Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gỉa vờ đáng thương

Phiên bản Dịch · 2175 chữ

Trong lòng Nhạc Quốc Vinh vốn đã đầy oán hận, chỉ cần nhớ đến mười đồng tiền con gái đưa lại khiến ông muốn nổi điên ngay lập tức. Dù có làm việc nhiều bao nhiêu đi nữa, bà cũng sẽ dùng tất cả tiền bạc để trợ cấp cho mấy người của Đại phòng, vậy tại sao ông phải làm việc mệt mỏi cực khổ như vậy làm gì?

" Mẹ, mẹ nói thật đi, trong ba người con trai của mẹ chỉ có anh cả là con ruột thôi đúng không. Còn con và anh hai là được mẹ nhặt ngoài đường về phải không ? Mẹ nói cho con biết cha mẹ ruột của con là ai? Sống ở đâu ? Để con đi tìm bọn họ ngay bây giờ."

Bộ dáng đầy mong đợi của ông khiến bà Nhạc tức muốn hộc máu, nếu biết sinh ra một đứa con phá gia chi tử như vậy thì ngay từ đầu bà đã không thèm sinh ra rồi.

Bà đuổi theo đánh cả buổi trời, nhưng cả một sợi tóc cũng không chạm vào được, ngược lại chính mình mệt thở không ra hơi : " Vậy ngươi nói đi , bây giờ ngươi muốn như thế nào."

" Phân gia." Nhạc Quốc Vinh chỉ có đúng một yêu cầu này, gần đây ông thường xuyên bận phải đưa con gái lên núi đào thảo dược, không rảnh xuống ruộng.

Sắc mặt bà Nhạc hoàn toàn biến sắc,trong thôn gia đình nào dù đông người đến mấy vẫn sống quây quần chung một mái nhà, đây là truyền thống tốt đẹp của người dân nơi đây, nhà nào có nghèo đói, náo loạn gà bay chó sủa um xùm thì cũng không có một ai đòi phân gia.

Là gia đình của đội trưởng,bọn họ càng phải giữ gìn truyền thống tốt đẹp này, để còn làm gương cho người trong thôn.

" Chỉ cần ngày nào ta còn sống thì ngươi đừng mơ mà nghĩ tới."

Nhạc Quốc Vinh sớm biết nói cũng không có ý nghĩa gì, ánh mắt hiện lên nét buồn bã, mím môi nói : "Vậy được...con muốn mỗi ngày được cho hai quả trứng."

Trong nhà nuôi chín con gà, mỗi phòng được nuôi ba con theo chỉ tiêu, số trứng dành dụm được sẽ đem đi đổi lấy dầu, muối, nước tương , giấm, vải và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác, gia đình rất thiếu thốn.

Nhưng trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, bà còn có thể thiên vị một nhà anh cả trắng trợn cỡ đó,ông thật sự không nhịn nỗi nữa.

Bà Nhạc bắt đầu nổi trận lôi đình ngay lập tức , vung tay qua muốn tát ông : " Ngươi muốn ép chết ta đúng không.Người lười biếng như ngươi cũng xứng đáng được ăn trứng gà sao?"

Nhạc Quốc Vinh nhanh chóng né đi , trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, không phải ông muốn lấy trứng để cho mình ăn mà là muốn vì mấy đứa con nhà mình tranh giành quyền lợi.

Con của Đại Phòng được ăn, tại sao con ông lại không được ăn, còn để cháu gái cầm trứng đi lấy lòng đàn ông.

" Ôi, toàn thân con không có sức nữa, đầu đau quá, chân cũng không đi nổi, tay cũng nhức nhối , cả người chỗ nào cũng đau. Con về phòng nghỉ ngơi."

Ông quay người bỏ đi, muốn ông bỏ sức để người khác được lợi, còn khuya... dù sao ông cũng không đi làm.

Mỗi ngày nằm ở nhà đợi tới giờ thì dậy ăn cơm, không sướng sao ?

Bà Nhạc cảm thấy một cơn tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, hai mắt tối sầm, choáng váng ngã xuống đất.

Nhạc Xuân Mai không biết từ đâu chạy lại , lo lắng đỡ bà Nhạc: " Nội, Nội , bà con bị làm sao vậy? Bà ơi đừng làm con sợ. Chú ba , Bà nội bị chú làm tức giận đến ngất xỉu rồi ."

Vì tiếng hét của cô ta , nên nhiều người thấy xong thì vội vàng chạy tới, trong đó hầu hết đều là người quen trong thôn, thấy vậy đều mắng chửi Nhạc Quốc Vinh là đứa con bất hiếu.

