Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở mặt

Phiên bản Dịch · 1930 chữ

Edit : Mei

Bác dâu hai là người đầu tiên nhảy dựng lên phản đối :

"Cái gì? Chú nói gì thế? Mẹ đưa tiền cho Tam Phòng à? Vậy còn Tiểu Đào của con thì sao? Cũng đều là cháu gái, dựa vào cái gì chỉ có Nhạc Di được đến trường?"

Thật ra bác dâu hai không quan tâm việc con gái mình có được đến trường đi học hay không? Nhưng nếu Tam Phòng có thì Nhị Phòng cũng phải có !

Nhạc Tiểu Đào đứng một bên đôi mắt hiện lên vẻ khao khát, cô ấy cũng muốn được đi học để biết chữ.

" Câm miệng." Bà Nhạc nảy giờ vốn đã rất tức giận, bây giờ càng muốn nổi trận lôi đình : "Nhạc Quốc Vinh, ngươi giải thích cho rõ ràng chuyện này đi."

Trực tiếp bỏ qua bà không hề nói gì mà đi thẳng đến trường đăng kí, đây là muốn lật trời rồi đúng không?

Nhạc Quốc Vinh chẳng những không chút sợ hãi nào,mà còn ưỡn ngực nói với giọng điệu đầy tự hào: "Nhạc Di đến trường tiểu học Hồng Tinh đi học."

" Tiền ở đâu ra?" Lời vừa ra khỏi miệng , bà Nhạc đã đoán chắc chắn là thằng ba đi vay mượn rồi, đúng là không biết tiết kiệm tiền cho gia đình .

" Lập tức cho nó nghỉ học, đem tiền lấy lại mang về đây, bây giờ đi ngay đi."

Nếu đã vay tiền thì không được phép mang trả lại.

Nhạc Quốc Vinh thẳng thừng từ chối ngay : " Không, tuyệt đối không bao giờ."

Nhạc Quốc Cường cau mày lại, bày ra dáng vẻ đội trưởng : "Quốc Vinh, ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi , đừng chọc cho mẹ tức giận."

Bác gái cả cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ra, toàn bộ tài sản của gia đình đều thuộc về con cái của bà ta,người khác đừng hòng mơ tưởng được đụng đến.

" Chú ba, làm người không thể sống quá ích kỷ, ngươi đã không thể tự lo cho chính mình thì thôi, điều kiện trong nhà đã khó khăn như vậy rồi ,ngươi còn muốn chúng ta mắc nợ người khác sao?"

Nhạc Quốc Vinh lười không muốn nói chuyện với anh cả và chị dâu. Ai cũng nói anh cả như cha, chị dâu như mẹ, nhưng hai vợ chồng nhà này mới đúng là loại người sống ích kỷ, bọn họ đều giỏi trốn tránh phía sau bà Nhạc,từng chuyện lớn nhỏ trong nhà đều đẩy bà Nhạc ra sử lí mọi việc, còn họ thì ngồi đó chờ được hưởng lợi.

Ba đứa con của bọn họ đều đang đi học đấy thôi ,chưa nói tới chuyện còn học nhiều năm như vậy, tại sao lại không cho người khác được đi học?

" À đúng rồi, hiệu trưởng còn khen Tiểu Di nhà tôi là đứa trẻ thông minh nhất trong phạm vi trăm dặm, trực tiếp nhảy lớp vào học lớp ba..."

Ông chưa kịp nói xong, bà chị dâu đã nhảy ra ngắt lời, "Haha, chú ba, chú lại khoác lác nữa rồi. Loại chuyện vớ vẩn này ai mà tin cho được? Mẹ ơi, mẹ có tin được không?"

Bà Nhạc có chết cũng sẽ không bao giờ tin : "Chỉ có quỷ mới tin được. Ngươi không đi lấy tiền lại phải không? Được rồi, để ta đi."

Nhạc Quốc Vinh lạnh lùng nhìn bà Nhạc, trong lòng cảm thấy rất thất vọng : "Nhạc Xuân Mai có thể đến trường, tại sao Tiểu Di lại khôn được?"

