Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 8182 chữ

Vào lúc hơn năm giờ chiều, Thẩm Tiêu đã đặt xong chỗ ở quán Tiêu Tương, sau đó đến trường mẫu giáo đón hai đứa con tan học, trên đường đi còn mua chút đồ ăn cho hai đứa nhỏ, để bọn chúng lót dạ trước, dẫu sao liên hoan buổi tối phải đến hơn bảy giờ mới bắt đầu, vốn dĩ cơ thể của trẻ nhỏ đang trong giai đoạn phát triển, không được để đói.

Ở cổng trường mẫu giáo có một cửa hàng lâu năm bán bánh đậu đỏ, nghe nói đã được mười mấy năm rồi, là hàng quà vặt nổi tiếng ở thành phố này, bất luận lúc nào trước cửa hàng cũng có một đội ngũ xếp hàng rất dài, hôm nay tất nhiên là cũng không ngoại lệ.

Khi đi ngang qua cửa hàng kia, Thẩm Duệ đang ngoan ngoãn ăn kẹo hồ lô bỗng nhiên kéo lấy tay áo Thẩm Tiêu, đôi mắt to chớp chớp đầy khao khát hỏi: “Ba, chúng ta có thể mua một vài cái bánh đậu đỏ được không?”

Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Tiêu khẽ ngẩn ra, anh cúi người xuống ngồi xổm trước mặt Thẩm Duệ, hỏi: “Tiểu Duệ thích ăn bánh đậu đỏ sao?”

Thời gian anh tới trường mẫu giáo đưa đón Thẩm Duệ đã hơn hai tháng rồi, mà của tiệm bán bánh đậu đỏ hầu như là ngày nào bọn họ cũng phải đi qua trong để vào lớp học, mỗi ngày đều đi qua hai lần trên con đường phía trước cửa hàng này, thế nhưng trong hai tháng này, cho tới bây giờ Thẩm Duệ cũng chưa từng đề cập tới nguyện vọng muốn mua bánh đậu đỏ để ăn, lâu ngày, Thẩm Tiêu còn tưởng rằng cậu không thích ăn những thứ đồ ngọt như vậy nữa.

Nhưng không ngờ hôm nay Thẩm Duệ lại chủ động nói muốn ăn, chuyện này làm cho Thẩm Tiêu có chút bất ngờ.

Thẩm Duệ do dự mấy giây, sau đó chậm rãi gật đầu một cái: “Dạ, thích ăn.”

Sau khi người bạn nhỏ Lâm Thư Thư cũng đang được anh nắm tay nghe thấy lời này của Thẩm Duệ thì trợn trắng mắt lên, cái miệng nhỏ nhắn há hốc ra, hình như là có lời muốn nói, nhưng cuối cùng không biết là vì nguyên nhân gì mà lại không nói ra.

Nghe được câu trả lời khẳng định của cậu, Thẩm Tiêu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, năm giờ rưỡi, cách thời gian tan làm của Giang Tử Khê còn nửa tiếng, vẫn kịp, vì vậy nên đã kéo hai người bạn nhỏ cùng nhau đứng sau cùng, bắt đầu xếp hàng.

Mùi sữa thơm thoang thoảng bay ra từ trong cửa hàng, làm cho đôi mắt có tròng mắt thật to tròn càng trở nên sáng hơn.

Mười phút sau, Thẩm Tiêu cầm năm cái bánh đậu đỏ đi ra từ cửa hàng, dẫn theo hai đứa nhỏ đi lên xe, rồi móc ra hai cái bánh đậu đỏ từ trong túi đưa cho Thư Thư và Thẩm Duệ, để cho bọn nhỏ lót dạ ở trên xe trước.

Nhưng điều làm Thẩm Tiêu không ngờ tới là cả hai người bạn nhỏ lại đồng loạt từ chối.

Lâm Thư Thư bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn thì còn có thể hiểu là không thích hương vị của bánh đậu đỏ, nhưng Thẩm Duệ vừa mới nói thích ăn bánh đậu đỏ mà lại từ chối, chuyện này làm cho Thẩm Tiêu có chút nghi ngờ.

“Sao vậy, nóng quá sao?” Nói xong, Thẩm Tiêu còn lấy hai cái bánh đậu đỏ kia để thử nhiệt độ xem, mặc dù bánh đậu đỏ vừa mới ra lò, nhưng trên mỗi một cái bánh đậu đỏ đều sẽ lót thêm một lớp giấy rất dày, sẽ không quá nóng, hơn nữa loại đồ ăn vặt như bánh đậu đỏ này sẽ chỉ ăn ngon nhất vào lúc nóng, một khi nguội rồi thì bất luận là cảm giác và mùi vị đều sẽ giảm bớt rất nhiều.

Sau khi thử xong nhiệt độ, Thẩm Tiêu vừa chuẩn bị muốn nói chuyện thì lại nghe đột nhiên trong xe vang lên một giọng nữ non nớt, trong giọng nói kia còn mang theo chút không nhẫn nại: “Tiểu Duệ là con trai, không thích ăn đồ ngọt.”

Thẩm Tiêu nhíu mày, quay lại nhìn người bạn nhỏ Lâm Thư Thư ngồi ở ghế an toàn đằng sau, suy tư mấy giây, không hề cảm thấy mất mặt khi học hỏi người dưới mà hỏi: “Như vậy hả, vậy Thư Thư biết là có chuyện gì xảy ra không?”

Lâm Thư Thư nhìn vẻ mặt nghiêm túc học hỏi của Thẩm Tiêu, đắc ý đá đá đôi chân ngắn ngủn, không hề thừa nước đục thả câu, mở miệng giải thích về hành động khác thường hôm nay của Thẩm Duệ: “Tiểu Duệ không thích ăn bánh đậu đỏ, nhưng dì nhỏ thích ăn, dì nhỏ thích ăn nhất là đồ ngọt, cho nên Thẩm Duệ muốn chú mua cho dì nhỏ ăn.”

Nghe được Lâm Thư Thư nói ra điều mà mình che giấu, Thẩm Duệ có chút bất an kéo kéo vạt áo của cô bé, cúi đầu không dám nói một lời nào, sợ mình vừa nói ra là sẽ bị ba chán ghét.

Thẩm Tiêu liếc mắt nhìn bánh đậu đỏ nhìn trong tay, lại quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ ngồi ở hàng ghế sau, nhất thời cảm thấy có chút dở khóc dở cười, sau khi suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: “Là như những gì Thư Thư nói ư, vậy tại sao trước kia Tiểu Duệ lại không nói với ba?”

