Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“ Thiên tài nhí “

Phiên bản Dịch · 1674 chữ

Edit : Mei

Ngô Tiểu Thanh một bên nắm tay Nhạc Di, một bên nắm tay con trai nhỏ nhà mình, hai đứa cười nói vui vẻ suốt cả đoạn đường, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

“ Vừa rồi sắc mặt của chị họ rất khó coi, ha ha ha. Cái dáng vẻ đang liều mạng giải thích mình bị oan rất mắc cười, chị ta vậy mà cũng có ngày hôm nay đáng đời."

Đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cháu gái bị mất mặt - thấy cô ta tức giận mà không làm được gì , sắc mặt lúc xanh lúc đỏ đó đúng là khiến bà cảm thấy thật sự rất hả giận.

Câu của Nhạc Di mang lực sát thương quá lớn, con bé là một đứa trẻ, vì thế mọi người sẽ không bao giờ nghĩ là con bé nói dối.

Thế nên, mặc dù Nhạc Xuân Mai có đứng ra giải thích tỏ vẻ đáng thương, thì trong lòng mọi người đã nghi ngờ lời nói của cô ta, hình tượng hoàn hảo của Nhạc Xuân Mai đã dần bị lung lay,chỉ cần một vài chuyện nữa thôi thì chắc chắn sẽ sụp đỗ.

Nhạc Di không muốn gây thù chuốc oán với nữ chính, nhưng bản thân Nhạc Xuân Mai đã đi quá giới hạn trước, vì sao cô ta phải bỏ thời gian công sức bày mưu tính kế chỉ để bôi xấu thanh danh của Tam Phòng , nhà cô bộ có thù oán gì với cô ta à?

" Thật ra chị họ cả không cần phải làm gì cả vì từ khi sinh ra đời cô ta cũng đã là người thắng cuộc rồi."

Mọi thứ tốt nhất trong nhà đều được dành cho cô ta, từ quần áo mới cho đến việc được cho tiền riêng, đáng tiếc.... cô ta lại quá tham lam …được voi còn muốn đòi tiên, chỉ muốn dẫm đạp,bôi xấu thanh danh của Tam phòng chỉ vì để nâng cao danh tiếng của bản thân mình.

Ngô Tiểu Thanh đưa tay sờ đầu con gái nói: "Tiểu Di, con phải chiến đấu vì cha mẹ, nhà này đều trông cậy vào con."

Bà ấy có thể sống cả đời như vậy, nhưng con gái của bà thì khác con bé là người có năng lực,còn rất thông minh,tương lai sẽ có cơ hội để thay đổi số phận.

Nhà người khác con cái dựa vào cha mẹ nổ lực phấn đấu,còn nhà bà thì cả nhà phải dựa vào con gái để hi vọng có thể thay đổi cuộc sống.

“Được thôi " Nhạc Di mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt đen to tròn lấp lánh.

Cứ quyết định vậy đi cô sẽ là niềm hi vọng của cả gia đình.

“Em cũng sẽ cố gắng hết sức." Nhạc Nhiên ở một bên kêu lên, ngây thơ thò đầu qua dựa vào cô,muốn được khen ngợi.

Trên thực tế thằng bé còn không hiểu được ý nghĩa của câu nói này là gì cả, nó chỉ đơn giản là ham vui mà thôi.

Ngô Tiểu Thanh khẽ mỉm cười, lấy tay xoa xoa cái đầu tóc xù xù của con trai, thằng bé mỉm cười ngây ngô trông rất thõa mãn.

Bọn họ đi bộ hơn chục cây số cuối cùng cũng đến được trường tiểu học Hồng Tịnh của thôn bên cạnh.

Trường tiểu học ở đây xây dựng rất đơn giản, được sửa lại từ ngôi nhà cũ ban đầu, vách tường nhìn khá cũ kĩ , bên trong được chia thành nhiều phòng học nhỏ.

Đang trong giờ ra chơi, một đám trẻ con đang chạy nhảy, đùa giỡn với nhau, tiếng cười nói của bọn nhỏ vang vọng đi khắp nơi.

Ngô Tiểu Thanh đứng ở cửa được một lúc rồi, vẻ mặt bà có chút phức tạp, không biết đang suy nghĩ đến việc gì.

Một nữ giáo viên cau mày đi tới: "Là bà à? Ngô Tiểu Thanh? Bà đến đây làm gì?"

Ngô Tiểu Thanh nhàn nhạt liếc nhìn người phụ nữ kia một cái: "Tôi muốn cho con gái đi học, hiệu trưởng ở đâu?"

Giáo viên nữ hất cằm , bày ra thái độ thách thức nói: "Nơi này của chúng tôi phải người nào cũng nhận, ít nhất học sinh muốn vào học thì hoàn cảnh gia đình phải trong sạch, phải điều tra rõ ràng mới được nhận."

" Bà..."Trong mắt Ngô Tiểu Thanh hiện lên một tia tức giận, "Con gái của tôi họ Nhạc, tổ tiên của nó mấy thế hệ đều là nông dân thành thật, xuất thân hoàn toàn trong sạch."

Giáo viên nữ lại cười lạnh một tiếng, mang theo vẻ mặt khinh thường nhìn Ngô Tiểu Thanh : " Có một người mẹ như bà thì làm sao có thể biết được ...."

Sắc mặt Ngô Tiểu Thanh tái nhợt, Nhạc Di không vui, bước ra nói.

