Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“ Âm dương quái khí “

Phiên bản Dịch · 1871 chữ

Edit : Mei

Một bà thím khác cảm thấy bất bình dùm cô ta : " Xuân Mai, vợ chồng chú ba của cháu đúng thật là vô dụng suốt ngày gây chuyện, cháu nên dạy dỗ hai đứa em họ nhiều hơn."

" Cháu luôn đối xử với tất cả các em trai và em gái trong nhà như nhau, chăm sóc quan tâm bọn nhỏ hết lòng ." Nhạc Xuân Mai mím môi cười, ra vẻ như cô ta là một người chị rất tốt : "Nhưng thật ra, cháu vẫn thương nhất chính là em họ Tiểu Di . Trước giờ cháu vẫn hay cho em ấy nhiều đồ ăn ngon..."

Thím Tôn là người rất tinh mắt vừa nhìn phía trước thấy hai chị em Nhạc Di đang nắm tay nhau bước đi thì cất tiếng gọi: “ Tiểu Di, cháu mau lại đây, cô chị gái yêu thương cháu nhất nhà đang ở đây này..."

Nhạc Di vừa đi học về nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình thì vô thức ngẩng đầu nhìn qua, lúc ánh mắt cô nhìn thấy được hình dáng của người phía trước thì, một tia sáng bỗng loé lên trước mắt cô,...cơn ác mộng đêm qua lại tái hiện trong đầu cô một lần nữa..." má ơi..." suýt chút nữa Nhạc Di quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, cô nhớ ra rồi - nữ chính vốn là người trọng sinh . Nên chắc chắn cô ta là người sẽ biết rõ diễn biến câu chuyện và những bi kịch mà người khác phải trãi qua ...và tất nhiên Nhạc Xuân Mai cũng đã biết trước kết cục của từng nhân vật.

Vậy thì những nghi ngờ của cô đã được lí giải...còn tình tiết cô bị bắt cóc Nhạc Xuân Mai đã biết trước rồi, nhưng cô ta lại làm người đứng xem và mặc kệ mọi chuyện.

Liệu đây có khi nào là thủ đoạn do cô ta âm thầm sắp đặt không ?

Sau khi biết đây có thể là thủ đoạn của nữ chính để hãm hại cả gia đình bọn họ..., Nhạc Di không tự chủ được mà cả người đều run rẫy. Khuôn mặt cô tái nhợt , cứ như thể vừa gặp được một con quái vật đáng sợ nhất trên đời này vậy, cô vội vàng xoay người bỏ chạy...tốc độ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Má ơi...cứu mạng...có quái vật...

Mọi người: ... Hiện trường im lặng một cách hết sức quỷ dị…rồi sao kêu là chị em gái yêu thương nhau nhất mà ???

Vậy vì sao chỉ vừa nhìn thấy chị mình thì lại sợ hãi đến như vậy, đang xảy ra chuyện gì ? Liệu Nhạc Xuân Mai có thật sự đối xử tốt với Nhạc Di như lời cô ta nói không ? Thật đúng là khiến người khác không thể không nghi ngờ ?

Nụ cười dịu dàng giả tạo trên mặt của Nhạc Xuân Mai cứng đờ ra…con nhỏ này lại muốn bày trò gì nữa đây...chết tiệt !!!!!

Hôm nay đến lượt Tam Phòng làm việc nhà , Ngô Tiểu Thanh nhận nguyên liệu nấu ăn từ tay mẹ chồng. Rồi nấu một nồi cơm gạo , món chính của ngày hôm nay là cá - cá hầm với đậu hũ , xào thêm đĩa khoai tây, một ít bắp cải non nấu canh , đậu và củ cải đem muối chua, cái nồi sắt bên cạnh cũng chiên bánh bột ngô, đầy ắp cả một nồi,...mùi thơm dần dần lan đi khắp nơi, bà không nhịn được nuốt nước miếng cái ực...aaaa thơm quá.

Bà Nhạc đứng trong bếp theo dõi toàn bộ quá trình nấu ăn, nhìn chằm chằm không cho Ngô Tiểu Thanh ăn vụng dù chỉ là một chút, cứ như cai ngục canh tù vậy.

Nhưng hôm nay vì tâm trạng của Ngô Tiểu Thanh rất vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười vừa nấu vừa ngâm nga hát một bài, trực tiếp làm lơ sự có mặt của mẹ chồng.

Bà Nhạc thì đang rất thắc mắc, Tam Phòng đều là cả lũ lười biếng thì làm sao có thể gặp được chuyện gì tốt , nhưng xưa giờ bà không thích Ngô Tiểu Thanh nên cũng lười hỏi thăm.

Đợi nấu xong đồ ăn, bà Nhạc trực tiếp khóa cửa bếp lại luôn, để tránh xảy ra sự kiện đập nồi sắt giống hôm trước.

Bà Nhạc lại bắt đầu chia thức ăn, gắp từng miếng cá ngon nhất ra phần lớn dành cho Nhạc Xuân Mai và hai đứa cháu trai sinh đôi , nửa còn lại để cho bà và con trai cả.

Đầu cá thì đưa cho phòng Nhị phòng, còn đuôi cá thì chia cho Tam Phòng toàn là xương, thức ăn khác thì lấy chia đều cho mọi người, còn con dâu chỉ ăn phần thừa là chút nước canh trộn cơm.

Ngô Tiểu Thanh nhìn thấy liền cảm thấy rất khó chịu, ước gì có thể trực tiếp cướp hết để chia lại cho công bằng.

Nhưng khi nghĩ đến việc để hai đứa con nhà mình được cho phép đến trường . Vẫn còn một cuộc chiến khốc liệt ở phía sau nữa, nên thôi bà đành nhẫn nhịn.

"Mẹ ơi, chia cho Quốc Vinh thêm khoai tây đi, anh ấy thích ăn lắm."

Khoai tây nấu rất thơm nên ăn khá ngon.

Khoai tây cũng không phải thứ tốt nên bà Nhạc chia thêm vài miếng. Ngô Tiểu Thanh cũng muốn xin thêm một ít cho các con, bà Nhạc thấy phiền vì Ngô Tiểu Thanh nói nhiều nên cố tình chia hết số khoai tây còn lại cho Nhị phòng và Đại phòng.

Ngô Tiểu Thanh càng ngày càng tức giận, bà già này luôn nói bọn họ bất hiếu , sao không nhìn lại xem mình có xứng đáng để người khác hiếu thảo không ?

Người lớn mà thiên vị, đối xử bất công , mà còn muốn con cháu phải hiếu thảo kính trọng bà, còn khuya mới có cái mùa xuân đó đừng có mơ.

Vừa chia phần cho từng người, thì mấy đứa con và cháu chắt trong nhà cũng đã trở về, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn liền cầm đũa lên ăn một cách ngon lành, ăn như hổ đói.

Nhạc Quốc Vinh thấy trong bát cơm của mình có rất nhiều khoai tây , sau đó lại quay qua nhìn thấy vợ và con gái chỉ có chút nước canh dưới đáy nồi, mắt ông đượm buồn ông vươn tay lấy hai miếng cá trong bát của Nhạc Quốc Cường rồi chia cho hai đứa con nhà mình.

Nhạc Quốc Cường chưa kịp phản ứng thì thịt cá đã bị lấy mất, ông ấy cũng chỉ có thể chấp nhận xem như hôm nay mình xui xẻo.

Không những vậy, Nhạc Quốc Vinh còn cướp vài món chay chia cho vợ con mình. Bà Nhạc hung hăng trừng mắt nhìn con út của mình, bây giờ còn biết cướp đoạt thức ăn của người khác.

Nhạc Quốc Vinh trừng mắt nhìn lại, không hề có chút nào sợ hãi. Muốn thì làm ầm lên đi, xem ai sợ ai, bà Nhạc tức giận quay đầu qua chỗ khác không thèm nhìn đến ông nữa, con với cái đẻ ra đau thịt mà.