Giữa những lời mắng chửi,buộc tội của mọi người, Nhạc Quốc Vinh vừa xấu hổ vừa bực mình, mặt đỏ bừng: "Nói dối, rõ ràng là bà tức giận đến ngất là do ngươi làm . Ngươi không chịu học hành, suốt ngày ở nhà không làm việc, chạy ra ngoài lêu lõng, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy ? Không muốn đi học nữa thì đừng làm lãng phí tiền bạc . Cả nhà kiếm tiền bằng việc làm ruộng không dễ dàng đâu."

Nhạc Xuân Mai càng ngày càng ghét ông chú này, ông ta biết cái gì mà nói : " Chú ba, chú không biết thì không được nói bậy, là thầy giáo cho học sinh về nhà để ôn tập, hắn đã dạy xong hết kiến thức rồi."

Cô ta nói ra lời lẻ một cách hết sức tự tin mà không hề cảm thấy xấu hổ một chút nào về việc mình nói dối.

Lòng mọi người đều nghiêng về phía cô ta , đều lên tiếng bênh vực: " Xuân Mai từ nhỏ đã thông minh và học giỏi. Những gì con bé nói chắc chắn là sự thật."

" Xuân Mai, cháu định thi vào trường nào? Cháu thông minh học giỏi vậy, thi trường nào cũng đều có thể đậu."

Những người này đều có niềm tin mù quáng vào Nhạc Xuân Mai.

Nhạc Xuân Mai đỏ bừng mặt ngại ngùng khi được khen ngợi , cô ta khiêm tốn nói: "Sau này cháu muốn thi vào cấp 3 rồi trở thành giáo viên một trường tiểu học của xã".

" Cái này tốt , đúng là rất có tương lai."

Nhạc Quốc Vinh không hề coi trọng cháu gái này một chút nào, người ngoài không biết, người nhà của ông sao không biết được? Con cháu của Nhạc Gia không có gen học giỏi.

Điểm của Nhạc Xuân Mai khi học tiểu học khá tốt, thường xuyên đạt trên 90 điểm trong các bài kiểm tra, nhưng khi bước chân vào cấp 2, điểm của cô ta không còn tốt nữa, điểm tụt dốc không phanh chưa nói đến trong bài kiểm tra học kỳ trước cũng chỉ được 70 điểm .

Về phần cặp song sinh rất nhiều lần bài thi còn không đạt được điểm trung bình , suýt nữa phải ở lại lớp, con trai của Nhị phòng cũng đang sức đầu mẻ trán để cố gắng học sợ thi rớt.

" Ha ha, đúng là mơ mộng giữa ban ngày,còn nói muốn làm cô giáo ."

Người nhà Nhạc Gia khoe khoang về Nhạc Xuân Mai, nên người trong thôn tưởng năm nào cô ta cũng là người đứng đầu trong kỳ thi.

Nhạc Xuân Mai thậm chí còn không thèm để ý đến thành tích ở trường của cô ta bao nhiêu điểm, thành tích thì có gì quan trọng , quan trọng nhất là bay lên cành cao để trở thành Phượng Hoàng.

Đương nhiên ,lấy lí do học tập là cách tốt nhất hiện tại để không phải bị bắt xuống ruộng làm việc, nên tạm thời cứ dùng cái cớ này đối phó đến lúc đăng kí kết hôn là được.

" Chú Ba, chú là đang trách cháu ăn tốn kém lương thực trong nhà đúng không ?"

Mắt cô ta hơi đỏ lên, trông như sắp khóc đến nơi: " Để cháu đi ra ngoài kiếm thức ăn, biết đâu vận may cháu tốt có thể tìm thêm được mấy con cá về , cháu ăn cá mình tự bắt nên chú đừng trách cháu nữa ."

Giọng cô ta nức nở, kèm theo tiếng khóc nghẹn ngào, vẻ mặt đáng thương, trông rất giống một cô gái đang bị áp bức ở thời đại phong kiến vậy, khiến người ta thấy rất thương cảm.

Có người xúc động đỏ bừng mắt: "Quốc Vinh, ngươi thật quá đáng . Trước đây ngươi từng ăn đồ ăn của Xuân Mai, sao giờ còn ghét bỏ con bé? Ngươi có còn lương tâm không ?"

Trước đây Nhạc Xuân Mai ra ngoài về có mang theo một vài con cá, một giỏ sơn trà và trái cây trên rừng, ai nhìn thấy mà không thấy ghen tị, ước gì đây là con ruột nhà mình.

Vậy mà , người Nhạc Gia không biết quý trọng , đúng là đáng giận.