Thẩm Duệ bị nhắc đến tên càng bất an hơn, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, sau đó sợ hãi gật gật đầu: “Dạ. Nhưng mẹ có nói, bình thường ba rất bận rộn, công việc cũng vô cùng vất vả, không được làm lỡ thời gian của ba, cố gắng hết sức không được làm phiền ba.”

Lời nói của Thẩm Duệ vừa mới nói ra, Thẩm Tiêu chợt cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng quẹt một cái lên cái mũi nhỏ của Thẩm Duệ, cố làm ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Vậy tại sao hôm nay lại đột nhiên nói ra vậy?”

“Bởi vì, bởi vì...” Lông mày của Thẩm Duệ cũng sắp nhăn thành một nắm rồi, trong đôi mắt to tròn tràn đầy sự luống cuống và do dự.

Cuối cùng giống như là đã quyết định được cái gì đó, cắn hàm răng nhỏ giải thích: “Bởi vì tuần trước sau khi ba đi công tác, mỗi ngày mẹ đều đưa đón con và chị Thư đi học, mỗi lần khi đi ngang qua cửa hàng này đều sẽ dán hai tròng mắt nhìn vào bên trong.”

“Con biết mẹ rất thích, nhưng mỗi lần thì đội ngũ xếp hàng ở đây đều rất dài, cho nên mỗi lần cũng chỉ nhìn một chút rồi thôi, chưa từng mua một lần nào cả...”

Vừa nói xong, Thẩm Duệ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Tiêu nghiêm túc nói: “Ba, đưa cho mẹ giúp con có được không?”

Bị Thẩm Duệ nhìn bằng ánh mắt mong đợi như vậy, chắc hẳn là bất kỳ ai cũng không có cách nào từ chối được, Thẩm Tiêu tất nhiên cũng không phải ngoại lệ, gật đầu cười: “Dĩ nhiên rồi.”

Đồng thời, thông qua chuyện này, Thẩm Tiêu cũng phát hiện đứa bé này thật sự còn thông minh và trưởng thành sớm hơn anh tưởng tượng, mà trưởng thành sớm và nhạy cảm như vậy, sở dĩ lại xuất hiện trên người Thẩm Duệ thì nguyên nhân sở dĩ là do gia đình, thật đúng là làm một đứa bé làm cho người ta vô cùng đau lòng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Tiêu bỗng chốc trầm xuống, theo độ hòa hợp với thế giới này càng cao, cũng theo cuộc sống chung với Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu lại chỉ càng thêm chán vô cùng ghét với nguyên chủ này, nếu như tương lai mà có cơ hội để cho anh gặp phải nguyên chủ, Thẩm Tiêu cũng không dám chắc chắn rằng mình sẽ có thể trực tiếp giết chết gã hay không.

Tâm tư của trẻ con luôn được viết lên trên mặt, vui vẻ chính là vui vẻ, còn không vui thì chính là không vui, không che giấu được tâm sự. Mặc dù Thẩm Duệ trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng lứa khác, nhưng cũng còn chưa tới mức có thể che giấu được tất cả vui giận.

Thấy Thẩm Tiêu gật đầu đáp ứng, đôi mắt to tròn của Thẩm Duệ lập tức tóe ra sự vui sướng, trên mặt cũng không tự chủ được mà mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Lâm Thư Thư thấy vì chuyện này mà cuối cùng thì trên mặt đứa em trai cứ xoắn xuýt mãi không thôi trong hai ngày nay cũng đã nở nụ cười, tâm trạng của cô bé cũng tốt hơn theo, nhưng có lẽ là lòng tự ái độc tôn của con giá và tính cách không cho phép, nên vĩnh viễn cô bé đều là trong ngoài bất nhất.

Rõ ràng là tâm trạng rất tốt, nhưng lại càng muốn ném cho em trai mình một ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng mà không sao, dù sao thì trải qua thời gian dài sống chung như vậy, mọi người cũng đã sớm biết rõ được tính cách kia của cô bé rồi, chỉ là không biết đến khi Lâm Thư Thư lớn lên rồi, phát hiện cái mác “thích kiêu ngạo xù lông” vẫn luôn đi theo mình trong toàn bộ tuổi thơ, liệu rằng trong lòng có hối tiếc không thôi vì cái miệng hay ngại nhưng cơ thể lại trung thực này của mình hay không.

Sau khi Thẩm Tiêu xác định hai đứa bé ngồi trên ghế an toàn không có vấn đề gì xong, lúc này mới ngồi trở lại ghế tài xế, lái xe đi về hướng công ty của Giang Tử Khê.

“Ngoại trừ bánh đậu đỏ thì mẹ còn thích ăn cái gì nữa không?”

Bánh đậu đỏ tản ra hương ngọt và mùi thơm nhàn nhạt của sữa, dần dần tràn ngập toàn bộ trong buồng xe, khi chờ đèn đỏ, Thẩm Tiêu do dự đột nhiên mở miệng hỏi.

Xuyên tới lâu như vậy, ngoại trừ buổi sáng ăn cháo bát bảo là cho nhiều đường ra, Thẩm Tiêu thật sự không biết đến sở thích của Giang Tử Khê, hôm nay được hai đứa bé nhắc như vậy, lúc này mới bỗng nhiên ý thức được vấn đề này.

Thẩm Tiêu vừa dứt lời, trong buồng xe vốn đang yên lặng bỗng náo nhiệt hẳn lên.

“Thích ăn bánh ngọt! Bánh kem, còn phải là loại bánh kem trái cây có con gấu nhỏ đẹp mắt nữa cơ!”

“Hạt dẻ, hạt dẻ, dì nhỏ thích ăn nhất là hạt dẻ, trước kia, mỗi lần dì sang nhà bà nội thăm cháu cũng sẽ mang cho cháu một túi giấy đựng hạt dẻ!”

“Còn có bánh pho mát, ngọt ngào, mềm mại, ăn rất ngon đó!”

“Khoai lang nướng nữa, mỗi lần mẹ gặp được trên đường đều sẽ mua, chỉ là có lúc thì đỏ ruột, có lúc lại không phải, ruột đỏ ăn ngon, mẹ còn đặc biệt chọn những củ khoai đỏ, mỗi lần đều có thể chọn được củ ngọt nhất, lớn nhất!”

“Dì nhỏ còn thích ăn cánh gà sốt và sườn xào chua ngọt, đây là bà nội nói cho cháu, bà nói dì nhỏ thích ăn từ nhỏ rồi!”

Khi nói đến đây, Lâm Thư Thư đang cố gắng nhớ lại xem dì nhỏ thích ăn thứ gì bỗng nhiên cảm giác được tay áo của mình bị kéo kéo, cô bé cúi đầu xuống, phát hiện Thẩm Duệ đang dùng bàn tay nho nhỏ kéo tay áo của cô bé.

Sau đó liền nghe được giọng nói rất nhỏ của Thẩm Duệ: “Chị, ba của em không quá giỏi nấu ăn.”

Hiển nhiên là hồi mà Thẩm Tiêu mới vừa xuyên qua có từng thể hiện tài nấu nướng hai lần, nhưng đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho người bạn nhỏ Thẩm Duệ.

Nhưng bên cạnh đó chuyện này cũng đã nói rõ, có thể làm cho người bạn nhỏ Thẩm Duệ luôn cực kỳ kính trọng ba ruột của mình nói như vậy, có thể thấy là tài nấu nướng của Thẩm Tiêu tệ đến nỗi như thế nào.

Thẩm Duệ cho rằng giọng nói của mình đã rất nhỏ Thẩm Tiêu nhất định là không nghe thấy được, nhưng cậu không ngờ tới là, Thẩm Tiêu không những nghe được, hơn nữa còn nghe rất rõ, nhưng chỉ là bị con trai chê bai tài nấu nướng, cũng chẳng phải là chuyện quang vinh gì cho cam, cho nên Thẩm Tiêu ngoại trừ việc đành chịu thì cũng chỉ có thể làm bộ như không nghe thấy.

Cứ như vậy, hai đứa bé cứ đây một câu kia một câu nói suốt một đường, nhưng nói đến cuối cùng đã toàn là những lời không có chút lô gích nào nữa rồi, cái gì mà thạch trái cây, đậu phộng, sô cô la, còn có đủ loại bỏng, phàm là những thứ có thể ăn vào trong bụng thì đều bị hai đứa bọn chúng nói ra một lần.

Đến khi xe lái đến cổng công ty của Giang Tử Khê, ngay cả McDonald's và KFC, đủ loại Pizza Hut cũng bị hai đứa bọn chúng nói ra hết, Thẩm Tiêu nghe mà dở khóc dở cười.

Vốn dĩ hôm nay Giang Tử Khê đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, định đến giờ là tan làm luôn, nhưng ai ngờ cô vừa mới chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc lại bị đồng nghiệp báo là ông chủ đang chờ cô ở phòng là việc, bất đắc dĩ, chỉ có thể để đồ lên lại bàn làm việc, đi tới phòng làm việc của ông chủ.

Ông chủ của công ty thiết kế này tên là Đổng Triều Dương, tuổi rất trẻ, năm nay còn chưa tới ba mươi tuổi, nhưng là người rất có năng lực và thủ đoạn, dùng thời gian mấy năm ngắn ngủi đã làm cho công ty có thể đứng vững vàng gót chân trong thành phố, tạo nên điểm đặc sắc của riêng mình, có một chỗ đứng riêng trong giới này.

Trước khi Giang Tử Khê nhận lời mời tới đây, chính là lúc Đổng Triều Dương tự mình khảo hạch, vô cùng coi trọng năng lực của cô, sau khi nhậm chức vẫn cân nhắc cô rất nhiều, cho nên Giang Tử Khê vô cùng tôn trọng và cảm kích anh ấy.

Sau khi cô gửi một tin nhắn nói rõ tình hình cho Thẩm Tiêu, gõ cửa phòng làm việc của Đổng Triều Dương, đợi đến khi bên trong truyền tới tiếng trả lời, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

Khi Giang Tử Khê đi vào phòng làm việc, trong phòng làm việc lớn như vậy chỉ có mỗi một mình Đổng Triều Dương, anh ấy ngồi trên ghế ông chủ đang xử lý công việc, nghe được tiếng bước chân mới đang ngẩng lên, thấy người tới là Giang Tử Khê, để bút trong tay xuống, vẫy vẫy cô, nói: “Ngồi đi.”

Nghe vậy, Giang Tử Khê kéo cái ghế trước mặt ra ngồi xuống, mở miệng hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Đổng Triều Dương nhìn Giang Tử Khê trước mắt, sau một hồi trầm mặc thì đột nhiên mở miệng nói: “Là như vậy, chúng ta hợp tác cho đến bây giờ cũng đã được hơn hai tháng rồi.”

“Đúng vậy, mới vừa tròn hai tháng.” Giang Tử Khê gật gật đầu.

Thấy cô gật đầu, Đổng Triều Dương chậm rãi thở dài, anh ấy có chút mệt mỏi lấy kính đang đeo trên sống mũi, day day sống mũi, lúc này mới nói mở miệng lần nữa: “Thông qua hai tháng hợp tác này, tôi cũng vô cùng hài lòng với năng lực và thái độ của cô, cô rất cố gắng, cũng không phụ lòng tín nhiệm của tôi, chuyện này làm cho tôi rất vui mừng yên tâm.”

“Anh quá khen rồi.” Giang Tử Khê cong môi cười một tiếng, tiếp tục chờ Đổng Triều Dương nói xong những lời chưa nói hết.

Đổng Triều Dương có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Không, thật ra thì tôi rất ít khi khen người khác, nhưng lại rất thưởng thức năng lực làm việc của cô, vốn dĩ tháng này có một chuyến ra nước ngoài huấn luyện một vài người, tôi định cho cô đi, nhưng mà...”

Nói tới đây, giọng nói của Đổng Triều Dương dừng lại trong chốc lát, sau một lúc lâu lại khẽ than một tiếng: “Bây giờ nói những chuyện này có còn ích lợi gì đâu, cô là một người phụ nữ vô cùng thông minh, tôi cũng sẽ không vòng vo với cô nữa, nói thẳng luôn. Tưởng Thần là bạn thân của tôi.”

Lời của anh ấy vừa nói ra xong, ý đã cực kỳ rõ ràng rồi, hô hấp của Giang Tử Khê hơi chậm lại, cô cũng chẳng phải là người ngu, dường như là trong nháy mắt đã hiểu dụng ý hôm nay Đổng Triều Dương gọi cô tới đây.

Quả nhiên là liền nghe được Đổng Triều Dương mở miệng nói: “Chuyện giữa hai người tôi đã nghe được toàn bộ rồi, chuyện này là Tưởng Thần có lỗi trước, theo lý mà nói thì không nên trách tội và giận cá chém thớt đến trên người cô, nhưng...”

“Hai nhà chúng tôi là mấy đời thân nhau, anh ấy lại là bạn thân từ nhỏ của tôi, cho nên... Bất luận như thế nào cũng phải cho anh ấy mặt mũi, hy vọng là cô có thể hiểu cho.”

Nghe vậy, Giang Tử Khê gật gật đầu, tỉnh táo nói: “Tôi hiểu rồi, sáng mai tôi sẽ đưa đơn từ chức đến phòng làm việc cho anh.”

Thấy Giang Tử Khê sạch sẽ dứt khoát như vậy, Đổng Triều Dương vốn dĩ muốn khuyên nhưng lại nuốt hết vào, anh ấy kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, lấy ra một phong bì thật dày từ bên trong ra, đẩy tới trước mặt Giang Tử Khê: “Đây là ba tháng tiền lương của cô, vốn dĩ là dựa theo quy định của hợp đồng giữa hai chúng ta, trước mắt cô vẫn còn trong thời gian thử việc, bị sa thải sẽ không được nhận tiền.”

“Nhưng chuyện này Tưởng Thần cần phải chịu trách nhiệm toàn bộ, là anh ấy không phải, mà cô hoàn toàn là tai bay vạ gió, cho nên, số tiền này coi như là cá một chút bồi thường của cá nhân tôi, ngoài ra, bên trong còn có một phong thư đề cử tôi đích thân viết, cô là một nhà thiết kế vô cùng ưu tú, hy vọng có thể có trợ giúp với cô.”

Nói xong, Đổng Triều Dương đưa tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Giang Tử Khê, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy và xấu hổ.

Trên thực tế, nếu như Tưởng Thần không phải là bạn thân từ nhỏ của anh ấy, quan hệ hai nhà lại là thân thiết lâu đời, tình nghĩa sâu đậm, nếu không thì Đổng Triều Dương vô cùng không muốn phải sa thải Giang Tử Khê, bất luận là từ năng lực hay đến thái độ làm việc thì Giang Tử Khê đều là một nhà thiết kế vô cùng xuất sắc, Đổng Triều Dương thật sự thường thức người phụ nữ này từ trong đáy lòng.

Thiết kế của cô vô cùng có linh tính, không hề giống như phần lớn những nhà thiết kế hiện nay luôn tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt có sẵn, mà lại chẳng hề phá vỡ cốt lỗi ban đầu, lấy ra một phương án làm cho người trước mặt phải sáng mắt lên, là một nhà thiết kế vô cùng có ý tưởng, cũng cực kỳ có tiền đồ.

Chỉ cần cho cô thời gian và không gian nhất định, Đổng Triều Dương tin tưởng tương lai Giang Tử Khê nhất định có thể mở ra một bầu trời của riêng mình trong ngành thiết kế này, anh ấy vô cùng coi trọng tiền đồ của Giang Tử Khê, vốn dĩ là còn định đào tạo cô thật tốt, tương lai có thể tự mình phụ trách một mảng trong công ty của mình.

Lại không ngờ rằng rằng người bạn từ khi còn nhỏ của mình quấy rối mà không thể không thả ra một hạt giống tốt như vậy, thật ra thì trong lòng Đổng Triều Dương có vô vàn không muốn, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, mặc dù Giang Tử Khê ưu tú, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là nhân viên là anh ấy thưởng thức mà thôi, thế nhưng Tưởng Thần lại không giống vậy, Tưởng Thần là bạn thân lớn lên từ nhỏ với anh ấy.

Dù cho trong lòng có không tình nguyện hơn đi chăng nữa, Đổng Triều Dương cũng chỉ có thể lựa chọn sa thải Giang Tử Khê, điều duy nhất anh ấy có thể làm chính là dùng hết khả năng qua lại với Giang Tử Khê, không để cho cô ghi hận mình.

Giang Tử Khê nhìn phong bì trước mặt này, sau khi lấy được tiền thù lao mình đáng được nhận ở bên trong xong, lại khép phong bì lại lần nữa rồi đẩy lại trước mặt Đổng Triều Dương, cười nói: “Ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng số tiền thừa thì không cần, cảm ơn.”

Nói xong, Giang Tử Khê đứng lên từ trên ghế, sau khi gật đầu chào Đổng Triều Dương xong rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Đổng Triều Dương nhìn bóng lưng rời đi của Giang Tử Khê, hỏi: “Thứ giới thiệu kia thì sao?”

“Mặc dù công ty chúng tôi không phải là công ty thiết kế nhà lợi hại gì, nhưng cũng coi như là có chút danh tiếng, tôi tin tưởng có thể sẽ có chỗ trợ giúp nhất định cho cô.”

Bước chân của Giang Tử Khê hơi ngừng lại, nhưng cũng không quay đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, nếu như thật sự tôi có ưu tú như những gì anh nói hôm nay, chắc hẳn là sẽ có thể tìm được một công việc mới lần nữa.”

“Còn nếu như không ưu tú như anh nói, vậy thì tôi sẽ thẹn với phong thư giới thiệu này, cho nên, cảm ơn anh đã quan tâm lần nữa, thư giới thiệu thì không cần đâu.”

Lời vừa dứt xong, Giang Tử Khê cũng không do dự chút nào nữa, xoay người sải bước ra khỏi phòng làm việc của Đổng Triều Dương.

Để lại một mình Đổng Triều Dương ngồi trên ghế ông chủ, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tự nhủ: “Aiz, thằng nhãi Tưởng Thần này đúng là đã hại mình đến thê thảm mà...”

Giang Tử Khê mới vừa đi ra khỏi văn phòng đã thấy ba thân ảnh một lớn hai nhỏ ngồi trên bậc thang, còn chưa đến gần thì đã nghe được giọng nói của ba người, hình như bọn họ đang nói chuyện, hơn nữa còn trò chuyện vô cùng vui vẻ.

Cũng không biết là tại sao mà tất cả những mặt tiêu cực không tốt của tâm trạng cũng đã dần tiêu tán hơn nửa khi nhìn thấy ba thân ảnh ngồi xếp hàng trên bậc cầu thang kia, cô hiếm khi nảy sinh một chút tính tình trẻ con, giảm nhẹ bước chân lặng yên không tiếng động đi tới.

Vốn định hù dọa ba người, nhưng ai có thể ngờ được vừa mới đến gần đã nghe được tiếng cười trầm thấp dễ nghe của Thẩm Tiêu vang lên.

Sau đó còn có hai tiếng cười non nớt thanh thúy của hai đứa bé cùng vang lên, ba loại âm thanh không giống nhau cùng truyền vào trong tai của Giang Tử Khê, lại làm cho Giang Tử Khê không nhịn được mà hơi thất thần.

Ngay cả chính cô cũng không nhớ tới lần trước con trai cười to thoải mái như vậy là lúc nào, trong ấn tượng của cô, từ nhỏ con trai đã chính là một đứa bé vô cùng an tĩnh và hiểu chuyện, không giống như những đứa trẻ khác, từ khi sinh ra cũng rất ít khi khóc nháo, phần lớn thời gian đều là yên lặng ngủ, ngay cả khi thức cũng chỉ là chớp đôi mắt to im lặng nhìn người khác.

Thẩm Duệ học nói rất muộn, những đứa trẻ khác hơn một tuổi cũng sẽ nói được một số từ ngữ đơn giản, nhưng Thẩm Duệ đến lúc hai tuổi cũng chưa biết nói, nhớ lúc ấy cô còn lo lắng là con có vấn đề gì, nơm nớp lo sợ một đoạn thời gian rất dài.

Sau đó đến bệnh viện kiểm tra cặn kẽ thì nói là nghi ngờ là mắc chứng tự kỷ nhẹ, ngay khi Giang Tử Khê tuyệt vọng nhất thì Tiểu Thẩm Duệ lại biết nói, từ đó về sau hầu như toàn bộ đều trở nên vô cùng tốt.

Ngoại trừ tương đối an tĩnh thì cũng không xuất hiện những bệnh trạng khác, không khác gì những đứa trẻ bình thường khác, hơn nữa còn càng thông minh hiểu chuyện hơn, dần dần cũng làm cho Giang Tử Khê quên mất lần chẩn bệnh sai trước đó.

Sau đó, theo tuổi dần lớn lên, Thẩm Duệ trưởng thành, nhưng có lẽ là vì quan hệ gia đình là Thẩm Duệ rất ít khi hoạt bát tươi sáng như những đứa trẻ cùng lứa, mặc dù thường xuyên cũng sẽ lộ ra nụ cười, nhưng con mình mình biết, trong nụ cười kia phần lớn không phải là vui vẻ, mà là vì không muốn là cho cô lo lắng mà thôi.

Nụ cười vui vẻ giống như bây giờ, không biết đã bao lâu chưa từng nhìn thấy.

Thật ra thì Thẩm Tiêu cũng đã cảm giác được tiếng bước chân truyền tới từ sau lưng, nhưng Giang Tử Khê cứ mãi không lên tiếng, anh cũng không có vạch trần, chỉ là đợi đã lâu nhưng vẫn chưa thấy Giang Tử Khê tới, lúc này mới quay đầu nhìn về phía sau.

Nhưng vừa nhìn lại thì đã phát hiện Giang Tử Khê đang đứng sững sờ ở chỗ đó, hình như là đang suy nghĩ gì đó, hốc mắt còn có hơi đỏ lên.

Thấy vậy, Thẩm Tiêu đứng dậy từ trên bậc thang, đi tới bên cạnh Giang Tử Khê, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nghe được giọng nói của Thẩm Tiêu, Giang Tử Khê mới lấy lại tinh thần, khi nhìn đến con ngươi không hề che giấu sự ân cần của người đàn ông, trong lòng hơi ấm áp, cô lắc lắc đầu: “Không có gì, định chờ mọi người trò chuyện xong sẽ đi tới.”

Nghe vậy, Thẩm Tiêu gật đầu một cái rồi không hỏi thêm gì nữa, mỗi một người đều cần không gian nhất định, có lúc yên lặng và thông cảm còn quan tâm hơn là lải nhải không ngừng.

Thẩm Tiêu và Giang Tử Khê mỗi người dắt một đứa trẻ, một nhà bốn người lên xe cùng nhau, mới vừa ngồi vào trong xe Giang Tử Khê đã ngửi thấy một làn hương ngòn ngọt thoang thoảng trong xe, mùi này rất quen thuộc, giống như... mùi hương của bánh đậu đỏ.

Còn chưa chờ Giang Tử Khê ngẫm nghĩ tại sao bên trong xe lại có mùi hương của bánh đậu đỏ thì đã thấy trước mắt mình xuất hiện một cái túi, mà bên trong túi không có thứ gì khác, mà chính là bánh đậu đỏ cô ngửi được ở trong xe.

Giang Tử Khê ngẩn người, chậm rãi đưa tay ra nhận lấy cái túi trước mặt, bánh đậu đỏ bên trong vẫn còn ấm nóng, chắc hẳn là mới vừa ra lò không lâu, cô cúi đầu xuống, thấy cái tên in trên túi thì ngẩn ra, chính là bánh đậu đỏ ở cửa hàng mà hai ngày trước cô rất muốn ăn nhưng vẫn chưa đi xếp hàng mua được.

Có rất nhiều khách đến cửa hàng kia, xếp hàng ít thì mười mấy phút, lâu thì nửa tiếng, Giang Tử Khê đã đi ngang qua đó rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy đội ngũ xếp hàng thật dài kia là lại chùn bước, nhưng không ngờ là hôm nay đã có người mua cho rồi.

Giang Tử Khê nhìn người đàn ông đang lái xe, trong lòng không nói rõ được là tư vị gì, chua chua chát chát, lại... có chút ngọt ngào.

Trong thoáng chốc, cô bỗng nhiên lại nghĩ tới những lời vị nữ sĩ kia nói vào buổi trưa.

“Nhìn ra được, cô vô cùng quan tâm đến chồng cô.”

“Nhất định là hai người rất ân ái.”

Giang Tử Khê lấy một cái từ trong túi ra, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng cắn một miếng, cảm giác mềm mại, hương vị ngọt ngào và hương đậu đỏ ngào ngạt thoang thoảng dần dần tản ra trong miệng, không biết tại sao luôn cảm giác bánh đậu đổ lần này ăn càng ngọt hơn với lần ăn trước.

Có lẽ... thật sự có thể nếm thử lại một lần nữa.

Khi Thẩm Tiêu dẫn theo Giang Tử Khê và bọn trẻ chạy tới cửa hàng Tiêu Tương, mọi người cũng đã đến gần như đông đủ, bởi vì buổi sáng Thẩm Tiêu nói có thể dẫn theo người thân, hầu như trong phòng bao đã chật kín người, tổng cộng có bốn bàn, thật là vô cùng náo nhiệt.