Mọi người đều ăn rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã ăn xong, một chút thức ăn cũng không sót lại.

Nhạc Di là ăn chậm nhất, ăn chậm nhai kĩ, khoai tây được nấu mềm dẻo, thịt cá thì rất tươi ngon, bắp cải non được nấu vừa chín tới rất vừa miệng.

Bánh bột ngô chấm vào nước canh có vị mặn vừa phải ăn rất ngon miệng.

Bà Nhạc nhìn rất không vừa mắt việc này, ăn một bữa cơm mà lúc ăn cũng làm ra vẻ như mình là tiểu thư con nhà giàu vậy, để cho ai xem ?

" Dáng vẻ đúng là biết làm bô làm tịch, ngươi thực sự nghĩ mình là con gái tiểu thư nhà giàu sao?" 

Nhạc Di cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn một cái , cô lười phải nói những lời vô nghĩa với bà Nhạc, khi người ta đã không thích thì dù không làm gì cũng khiến người ta không vừa mắt.

Nhạc Quốc Vinh rất không thích nghe được những lời như vậy: "Mẹ ơi, mẹ nói chuyện kiểu gì mà kì lạ vậy? Không trách được người ta thường hay gọi mẹ là bà già âm dương quái khí suốt ngày cứ hay ra vẻ ? Con đi ra ngoài cũng sợ mất mặt."

* Âm dương quái khí : là chỉ những người tính tình cổ quái, sáng nắng chiều mưa khiến người khác không biết làm sao cho vừa lòng.

Cả nhà: ...Tam Phòng lại bắt đầu đi tìm đường chết nữa rồi.

Bà Nhạc: ... Bà già âm dương quái khí ?

Bà là chủ gia đình nhưng bây giờ thằng ba lại dám khiêu khích uy quyền của bà, không để bà vào mắt, Bà Nhạc lập tức trở nổi lên cơn tức giận : " Thằng khốn nạn, ai sẽ dám gọi ta như vậy , ngoại trừ ngươi ra ? Ta là mẹ ruột của ngươi đấy ."

" Xem ra mẹ không biết người ta gọi gì sau lưng mẹ rồi ." Nhạc Quốc Vinh khẽ lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối .  "

" Tiểu Di con gái con là thiên tài nhí hiếm có trăm năm khó gặp .Mẹ đừng nói những câu dạy hư con bé."

Không ai tin lời ông nói, con bé này mà thiên tài nhí cái gì? Nó rõ ràng là một đứa con nít vô cùng ngu ngốc thì có.

Chỉ có Nhạc Tiểu Bình một bên mạnh mẽ gật đầu , nhét đầy bánh bột ngô vào miệng, ngon quá đi ... đồ ăn do thím ba nấu rất ngon, nếu bữa nào cũng do thím ba nấu thì thật tuyệt.

Bà Nhạc lạnh lùng nói: "Haha, chỉ vì nó ngốc quá mà thôi ? Cả ngày chỉ biết gây rắc rối là giỏi."

Bắt đầu từ khi xảy ra chuyện gây náo loạn trong nhà , bà đã đưa Nhạc Di vào danh sách đen, không coi cô như cháu gái ruột của mình.

Bà có rất nhiều cháu, thêm một đứa cũng không nhiều, mất một đứa cũng không ít đi bao nhiêu, nên cũng không hiếm lạ gì.

Bà càng cư xử như vậy, Nhạc Quốc Vinh càng tức giận và cảm thấy rất bất công cho con gái mình.

" Con gái con thông minh như vậy đấy, chỉ có người mù mới không nhìn ra được thôi . Sẵn tiện con xin thông báo luôn với mọi người Tiểu Di nhà con đã chính thức nhập học...."

Vừa nghe những lời này xong, sắc mặt cả nhà đều hoàn toàn thay đổi, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng đến cực độ, giống như sắp xảy ra một trận cuồng phong .

Hết chương 18.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.