Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy được tiền

Phiên bản Dịch · 1485 chữ

Edit : Mei

Bây giờ Nhạc Xuân Mai mới thật sự hoảng sợ, đây chắc chắn chính là một lời uy hiếp.

Cô ta thực sự đúng là không ngờ rằng con nhỏ này lại khó đối phó như vậy, vội vàng suy nghĩ tìm cách, muốn kéo dài thời gian : "Chị kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy."

" Ồ, thật trùng hợp giờ tôi đang rảnh,để tôi đi tìm Thím Lưu tâm sự nói chuyện một lát ." Nhạc Di quay người muốn đi.

"Sẵn tiện tôi cũng định lên thị trấn để báo cáo, để làm phong phú thêm về đời sống giải trí cho mọi người cùng biết. Tôi còn chưa được tới thị trấn lần nào đâu, à quên nữa, chị họ mỗi ngày đều có quần áo mới để mặc, nhưng tôi quanh năm suốt tháng cũng chỉ có đúng một bộ quần áo tồi tàn này thôi ,...chuyện này cũng thích hợp để kể..."

Thím Lưu? Đó không phải là người đàn bà lắm chuyện trong thôn à! Nó còn định lên tận thị trấn? Chẳng lẻ nó muốn làm cho cả thị trấn đều biết chuyện, con nhỏ này điên rồi?

Nhạc Xuân Mai sợ hãi hét lên : "Đứng lại."

Cô ta tin rằng đứa em họ không biết trời cao đất dày này nó dám nói thì sẽ làm, nồi sắt nó còn dám đập được, thì việc đi nói chuyện cho cả thôn biết có là gì ?

Thật không dám nghĩ con nhỏ này lại là loại người đáng sợ như vậy!

Nhạc Xuân Mai đưa tay sờ sờ túi, phát hiện thấy trên người có đúng mười đồng tiền, số tiền này là tiền tiêu vặt mà bà nội bí mật đưa cho cô ta mấy năm qua, là để khi cô ta đi lên xã học thì mua đồ ăn để không bị đói bụng.

Cô ta định dành dụm nhiều một chút rồi kiếm cớ rủ Từ Mông đi mua sắm ở thị trấn.

Từ Mông từ lúc tới đây chỉ mặc đúng một bộ quần áo trên người . Nhạc Xuân Mai định mua cho anh thêm hai bộ đồ mới để thay đổi, rồi mua thêm một lon sữa mạch nha để anh bồi bổ cơ thể.

Cô ta biết Từ Mông hiện tại không có tiền, cuộc sống vô cùng khó khăn, hành động giúp đỡ lúc khó khăn của cô ta chẳng khác nào đưa than sưởi ấm ngày tuyết, cũng đủ khiến người này ghi nhớ về tấm lòng của cô ta suốt đời.

Nhưng lúc này nhìn vào gương mặt đang tươi cười của em họ ,cô ta cắn chặt răng đưa tiền qua mà đau lòng như cắt.

"Tiền đưa cho ngươi, nhớ phải giữ lời hứa, nếu không..."

Mười đồng tiền lận không phải một xu đâu, có thể mua được rất nhiều thứ tốt đấy, Nhạc Xuân Mai xót tiền chết mất.

Nhạc Di khi cầm được tiền rồi thì tâm trạng rất hào hứng, cha mẹ cô thì không có nổi một xu trong tay nhưng Nhạc Xuân Mai một lần lấy ra là mười đồng tiền, đây chính là sự khác biệt.

Thay vì để Nhạc Xuân Mai cầm tiền rồi bị đàn ông lừa gạt, hủy hoại danh tiếng của Nhạc Gia thì thà để cô giúp cô ta tiêu hết số tiền này đi, để tránh cho người ta nắm được thóp rồi bàn tán xôn xao.

Chà, cô thực sự là một đứa em gái tri kỉ và tốt bụng, Nhạc Di tự tặng cho mình một like.

" Chị không cần phải lo, tôi sẽ không đi nói lung tung đâu. Còn về việc chị làm ra hành vi gì để người trong thôn nhìn thấy được, đem nói ra ngoài thì đó cũng không phải việc của tôi."

Đúng vậy, Liễu Diệp có nói ra hay không, cô không quản được.

Nhạc Xuân Mai cảm thấy lời cô nói rất quá đáng, cô ta không trộm cướp, cũng đâu có làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác : "Ta và Từ đại ca trong sạch, không có gì phải giấu giếm hết..."

Nhạc Di lắc lắc số tiền trong tay, nở một nụ cười có chút mỉa mai, Nhạc Xuân Mai đột nhiên im bặt không nói gì nữa, sắc mặt tối sầm.

Ừ thì trong sạch, vậy thì sao lại bỏ tiền ra để bịt miệng người khác?

Nhạc Di trước khi đi, có nói nhiều thêm một câu: "Chị họ, vì chút tình cảm chị em, tôi cho chị một lời khuyên. Thay vì đặt hi vọng lên trên người đàn ông thì thà chăm chỉ học hành còn hơn. "

Học hành tích lũy thêm nhiều kiến thức để trở thành người, vừa có bản lĩnh, vừa có năng lực, người khác tự nhiên sẽ xem trọng, tìm đến lấy lòng thôi.

Chỉ cần năng lực đủ mạnh, cả thế giới sẽ nhượng bộ vì bạn.

" Ngươi là con nít thì biết cái gì?" Nhạc Xuân Mai nói với giọng điệu mỉa mai, hiển nhiên cô ta không hề xem trọng lời Nhạc Di nói.

Những người khác không biết, nhưng cô ta biết chàng trai trẻ trước mặt cô ta xuất thân từ gia đình giàu có. Sau này tương lai sẽ đạt được rất nhiều thành công, nếu bây giờ cô ta không nhân cơ hội anh đang gặp khó khăn đối để giúp đỡ anh vượt qua ,thì còn chờ tới lúc nào nữa ?

Thời gian để chiếm lấy tình cảm của Từ Mông còn không đủ, lo việc học hành làm cái gì?

Hơn nữa nếu thi đỗ đại học thì được ích lợi gì ? dù có giỏi đến mấy thì cũng chỉ là công nhân viên chức nhà nước lương vài đồng , làm sao có thể diện bằng làm bà chủ Từ gia ở Thủ Đô được ?

Cô ta không muốn nổ lực, cô ta chỉ muốn nằm thắng.

Nhạc Di thấy cô khinh thường lời mình nói, cũng hiểu được hai người vốn không cùng chí hướng : "Cuối cùng thì tôi cũng có tiền để đi học, chị sẽ không vì chuyện này mà tìm cách ngăn cản tôi đi học đúng không ?"

Ánh mắt Từ Mông nhìn qua cô ta, không biết nghĩ gì, Nhạc Xuân Mai muốn nổi điên lên, lại bị con nhỏ chết tiết này đào hố rồi, nhưng trước mặt người đàn ông mình thích, vẻ mặt cô ta lại vô cùng chân thành: "Chị không phải loại người như vậy."

" Có lời nói này của chị , tôi cũng có thể an tâm rồi. Bà nội luôn nghe theo lời chị , chị nói ra thì bà chắc chắn sẽ không từ chối. Trong nhà này ý của chị cũng chẳng khác nào ý của bà."Nhạc Di đã rất nỗ lực cố gắng học tập. Dù sao, cô cũng đã đắc tội chết với nữ chính rồi, việc làm hòa với nhau là chắc chắn không có khả năng.

Toàn bộ quá trình Từ Mông chỉ đứng nghe không nói gì, giống như một người không liên quan, chờ Nhạc Di rời đi rồi , anh ta nhẹ nhàng nói: "Em họ của em đúng là rất có năng lực ."

Nhạc Xuân Mai nhìn bóng dáng nhỏ bé kia rời đi, nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà bà nội sẽ nghe theo lời cô ta nói, ý của cô ta là ý của bà? Đây thật sự là nói dối. Không lẻ nó còn muốn cô ta đi thuyết phục bà giúp nó đi học à ? Nếu không giúp thì chính là người không hiền lành, không lương thiện? Cái con khốn này đúng là không muốn để người khác sống tốt !

" Chỉ toàn biết học những điều xấu xa từ cha mẹ nó thôi, đúng là gia môn bất hạnh."

Giải quyết xong chuyện này rồi, hai người cũng chẳng còn tâm trạng mà tiếp tục ân ái nữa. Nên chỉ nói với nhau vài câu rồi tạm biệt ra về.

Sau khi ba người đều rời đi hết rồi, hai chân Liễu Diệp run rẩy đi ra. Dưới ánh hoàng hôn ,đôi mắt cô ấy lóe lên, vẻ mặt thâm trầm .

Gió nổi lên rồi....

Hết chương 12.

Lời tâm sự : Mọi người đọc sẽ thấy vài đoạn mình để xưng hô là (ta-ngươi) là để cho hợp với hoàn cảnh vì nhân vật ghét nhau không thể cứ nói chuyện mà xưng ngọt ngào được kì lắm. Chỗ nào mọi người thấy ( ta-ngươi) thì hiểu là những người này một là ghét nhau- hai là không quen hay không thân với nhau thì đều để xưng hô này.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.