không còn cách nào thì hôm nay tôi cũng sẽ không mở miệng nói chuyện này với cậu.”

Nói cứ như thật vậy.

Thẩm Tiêu làm ra vẻ trầm tư, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Anh cần bao nhiêu tiền?”

Thấy Thẩm Tiêu tin tưởng lời mình nói, đã bắt đầu rơi vào bẫy rồi, trong cặp mắt ti hí của Lâm Húc Hải lóe lên một tia vui mừng không thể nào che giấu được, nhưng gã lại vẫn cứ cố gắng làm ra vẻ vô cùng bi thương vì ba đang bị bệnh, hai tâm trạng hoàn toàn tương phản lại hội tụ trên một gương mặt, nhất thời làm cho khuôn mặt của Lâm Húc Hải có chút vặn vẹo.

Giống như là sợ nói chậm một chút thì Thẩm Tiêu sẽ đổi ý, Lâm Húc Hải chờ không kịp mà mở miệng nói: “Năm mươi ngàn!”

Nghe được con số này, đôi môi mỏng của Thẩm Tiêu khẽ gợi lên một độ cong châm chọc, gã Lâm Húc Hải này thật đúng là vẫn dám đòi hỏi nhiều mà.

Năm mươi ngàn? Lần này anh dẫn theo của người công ty liều mạng đi hoàn thành nhiệm vụ, chỉ cần hơi lơ là chút là có thể không về được, dưới tình huống nguy hiểm như vậy mà mỗi người cũng chỉ được chia có chưa tới hai mươi sáu ngàn tệ, nhưng Lâm Húc Hải vừa mở mồm ra là trực tiếp muốn năm mươi ngàn.

Thật đúng là, nên nói khẩu vị của gã lớn, hay là nên nói gã đang mơ đẹp nhỉ.

Sau khi Lâm Húc Hải nói xong thì chờ đợi một hồi, lại thấy Thẩm Tiêu chậm chạp không mở miệng, nhất thời nóng nảy, hiển nhiên cũng biết là lần này mình đã đòi quá nhiều, vì vậy nên vội vàng cắn răng nói trước khi Thẩm Tiêu kịp từ chối: “Bác sĩ đã nói, nếu như làm phẫu thuật phải tốn hơn năm mươi ngàn, nhưng nếu như quả thật cậu không lấy ra được, vậy cho tôi vay ba mươi ngàn là được rồi!”

“Hai mươi ngàn tệ tiền còn thiếu, tôi sẽ tự nghĩ cách, tôi đi tìm những người bạn kia hỏi xem, vẫn cần phải gom đủ!”

Lời này gã nói ra nghiêm trang đạo mạo, nếu như đổi lại là người nào mà không biết được đức hạnh của gã, sợ là nói không chừng sẽ trực tiếp cho rằng Lâm Húc Hải gã là một người vô cùng hiếu thuận nữa chứ.

Thẩm Tiêu ngước mắt nhìn Lâm Húc Hải trước mặt, ánh mắt của anh bình tĩnh, nhưng lại làm cho Lâm Húc Hải có chút chột dạ, ngay khi Lâm Húc Hải vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì bỗng nghe được Thẩm Tiêu lên tiếng.

“Trước mắt tôi cũng chỉ có mười ngàn thôi.”

Sau khi nghe được lời này của Thẩm Tiêu, Lâm Húc Hải tức giận đến răng cũng đau, đệch, tưởng là gã không biết sao, chuyện cứu người của anh cũng đã lan truyền khắp trên mạng rồi, một đơn hàng cũng không biết là có thể kiếm được bao nhiêu tiền, trước đó nghe bạn của gã nói, nói là ít nhất có thể kiếm được một triệu tám trăm ngàn tệ, bây giờ lại nói với gã là chỉ có mỗi mười ngàn thôi sao? Lừa quỷ đấy à!

Nhưng lời phản bác còn chưa ra khỏi miệng thì lại đối mặt với ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Tiêu, cho dù trong lòng Lâm Húc Hải có không tình nguyện thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể gật đầu nhận.

Huống hồ, con muỗi có nhỏ đi chăng nữa thì cũng đều là thịt mà, có mười ngàn tệ so với không có cũng tốt hơn mà! Chỉ cần đợi tiêu hết rồi lại kiếm cớ tìm Thẩm Tiêu đồi không phải là được rồi sao.

Vì vậy, Lâm Húc Hải cố làm ra vẻ đau lòng gật đầu một cái: “Vậy được, số tiền còn lại tôi sẽ tự nghĩ cách, nhưng nếu như quả thật không gom đủ thì có thể vẫn phải làm phiền em rể rồi, dẫu sao bệnh tình của ba tôi kéo dài cũng không được.”

Thẩm Tiêu không nói gì chỉ cười một tiếng, lấy gói giấy dai đã chuẩn bị xong từ lâu lên trên bàn rồi đẩy tới.

Trong nháy mắt nhìn thấy gói giấy dai kia là ánh mắt Lâm Húc Hải lập tức sáng lên, mở túi ra, quả nhiên bên trong có mười ngàn tệ, gã vừa cất tiền đi, không nhịn được lại vừa phỉ báng Thẩm Tiêu gian trá trong lòng, rõ ràng đã sớm chuẩn bị xong mười ngàn tệ rồi mà vẫn còn muốn qua lại vòng vo với gã.

Sau khi lấy được tiền rồi, Lâm Húc Hải lập tức lấy lý do phải về nhà chăm sóc ba mà vội vàng chia tay với Thẩm Tiêu.

Sau khi rời khỏi quán cà phê cũng không đi đến chỗ nào khác, tiện tay chặn lại một chiếc xe taxi chạy thẳng tới quán rượu.

Nhìn bóng người Lâm Húc Hải, Thẩm Tiêu chậm rãi lộ ra một nụ cười có ý nghĩa sâu xa.

Mồi câu cũng đã rải xong rồi, cũng nên thu lưới lại thôi.

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.