" Nhạc Di có thể đem so sánh với Xuân Mai được sao? Một đứa là gà mái xấu xí một đứa là Phượng Hoàng xinh đẹp. Đừng suốt ngày mơ mộng những thứ viễn vông, đừng cố tranh giành những thứ không thuộc về mình ."

Bà Nhạc là người rất cố chấp.

" Nếu ngươi còn xem ta là mẹ,liền đưa con bé đến trường xin thôi học."

Nhạc Di trầm mặc hồi lâu vẫn không lên tiếng, đột nhiên quay đầu nhìn Nhạc Xuân Mai : "Chị cả, ngươi không có gì muốn nói sao?"

Theo như thỏa thuận trước đó Nhạc Xuân Mai sẽ giúp cô thuyết phục bà Nhạc.

" Ta nói cái gì?" Nhạc Xuân Mai vốn đã ghi hận Nhạc Di từ lâu, biết rõ người nhà chắc chắn sẽ tin lời cô ta, vậy cô ta việc gì phải sợ "Ta không biết, ta nghe theo lời bà nội."

Trong gia đình này, cô ta là người được yêu thương nhất nhà, bà Nhạc luôn nghe lời cô ta nói, Nhạc Di nghĩ mình là ai mà dám uy hiếp cô ta?

Thấy cô ta phủi bỏ sạch sẽ, còn không quên dùng ánh mắt khiêu khích nhìn mình, tinh thần chiến đấu của Nhạc Di hoàn toàn bị khơi dậy, được thôi muốn gây chuyện đúng không?: " Được rồi, cha...ngày mai chúng ta đi tìm hiệu trưởng trường THCS trên xã. Con có vài vấn đề muốn hỏi ông ấy?"

Thấy cô không đi theo con đường bình thường, Nhạc Quốc Vinh sửng sốt: " Vấn đề gì vậy?"

Nhạc Di dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Nhạc Xuân Mai, khẽ mỉm cười nói: "Nhà trường có quản lí và quan tâm đến chuyện quan hệ tình dục của một nữ sinh mười bốn tuổi trong trường không?"

Giống như một quả bom vừa được nổ tung, tất cả mọi người đều sửng sốt , không dám tin tưởng nên đều đồng loạt nhìn về phía Nhạc Xuân Mai, cô ta là nữ sinh mười bốn tuổi duy nhất trong trường.

Nhạc Xuân Mai đang lén lút quan hệ tình dục?

"Nếu như phát hiện có thai, nhà trường có chịu trách nhiệm không?" Một câu nói long trời lở đất mang tính huỷ diệt lại được vang lên.

Lời nói không biết thật thật,giả giả mới là thứ gây lực sát thương mạnh nhất.

Bụng của Nhạc Xuân Mai lập tức nhận được một lượng lớn sự chú ý , bà Nhạc trợn mắt không dám tin, đây không thể nào là sự thật được phải không? Bà sắp chết rồi.

" Trộm gạo, bột, dầu, tiền trong nhà lén lút cung cấp cho đàn ông, hành vi này được gọi là gì? Đó là tự hạ thấp giá trị của bản thân!" Nhạc Di đánh một trận nổ ra ba tin tức khiến toàn bộ Nhạc Gia choáng váng.

Đặc biệt là Nhạc Xuân Mai, cô ta cảm thấy cả người đều khó chịu, không chịu được ánh mắt xa lạ của mọi người nhìn mình, cô ta vô thức ôm bụng mình liều mạng lắc đầu.

Nhạc Xuân Mai không bao giờ nghĩ tới Nhạc Di sẽ ra đòn phản công lại nhanh đến thế, tàn nhẫn như vậy,tuyệt đường sống người khác cỡ đó, đúng là con khốn chết tiệt.

Hành động này trong mắt của mọi người, đều mang những ý nghĩ khác nhau.

Bác dâu cả là người phản ứng  nhanh nhất, lập tức kéo con gái mình ra phía sau rồi nói: "Ngươi đang bịa chuyện nói bậy, ngươi còn nhỏ đã không học giỏi, chỉ biết ghen tị với chị gái, mẹ nên đánh, hôm nay mẹ nhất định phải dạy dỗ nó cho đàng hoàng, nếu không dạy lại nó sẽ hại chết cả nhà chúng ta."

Dù thế nào đi nữa, trước mắt cứ bảo vệ con gái đã rồi tính sau.

Sự thật như thế nào không quan trọng, chỉ cần đè chuyện này xuống là được.

Ánh mắt bà Nhạc nhìn thẳng mặt Nhạc Di, ánh mắt có chút lạnh lùng: "Đi lấy gậy đi."

Vợ chồng Nhạc Quốc Vinh lập tức ngăn cản: "Mẹ, nếu mẹ dám động đến một ngón tay của Tiểu Di, hôm nay con sẽ lên thị trấn tố cáo."

Bà Nhạc tức giận đến mức run người, một đứa hai đứa không đứa nào là bớt lo,hai đứa nó muốn làm phản rồi.

" Nói đi, người lớn trong nhà dạy dỗ đứa nhỏ là chuyện hết sức bình thường, không ai có thể xen vào chuyện nhà được hết."

Vừa lúc bác hai cả định đưa cây gậy gỗ cho bà Nhạc , thì Nhạc Di nhanh chóng giật lấy cây gậy rồi chạy thẳng ra ngoài sân, một lúc sau liền nghe thấy tiếng gà bay chó sủa .

Khi mọi người chạy ra tới ngoài thì thấy mấy con gà trong sân đang bay vòng quanh khắp nơi kêu quang quác, Nhạc Di xách theo cây gậy gỗ đập thật mạnh vào một con gà gần đó, cú đánh chuẩn xác khiến nó chết ngay tại chỗ, cô ném thẳng con gà đã tắt thở ra trước mặt mọi người.

Khóe miệng Nhạc Di hơi nhếch lên, cười như không cười nhìn người Nhạc Gia, nhìn giống như cảnh tượng đập nồi sắt mấy hôm trước, ba phần vui vẻ, ba phần lạnh lùng, bốn phần không xem ai ra gì.

Người nhà Nhạc Gia chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng,trong vô thức ai cũng đều lùi hết về phía sau.

Thân thể bà Nhạc sợ hãi run rẩy không ngừng, như bị trúng phong hàn, ra tay thật tàn nhẫn, quá mức ác độc, lương tâm của một con người làm sao có thể lạnh lùng như thế.

Nhạc Di khẽ mỉm cười nói: "Bà nội yên tâm, cháu không đi học nữa, ở nhà giết gà giải trí, trò này khá thú vị đấy."

Người Nhạc Gia: ...giết gà giải trí ?Ngươi đi dùm đi ....

Trong nhà mấy con gà là tài sản quý giá nhất, chi tiêu của cả gia đình đều dựa vào mấy con gà này, giết gà để giải trí, gan ngươi cũng đủ lớn !!!

Ai dám giữ cô ở trong nhà ???

" Mẹ, cho nó đến trường học đi." Bác dâu cả nói ra lời này, trong lòng bà ta cũng bị nghẹn đến khó chịu lắm chứ, nhưng biết phải làm sao đây? Đây đâu phải là một con nhóc nó không khác gì mấy bọn lưu manh ngoài kia cả ? Nếu cứ muốn còn chống đối lại với nó thì không biết nó còn dám làm ra những chuyện gì nữa. Con nhỏ khốn kiếp này so với Nhạc Quốc Vinh còn kinh khủng nhẫn tâm hơn nhiều.

" Vậy trước mắt cứ để cho nó học tạm một năm. Nếu con bé không học được thì ta sẽ để cho nó nghỉ học xuống ruộng làm việc. Ngoài ra không được phép tung tin đồn về Xuân Mai ra bên ngoài".

" