Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười đồng tiền

Phiên bản Dịch · 1899 chữ

Edit : Mei

Vì hơi mất bình tĩnh nên Liễu Diệp đã vô tình đạp trúng cành cây nên mới gây ra tiếng động để hai người kia nghe thấy, cô cứng đơ người, không biết hiện tại phải làm gì nên có hơi hoảng loạn.

Nhạc Di đưa tay giữ vai trấn an cô ấy, ra hiệu cho Liễu Diệp im lặng rồi mới đứng dậy chậm rãi bước ra ngoài với khuôn mặt mang theo nụ cười .

Nhạc Xuân Mai nhìn thấy người bước ra là cô thì mới thở phào nhẹ nhõm, cô em họ này vẫn còn nhỏ nên rất dễ lừa cho qua chuyện.

Nhưng mà cô ta vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, buồn bực: "Sao ngươi lại trốn trong bụi cây để nghe lén người khác nói chuyện như vậy hả? Ngươi đúng là không biết xấu hổ là gì, cha mẹ ngươi thì suốt ngày đi gây chuyện náo loạn khắp nơi, siêng ăn biếng làm. Sao không biết dành thời gian ở nhà mà dạy dỗ con mình cho đàng hoàng đi."

Diệp Xuân Mai lúc nào cũng dùng thủ đoạn này, chuyện gì cũng luôn lớn tiếng dành quyền lên tiếng trước để thừa cơ hội đổ hết tội lên đầu người khác, xong sau đó lại đóng vai người hiểu chuyện nên trong mắt người ngoài lúc nào cô ta cũng là cô gái nhỏ đáng thương, hiền lành, đây đúng là trò mà cô ta giỏi nhất.

Nhạc Di vốn không muốn quan tâm đến chuyện người khác, và cũng không muốn đối đầu với bà chị họ này, nhưng sau khi nghe cô ta nói dứt lời thì cơn tức của cô đã hoàn toàn bộc phát. Muốn nói cô sao cũng được,nhưng tuyệt đối không được đụng đến cha mẹ của cô.

Nhạc Di từ khi xuyên đến đây tới tận giờ cô vẫn luôn không muốn chống đối với nữ chính, cũng biết bản thân Nhạc Xuân Mai có hào quang còn được vận may phù hộ nữa thì gây chuyện với cô ta sẽ khiến cô phải chịu thiệt. Nhưng gia đình là điểm mấu chốt của Nhạc Di, cô không cho phép ai động đến người nhà mình, cho dù cô có mang thân phận là bia đỡ đạn đi chăng nữa thì chỉ cần xúc phạm tới cha mẹ cô thì có là nữ chính cô cũng chả ngán đâu.

" Ôi đây chẳng phải là một đôi uyên ương trai tài gái sắc đang lén lút hẹ hò sao, chật..chật... chị họ à cuối cùng tôi cũng biết tại sao trong nhà vẫn hay bị mất đồ rồi đấy. Hóa ra nguyên nhân kẻ trộm là người trong nhà ,đúng là dù có ngàn phòng vạn phòng thì làm sao mà phòng được trộm cướp sống ngay trong nhà chị nói xem có đúng không?"

Trên khuôn mặt trẻ con của Nhạc Di hiện lên một nụ cười giễu cợt " Đúng là có một số loại người tuy nhìn bề ngoài có vẻ ngây thơ, hiền lành đấy nhưng thực ra sâu bên trong nội tâm thì lại cực kì dơ bẩn,xấu xa"

Vừa nghe xong câu nói này, cả hai người trước mặt hoàn toàn biến sắc. Từ Mông im lặng không lên tiếng đứng tránh qua một bên, như một người qua đường , xem như chuyện này không liên quan gì đến anh ta.

Nhạc Di nhìn thấy hành động này xong thì trong đầu hiện lên một suy nghĩ : Không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm, đây là nguyên tắc ba không của đàn ông đểu.