Thấy Thẩm Tiêu tới, mọi người đang nói chuyện trời đất rối rít dừng lại động tác trong tay, cười chào hỏi Thẩm Tiêu, giới thiệu người thân của mình.

Sau khi chào hỏi với mọi người xong, thấy có người liếc mắt nhìn, Thẩm Tiêu kéo Giang Tử Khê đứng lên, giới thiệu với mọi người đang ngồi.

“Vị này là người yêu của tôi, Giang Tử Khê.”

Toàn bộ công ty an ninh đều biết là Thẩm Tiêu đã cưới vợ rồi, còn chuyện có con thì chỉ có hai người Vệ Dương và Tiêu Bắc biết, cho nên sau khi Thẩm Tiêu giới thiệu xong, trong phòng bao yên tinh mấy giây ngắn ngủi, nhất thời vang lên một tràng tiếng vỗ tay, còn có cả tiếng trêu ghẹo và đùa giỡn.

Thẩm Tiêu không để ý tới bọn họ, anh hiểu rất rõ đức hạnh của bọn họ, ai ai cũng đều là lính già lưu manh, nếu như thật sự để cho bọn họ tra tiếp, sợ là bữa cơm tối hôm nay cũng không cần ăn nữa đâu.

Bởi vì âm thanh trong phòng bao có chút ồn ào, Thẩm Tiêu cúi đầu xuống sát lại gần bên tai Giang Tử Khê nói mấy câu giới thiệu với cô: “Những người này đều là nhân viên công ty và người người nhà của bọn họ, từng người bọn họ đều ngoan cố, đừng để ý tới bọn họ.”

Giang Tử Khê liếc mắt nhìn Thẩm Tiêu ở bên cạnh, vốn dĩ định đẩy anh ra, nhưng lại chẳng biết thế nào, quỷ thần xui khiến sao mà lại nghĩ tới ban nãy lúc giới thiệu Thẩm Tiêu lại gọi cô là như vậy.

... Người yêu?

Ăn cơm luôn không thể thiếu uống rượu được, nhất là đây còn là lần đầu tiên công ty an ninh của bọn họ tụ họp tập thể, hơn nữa còn vì để chúc mừng đã hoàn thành viên mãn đơn làm ăn đầu tiên, dù cho Thẩm Tiêu là ông chủ, muốn không quan tâm hiển nhiên là không hợp lẽ.

Nhưng cũng may, tửu lượng của nguyên chủ cũng coi như không tệ, mặc dù chưa đạt tới ngàn chén không say, nhưng trong toàn bộ bữa ăn, không còn nhiều người ở đây có thể giữ được sự tỉnh táo nữa.

Khi cuộc gặp mặt này kết thúc, sau khi bảo đảm mọi người đều đã rời đi hết, Thẩm Tiêu tính tiền xong mới dẫn Giang Tử Khê và hai đứa bé cùng nhau chậm rãi đi tới bãi đậu xe.

Mặc dù Thẩm Tiêu rõ ràng thể hiện ra là mình rất tỉnh táo, nhưng Giang Tử Khê vẫn lo lắng anh sẽ bị ngã, không dám đi quá xa anh, lớn như có chuyện gì ngoài ý muốn còn có thể đỡ anh trước, không đến nỗi ngã.

Đối với sự cẩn thận của Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu cũng chẳng biết làm sao, nhưng ngược lại cũng không cự tuyệt ý tốt của cô.

Một nhà bốn người cứ đi trên đường không nhanh không chậm như vậy, ánh đèn ven đường kéo ra cái bóng rất dài của bọn họ, nhìn qua ấm áp lại hài hòa.

Ngay khi bốn người sắp đi tới bãi đỗ xe, đột nhiên nghe được một tiếng ồn đinh tai truyền tới từ xa xa, ngay sau đó theo một hồi tiếng bước chân vụn vặt là mấy người đàn chạy ra từ trong quán rượu bên cạnh, trong miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ, rất là khó nghe.

Hẳn là bên trong quán rượu đã xảy ra tranh chấp gì, khi nhìn rõ người đàn ông chạy ra ở trước nhất kia, bước chân của Thẩm Tiêu dừng lại.

“Sao vậy, có phải là không thoải mái hay không?” Giang Tử Khê nhìn thấy Thẩm Tiêu đột nhiên chậm bước chân lại, có chút lo lắng hỏi.

Tối hôm nay Thẩm Tiêu uống quá nhiều, một lượt người mời rượu vừa đi xong lại có một lượt mới tới, nhưng Thẩm Tiêu là ông chủ, hôm nay lại tới vì chúc mừng, làm mọi người mất hứng cũng không hay, cho nên cũng chỉ có thể hiếm khi thu hồi sự kiềm chế lại, buông thả một lần.

Thẩm Tiêu nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là đầu có chút choáng váng, đi thôi.”

Giang Tử Khê không hề nghi ngờ anh, nghe thấy Thẩm Tiêu nói choáng đầu xong, hơi do dự một chút, vẫn là đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai anh.

Cảm nhận được trên bả vai truyền tới nhiệt độ và lực đạo, môi Thẩm Tiêu hơi hiện lên một độ cong nhàn nhạt, giọng nói chậm lại: “Ngày mai là thứ bảy, nếu như em không có việc gì, chúng ta cùng nhau đưa Tiểu Duệ và Thư Thư đi chơi ở công viên hải dương, lần trước khi đi đã đồng ý là lần này trở về phải dẫn chúng nó đi, hôm nay trên đường đi đón em chúng nó vẫn còn hỏi tôi chuyện này đó.”

Nghe thấy anh vẫn còn nhớ lời cam kết với bọn nhỏ, mi mắt Giang Tử Khê cũng dần dần nhu hòa, gật gật đầu: “Được, nhưng sáng mai tôi phải tới công ty một chuyến, giao lại một vài thứ đồ.”

“Bọn anh đưa em đi, sau đó chờ em ở dưới công ty, rồi trực tiếp lên đường.” Thẩm Tiêu nói ra kế hoạch.

Hai đứa bé nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người vào trong lỗ tai bảo là ngày mai Thẩm Tiêu sẽ dẫn bọn chúng đi công viên hải dương đã vô cùng vui vẻ, đến khi nghe được Giang Tử Khê cũng đã đi cùng là trực tiếp nhảy lên luôn.

Đừng nói Thẩm Duệ, cho tới bây giờ ngay cả Lâm Thư Thư cũng chưa từng được đến công viên hải dương, từ trước đã từng nghe những người bạn nhỏ ở lớp nói là công viên hải dương đặc biệt đặc biệt vui, chẳng những có nhiều loài động vật, mà còn có đường hầm biển sâu rất rất dài nữa.

Đứng ở bên trong đường hầm có thể nhìn thấy cá nhỏ bơi qua bơi lại ở bên cạnh mình, trước kia ông nội và bà nội luôn lấy lý do là vé vào cửa công viên hải dương quá đắt nên không chịu dẫn bọn chúng đi, cô bé còn tưởng là thẳng đến khi mình lớn lên, kiếm được tiền rồi thì mới có thể đi đến đó nữa chứ.

Thế mà bây giờ đã có thể đi được rồi, thật là... quá tốt rồi.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn từ trước đến giờ luôn luôn kiêu ngạo của cô bé nhỏ cũng đã lộ ra một nụ cười sáng lạn, nụ cười này nở rộ trong màn đêm, cũng không bị ai chú ý tới cả, nhưng nếu như lúc này mà có người nhìn thấy, nhất định sẽ nụ cười sạch sẽ thuần túy như vậy làm cho rung động.

Không hề giống với vẻ hòa thuận của chỗ Thẩm Tiêu bên này, Lâm Húc Hải đang phải trải qua thời khắc gian nan đau khổ nhất từ lúc sinh ra cho tới bây giờ.

Thứ duy nhất trong tay gã có thể làm vũ khí cũng chỉ có mỗi một chai rượu ngoại tiện tay nhặt được ban nãy trong lúc hoảng hốt mà thôi, thế nhưng bốn năm người đàn ông đuổi theo phía sau lưng gã, những người đó ai ai nhìn qua cũng vừa phách lối lại không dễ trêu vào.

Rốt cuộc tại sao lại biến thành cục diện như bây giờ, tất cả đều phải nói từ hai giờ trước.

Xế chiều ngày hôm nay, sau khi Lâm Húc Hải lấy được mười ngàn tệ trong tay của Thẩm Tiêu xong, chạy thẳng tới quán rượu trong tấm thẻ tích trữ rượu Thẩm Tiêu cho gã kia mà không hề đến chỗ nào khác, đến lúc gã gọi loại rượu vẫn hay thường uống ra trước mặt, vung tay tương đối rộng rãi vung ra ngoài hết một nửa số tiền vừa mới vào túi còn chưa kịp ấm kia.

Dưới những lời nói ngon ngọt mềm mại của mấy cô nàng bán rượu kia rất nhanh đã phiêu dạt lên tận trời, kéo người ta vừa chơi trò chơi lại vừa uống rượu, dưới sự tiêu xài đó rất nhanh đã phung phí hết số tiền mà gã vốn định giữ lại để lần sau quay lại.

Mắt thấy túi của gã đã bị móc hết sạch, những người bán rượu tất nhiên cũng sẽ chẳng cần phải tốn thời gian tiếp tục chơi với gã nữa, vừa vặn đúng lúc đó trong quán rượu phải tiếp một khách hàng lớn, là khách quen ở đây của bọn họ, một cậu ấm ngu dốt nhiều tiền, trong nhà vừa có tiền lại vừa có thế, ra tay còn hào phóng.

Vốn dĩ, dầu gì Lâm Húc Hải cũng đã tiêu phí rất nhiều tiền cho những cô nàng kia, nhưng những người này ngược lại không nể chút tình cảm nào không nói, lại còn trở mặt không nhận người quen, nhưng hôm nay trong quán rượu lại có một tên cực giàu tới nên chẳng thể làm gì được, nếu như có thể bám được lên người tên đó, vậy một đêm là những cô nàng kia có thể kiếm được số tiền mà bình thường họ phải mất một tuần lễ mới kiếm được.

Để có thể kiếm tiềm, ai lại đi tình nguyện ở đây tiếp tục hầu một tên cô đồ các ké nghèo rớt mồng tơi đã uống say bí tỉ chứ, phàm là những người lăn lộn trong quán rượu thì chẳng có ai ngu cả, tất nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện tiếp tục ở chỗ này chơi đùa với Lâm Húc Hải nữa.

Hơn nữa, lúc ấy Lâm Húc Hải đã uống đến đầu óc không tỉnh táo rồi, cho nên những cô nàng kia cũng không quan tâm đến gã nữa, để mặc gã nằm ngủ trong phòng bao, nếu như bình thường thì chuyện này cũng chẳng có gì cả, thế nhưng xui là độ cồn của rượu hôm nay không quá cao, Lâm Húc Hải ngủ một lát là đã tỉnh lại rồi, gã vừa mở mắt ra, phát hiện oanh oanh yến yến vây quanh bên cạnh mình đã không thấy đâu nữa.

Còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì nữa chứ, vì vậy vịn tường lảo đảo đi ra ngoài, định đi ra bên ngoài nhìn xem có chuyện gì xảy ra, nhưng vừa nhìn là không nhịn được, những người đẹp vốn dĩ đang vây quanh gã gọi từng tiếng từng tiếng “Anh Hải” bây giờ lại vây lấy một người đàn ông khác như sao vây quanh trăng.

Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, sau khi nhìn thấy một màn này, Lâm Húc Hải nhất thời nổi cơn giận dữ, nghĩ đến nửa tháng nay mình tiêu bao nhiêu tiền trong quán rượu này như vậy, kết quả là những người này lại vì gã say mà quay đầu xà vào trong ngực người khác.

Những cô nàng này nhất thời làm cho gã nhớ tới người vợ trước đã ly hôn, vứt bỏ gã, ngay cả con gái cũng không cần.

Nếu như là lúc còn tỉnh táo, có lẽ Lâm Húc Hải sẽ không tức giận nhiều như vậy, nhưng hôm nay lại cứ uống nhiều rượu như vậy, dưới tác dụng của cồn, Lâm Húc Hải nhất thời nổi cơn giận dữ, tiện tay cầm một cái đồ để khui rượu trên bàn rồi vọt tới.

Dưới tình huống mọi người đều chưa thể phản ứng lại cộng với với người đàn ông ở chính giữa được oanh oanh yến yến vây quanh đã bị đâm sáu bảy nhát, máu lại càng kích thích tinh thần Lâm Húc Hải, đá liên tục dùng cả tay và chân xông lên đánh người đàn ông kia.

Cho đến khi nghe được tiếng kêu rên đau đớn của người đàn ông kia, mọi người trong quán rượu bị một loạt biến cố làm cho sững sờ tại chỗ mới phản ứng lại được, luống cuống chân tay đồng loạt tiến lên cản Lâm Húc Hải, mà những vệ sĩ vốn đứng ở bên ngoài cửa vừa nghe tin cũng đã vội vã chạy vào từ bên ngoài.

Sau khi hiểu rõ tình hình, một bên bấm điện thoại cấp cứu, một bên vọt tới chỗ Lâm Húc Hải.

Lúc đó Lâm Húc Hải cũng đã dần dần tỉnh táo lại, khi nhìn thấy đồ để khui rượu đã dính máu trong tay mình, còn có những người đang đuổi tới sau người gã, lập tức toàn thân giật mình một cái, sau đó liền lăn một vòng rồi bò dậy từ dưới đất, sử dụng hết sức lực toàn thân điên cuồng vọt ra bên ngoài quán rượu.

Lúc này vừa mới xảy ra một màn kia, những người đuổi phía sau gã là những vệ sĩ của cậu ấm bị gã đâm trong quán rượu kia.

Lâm Húc Hải chỉ cảm thấy chân chạy cũng run lên rồi, thế nhưng gã không dám dừng lại một giây phút nào cả, bởi vì gã biết rõ, mình chỉ cần vừa dừng lại thôi, thứ chờ đợi gã chính là một trận hành hung có thể trực tiếp lấy mạng gã.

Hơn nữa, người vừa mới bị gã đâm, nhìn dáng vẻ máu đầu đất đầy tay kia, chắc hẳn là người gã đâm bị thương không nhẹ, nếu như thật sự bị bắt, nhất định sẽ phải ngồi tù, nhưng gã không hề muốn ngồi tù chút nào, gã chỉ mới vừa được thả ra chưa tới hai tháng mà!

Ngục giam là chỗ như thế nào chứ, Lâm Húc Hải dám thế đời này gã sẽ không muốn đi vào lần thứ hai.

Gã liều mạng chạy, dùng hết toàn bộ sức lực chạy như bay về phía trước, nhưng càng ngày hai chân lại càng nặng nề, càng ngày càng khó chịu vì thời gian chạy quá lâu không lúc nào là không nhắc nhở gã, gã đã sắp đến giới hạn rồi, chạy không nổi nữa.

Thế nhưng ông trời vẫn luôn nhằm vào gã, vì để né tránh mấy vệ sĩ kia vây đánh, Lâm Húc Hải vẫn luôn chạy vòng quanh trong mấy đường phố bên cạnh, nhưng khi gã rẽ vào một hẻm nhỏ, chạy chưa được mấy bước thì đã tuyệt vọng phát hiện, đây là một ngũ cụt trong hẻm.

Lâm Húc Hải lập tức đổi hướng muốn quay đầu chạy, nhưng hiển nhiên, đầu hẻm đã bị mấy vệ sĩ kia đuổi tới chặn lại, Lâm Húc Hải bị chặn trong ngõ hẻm, lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn mấy vệ sĩ cao to vạm vỡ chậm rãi áp sát, Lâm Húc Hải có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, hai chân không kìm được mà run rẩy vì sợ.

Bốn giờ rạng sáng.

Bệnh viện trực thuộc nhà máy dệt, bên ngoài cửa nhà của Lâm Đại Hải, cửa chống trộm bị tiếng đập dồn dập kịch liệt “rầm rầm” vang lên.

Trước khi ngủ Lâm Đại Hải vì vui vẻ nên có uống một chút rượu bị tiếng đập cửa làm ồn không thể không mở mắt ra, ông ta đẩy đẩy bà Giang ở bên cạnh, không nhịn được mà lầm bầm nói: “Lỗ tai bà điếc sao, âm thanh lớn như vậy mà cũng không nghe được? Đi ra bên ngoài xem có chuyện gì xảy ra!”

Vì thần kinh bị suy yếu mà mất ngủ liên tục, bà Giang bất đắc dĩ phải trộm uống thuốc ngủ vất vả mãi mới có thể ngủ được, nhưng lại bị Lâm Đại Hải đánh thức, bất đắc dĩ chỉ có thể tiện tay khoác áo vào, chậm rãi xuống giường đi ra ngoài.

Tiếng đập cửa bên ngoài càng dồn dập hơn theo tiếng bước chân của bà Giang, bà Giang cưỡng ép lên tinh thần, bước nhanh hơn mở cửa chống trộm ra.

Nhưng trong nháy mắt cửa chống trộm vừa được mở ra, toàn thân bà Giang đều ngây ngẩn, vốn dĩ còn có chút buồn ngủ trong nháy mắt bị kinh hoàng thay thế, đôi môi bà ấy run run, nhỏ giọng hỏi: “Đồng, đồng chí cảnh sát, anh, các anh muốn tìm, muốn tìm ai vậy...”

“Đây là nhà của Lâm Húc Hải có đúng không?” Cảnh sát ngoài cửa mặt không biểu cảm nhìn bà Giang.

Bà Giang ngẩn người, sau đó gật gật đầu, nói: “Đúng, đúng, đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Nghe thấy lời thừa nhận của bà Giang, hai cảnh sát ngoài cửa nhìn nhau một cái, nói: “Bà là mẹ của Lâm Húc Hải?”

“Lâm Húc Hải bị hoài nghi là có tội danh say rượu gây chuyện, cố ý đả thương người khác, đã bị tạm giam, mời bà có thể theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”

Sau khi nghe rõ những lời cảnh sát ngoài cửa nói, bà Giang chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa là trực tiếp ngã quỵ xuống đất, bây giờ Lâm Húc Hải mới được thả ra chưa tới ba tháng, sao mà có thể lại xảy ra chuyện nữa chứ!

Bà ta gạt tay cảnh sát đang đỡ mình ra, vội vàng chạy nhanh vào trong nhà, vừa chạy còn vừa lớn tiếng kêu tên Lâm Đại Hải.

“Đại Hải ơi, Đại Hải, ông mau dậy đi, Tiểu Húc nó xảy ra chuyện rồi, ông mau dậy đi! Vậy phải làm sao bây giờ, làm thế nào bây giờ, sao đang yên đang lành lại xảy ra chuyện chứ...”

Bạn đang đọc Xuyên thành kẻ ăn bám của Thư Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wendypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.