Nhạc Quốc Vinh mang tiếng xấu rất nhiều, từ lâu ông cũng đã quen với thái độ của mọi người với mình, nhưng vẫn cảm thấy chạnh lòng. "Con bé ăn thịt, tôi uống canh, tôi còn phải cảm động rơi nước mắt, chuyện gì cũng đều phải nhường nhịn nó hết mới vừa lòng các người đúng không. Cuộc sống này bất công đến mức độ nào nữa đây."

Ví dụ khi ăn cá thì chia như thế này: phần giữa là cho hai đứa cháu song sinh, phần bụng cá và phần thịt ngon nhất thuộc về một mình Nhạc Xuân Mai, phần cá và thịt cá còn lại là bà Nhạc và hai vợ chồng Đại phòng . Còn Nhị phòng và Tam Phòng chỉ ăn nước canh cá trộn cơm.

Vận may của Nhạc Xuân Mai tốt, cả nhà cũng được hưởng lợi từ việc đó, thì ông cũng đâu dám nói gì.

Vấn đề ở đây là không có phân gia.

Không phải là ông không muốn tranh giành một ít thức ăn cho nhà mình,mà là chỉ cần vừa ra khỏi nồi là đã được chia phần rõ ràng, ông biết làm gì đây.

Giọng Nhạc Xuân Mai càng thêm nức nở, cam chịu nói : "Chú Ba, chú chỉ được uống canh thôi à? Thôi, được rồi, cháu không nhắc tới nữa."

Những giọt nước mắt uất ức, giọng nói thì nghẹn ngào,giống như đang bị bắt nạt của cô ta cứ lặp đi lặp lại, càng làm nổi lên sự đồng cảm mạnh mẽ của mọi người xung quanh một lần nữa. Họ đều nghĩ Nhạc Quốc Vinh suốt ngày chỉ ở nhà lười biếng, nếu có món gì ngon thì chắc chắn muốn một mình chiếm hết, làm sao mà phải uống nước canh.

Nhạc Quốc Vinh tức giận quát lên, hung hăng hỏi: "Vì sao không nhắc đến? Không phải ngươi sợ mọi người biết sự thật sao.."

Hai bên tương phản quá rõ ràng, nên nhìn vào giống như Nhạc Quốc Vinh là người đang bắt nạt kẻ yếu.

Mọi người đều thông cảm cho sự yếu đuối của Nhạc Xuân Mai và đứng ra nói giúp : " Quốc Vinh, ngươi thật sự quá đáng lắm rồi, sao suốt ngày bắt nạt cháu gái vậy? Ta thật sự coi thường ngươi."

" Nhạc Quốc Vinh, xin hãy làm người đi."

Nhạc Quốc Vinh ức đến nỗi toàn thân run rẩy, một đám đều mù cả rồi.

Nghe những lời buộc tội, mắng chửi của người khác để bảo vệ mình Nhạc Xuân Mai hơi nhếch môi cười, chú ba là một kẻ lưu manh nhưng đầu óc lại không thông minh, dễ nổi giận, sức chiến đấu cũng chỉ có chừng này.

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Cha, bà nội nói rồi, chị cả nhà mình sau này sẽ trèo lên cành cao, lấy chồng là quan chức cấp cao, nhà có nhiều tiền bạc, chị ấy sinh ra đã cao quý hơn chúng ta, những người lao động chân lấm tay bùn ,vậy nên cha nói ít lại đi. Đừng nói gì để đắc tội với chị ấy,kẻo sau này người ta ghi hận không biết sẽ khiến nhà chúng sống khổ sở như thế nào đâu."

Chính là Nhạc Di, với vẻ mặt rụt rè, lo lắng bước tới nắm lấy tay áo Nhạc Quốc Vinh , rồi kéo cha mình về nhà không cho Nhạc Xuân Mai cơ hội giải thích.

Những người đang đứng ở đây , tay chân cũng dính đầy bùn đất , ngơ ngác nhìn Nhạc Xuân Mai với ánh mắt mang nhiều ý nghĩ khác nhau.

Leo lên cành cao? Lấy một quan chức cấp cao? Nhà nhiều tiền bạc. Nói dễ nghe thì là ước mơ gả vào hào môn. Nhưng để nói thẳng ra thì là mơ mộng hảo huyền, kẻ chỉ biết ham mê vinh hoa phú quý, ích kỉ.

Thôn này,người nào mà không phải là dân lao động - đều cố gắng làm việc để kiếm miếng ăn, thì ai cao quý hơn ai chứ?

Vẻ mặt Nhạc Xuân Mai lúc này đầy căm tức, lại là nó.

Hết chương 14.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.