Khuôn mặt Nhạc Xuân Mai đỏ lên vì tức giận, con nhỏ khốn kiếp này sao nó dám chế nhạo cô ta, ai cho nó lá gan đó?

" Ngươi câm miệng."

Trong thôn ai cũng khen nữ chính là người hiền lành, ngoan ngoãn nhưng theo như những gì cô thấy thì Nhạc Xuân Mai chưa bao giờ là người tốt cả : "Vậy bà nội có biết việc chị ăn cây táo, rào cây sung, trộm đồ trong nhà không ? Bác cả có biết chuyện chị ngày nào cũng chạy qua khu này để tìm đàn ông không? Người trong thôn có biết chuyện chị không đến trường học nhưng lại chạy đi hẹn hò lén lút với thanh niên tri thức không ? "

Đến trường đọc sách không tốt sao, có thể giúp ích cho tương lai sau này rất nhiều thì lại không chịu học. Mới 14 tuổi không chăm chỉ học hành lại chạy đi hẹn hò lén lút, rốt cuộc chị ta đang nghĩ cái gì trong đầu vậy.

Sao không cố gắng học tập thật tốt, có thêm nhiều kiến thức để tự lo cho tương lai của mình sau này, tại sao cứ phải một hai phải dựa dẫm vào đàn ông ? Dựa núi rồi có ngày núi cũng sẽ đổ, dựa ai cũng không bằng dựa vào chính bản thân mình .

" Ta không có, ngươi đừng có nói bậy." đây là lần đầu tiên Nhạc Xuân Mai biết được em họ của mình là người có thể nói ra được những lời sắt bén, cay độc đến như vậy . Khiến cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn lập tức chạy lại cho Nhạc Di ăn ngay một cái tát vào mặt .Nhưng hiện tại phải giữ vững hình tượng dịu dàng , lương thiện, không thể đánh nó trước mặt người đàn ông mình thích được, phải kiếm chế, bình tĩnh lại không được tức giận. " Em họ, những lời em nói người khác sẽ không tin đâu."

Cũng không tự nhìn lại xem thanh danh của Tam Phòng tệ đến mức nào, có thể đem ra mà so sánh với cô ta được sao đúng là không biết tự lượng sức mình.?

Nhạc Di biết chứ,Nhạc Xuân Mai là người luôn coi trọng danh tiếng của mình trong mắt người khác, nên khẽ mỉm cười nói: " Tôi biết chị có thanh danh rất tốt ở trong thôn, cũng biết lời tôi nói ra người trong thôn chưa chắc đã tin tưởng, nhưng mà không sao cả. Miễn là từ giờ về sau chỉ cần hai người xuất hiện ở bên ngoài cùng nhau hoặc vô tình bị ai đó thấy được thì mọi chuyện sẽ thay đổi , con người lạ lắm lúc nói thật sẽ không ai tin - nhưng chỉ cần gieo cho bọn họ một chút nghi ngờ, rồi để vì muốn biết được sự thật, họ sẽ bắt đầu tự mình suy diễn và nhớ lại những gì hai người đã từng làm thì cũng sẽ tự động biết tôi có nói thật hay không thôi ."

Loại tin đồn tình cảm giữa nam nữ này là loại nhạy cảm nhất. Ai cũng muốn suy diễn nó lên hàng trăm lần để kiểm chứng cho tin tức này , bọn họ cũng có thể biến một câu chuyện từ không thành có rất bình thường, chứ đừng nói tới hai người này đã lén lút gặp nhau vào khoảng thời gian này rất nhiều lần- trong thôn chắc chắn sẽ có người từng thấy.

Sắc mặt Từ Mông tái mét, con nhóc này đúng là rất biết cách tìm được điểm yếu của người khác, nó mới được bao nhiêu tuổi chứ, cháu gái của Nhạc Gia trưởng thành sớm như vậy sao?

Giống như một chậu nước lạnh tạt từ trên đầu xuống, làm cho đầu óc đang mất kiểm soát vì tức giận của Nhạc Xuân Mai tỉnh táo hơn một chút. Cô ta muốn dựa vào người đàn ông này để tận hưởng mọi vinh hoa phú quý, nhưng điều kiện tiên quyết là phải được anh ta cưới hỏi một cách đàng hoàng.

Gia đình mà càng gia giáo thì càng chú trọng đến thanh danh. Nhạc Xuân Mai cố gắng nở nụ cười nói: "Tiểu Di, em nhìn nhầm rồi. Hai bọn chị chỉ là... bạn bè bình thường thôi."

" Thời buổi này mang hẳn một nồi cơm gạo trắng lớn đến để đưa cho bạn bè ăn ,thì đúng là tình bạn cảm động trời đất. Vì tình bạn bình thường này mà chị còn sẵn sàng vu oan hãm hại chính người thân của mình được mà, tôi cũng bị chị làm cho cảm động muốn khóc rồi đây ." Vẻ mặt Nhạc Di hết sức chân thành.

" Ngay tại giờ phút này tôi quyết định sẽ đi tuyên truyền về tình bạn đáng ngưỡng mộ của hai người,cho tất cả mọi người trong thôn được biết,không chỉ riêng người ở đây mà phải làm cho nhân dân cả nước cùng biết để còn học tập và noi theo tấm gương của hai người."

Nhạc Di nói đến nỗi dạt dào cảm xúc, cô còn làm một động tác để chào nhìn rất đẹp và dứt khoát.

Từ Mông: ...Sao con bé lại nghĩ ra được động tác chào kiểu này ? cháu gái Nhạc Gia ai cũng thông minh như vậy sao?

Nhạc Xuân Mai suýt thì tức hộc máu, ahhh, cô ta muốn nổi điên rồi đây. Tam phòng đúng là xấu xa y như nhau.

"Tiểu Di à, chúng ta là người một nhà, là chị em họ, sau này nếu có đồ gì ngon,chị sẽ để dành lại một phần cho em được không."

Cô ta cảm thấy đứa em họ này của mình sẽ rất nhanh chóng đồng ý với lời dụ dỗ này .Cho nó chút đồ ăn rồi thì thế nào nó cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô ta thôi.

Bây giờ nhẫn nhịn là vì tương lai sau này, khi nào cô ta kết hôn với Từ Mông - rồi trở thành con dâu danh chính ngôn thuận của Từ Gia, cô ta có thể giẫm đạp bất cứ ai mà cô ta ghét. Nhạc Di chăm chú nhìn Nhạc Xuân Mai vài giây rồi lộ ra nụ cười ngọt ngào nói: "Mười đồng tiền, thì cái gì tôi cũng không nghe không thấy "

Học phí mỗi học kỳ là hai đồng, mười đồng tiền đủ để cô học hai năm rưỡi, theo kế hoạch của Nhạc Di cô có thể học xong tiểu học trong vòng hai năm.

Nhạc Xuân Mai: ... con khốn chết tiệt, nó đã từng được thấy qua mười đồng bao giờ chưa, sao dám tống tiền cô ta như vậy ?

"Ngươi đây là đang tống tiền ta ! Sao ngươi không đi cướp luôn đi?"

Nhạc Di tỏ ra không chút sợ hãi nào: "Đúng vậy, là tống tiền chị đấy. Có giỏi chị đi đến đồn công an báo cáo tôi đi."

Đầu trọc thì không sợ nắm tóc, đi chân đất thì mắc gì phải sợ đứa mang giày đúng không. Cứ làm lớn mọi chuyện lên càng tốt, người phải sợ chính là Nhạc Xuân Mai.

Từ Mông khó chịu nhíu mày, trong lòng lạnh lẽo, anh ta tuy cũng có chút lòng riêng, nhưng cũng chỉ mới mười tám tuổi, vừa mới ra trường không được để xảy ra chuyện. Từ Mông quay qua nháy mắt ra hiệu với Nhạc Xuân Mai.

Hết chương 11.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.