" Thím ơi, con chỉ nghe nói những người muốn thi vào trường quân đội, và trường đại học Công Nông Binh mới phải yêu cầu thẩm tra chính trị để xem có đạt yêu cầu không ? Con chưa nghe nói tiểu học cũng yêu cầu thẩm tra? Điều này là do pháp luật nào ra quy định ? Vị lãnh đạo nói ra sao? Chỉ cần thím xác nhận đây là sự thật, vậy cháu và mẹ sẽ lập tức rời đi."

Giáo viên nữ không dám tin nhìn chằm chằm vào Nhạc Di : " Ngươi gọi ta là gì?"

" Thím ơi, con gọi vậy không đúng ạ ?Chẳng lẽ phải gọi bằng bà ?"

Nhạc Di tò mò mở to mắt, có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói: " Bà chăm sóc bản thân tốt quá nên con gọi nhầm. Bà ơi, bà là người lớn nên đừng chấp nhặt với một đứa trẻ như con nha, con còn nhỏ nên không hiểu chuyện."

Nghe xong câu nói này, sắc mặt nữ giáo viên tái mét, Bà ơi? Bà và Ngô Có biết bà và Tiểu Thanh bằng tuổi với nhau không?

" Ngô Tiểu Thanh, bà dạy dỗ con gái mình như vậy à, đúng là mẹ nào thì con nấy đều không phải loại người tốt lành."

Nhạc Di cũng nhìn ra giữa hai người này có mối hận thù với nhau, mẹ cô cùng giáo viên nữ này chắc là bạn cùng lớp hồi xưa : "Mẹ ơi, mẹ tránh xa bà ấy ra, bà ấy là bà già thần kinh."

" Ngươi..." Nữ giáo dần dần không khống chế được cảm xúc của mình, " Cút ra khỏi đây, đi ra ngoài."

Một giọng nói giận dữ vang lên: "Bà ồn ào cái gì? Đây là trường học, cô giáo Vương bà không sợ mất mặt à."

Trước mặt là một người đàn ông khá lịch lãm, khoảng ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi, ngoại hình rất đoan chính, lông mày rậm và đôi mắt to, nhìn có vẻ là người ngay thẳng, chính trực.

Cô giáo Vương bất bình rơi nước mắt: "Hiệu trưởng, hai mẹ con họ bắt nạt tôi."

Vừa rồi bà ta còn cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ thì lại tỏ ra yếu ớt khóc lóc, cũng không thèm nhìn lại xem mình bao nhiêu tuổi rồi.

Cô giáo Vương khóc lóc hết sức đáng thương, bà ta cũng lớn tuổi rồi mà cứ nghĩ mình còn là gái đôi mươi hay sao mà cứ tỏ ra nhu nhược yếu đuối, đã là phụ nữ trung niên rồi đâu phải nhỏ.

Ngô Tiểu Thanh cười lạnh trong lòng, vẫn diễn miết một bài, mấy chục năm rồi bà ta vẫn không thay đổi.

Ngô Truyền Dân nhìn chăm chú về phía Ngô Tiểu Thanh, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng.

Ngô Tiểu Thanh rất bình tĩnh, nhìn ông rồi chỉ vào Nhạc Di: " Đây là con gái của tôi - Nhạc Di, con tự mình giới thiệu đi."

Nhạc Di rất tự nhiên hào phóng đứng ra chào : "Cháu chào hiệu trưởng, cháu tên là Nhạc Di, là người của thôn Nhạc Gia. Năm nay cháu mười tuổi, chưa từng đọc sách. Lần này cháu muốn xin nhảy lớp vào học lớp ba. Thầy không cần lo sợ cháu không theo kịp, vì cháu chính là một thiên tài nhí."

Giọng nói của cô bé to, rõ ràng, dáng vẻ đầy tự tin, hào phóng. Không hề có một chút lo sợ nào khi đứng trước người khác.

Ngô Truyền Dân thấy rất ngạc nhiên, đứa trẻ này không sợ người lạ chút nào, nói một cách thú vị: "Con nói con là một thiên tài nhí ?"

Các học sinh đều tụ tập lại đây, tò mò nhìn Nhạc Di, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người tự khoe khoang như vậy .

Nhạc Di mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, thầy có thể tự mình kiểm tra."

Ngô Truyền Dân ngẫm nghĩ một lúc, đứa trẻ này chưa bao giờ đọc sách mà lại nói một cách tự tin như vậy, không biết là giỏi thật hay chỉ đang khoác lác.

Vừa định mở miệng nói chuyện , cô giáo Vương đã giành trước một bước : "Hừ, để tôi ra đề ( 52x19 ) bằng bao nhiêu?" Bà đặc biệt chọn một phép tính có độ khó cao để hỏi.

Các học sinh xung quanh đều đồng loạt bắt đầu tính nhẩm, các học sinh nhỏ tuổi lập tức bỏ cuộc, còn các học sinh lớn tuổi thì cau mày xấu hổ, câu này không dễ.

Ngô Truyền Dân có chút không vui, cô giáo Vương là đang muốn gây khó dễ.

Ông còn chưa kịp lên tiếng khiển trách, thì Nhạc Di giơ bàn tay nhỏ bé lên: "988".

Hiện trường rơi vào im lặng, mọi người đều kinh hãi, sao có thể tính nhanh như vậy?

Hết chương 15.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.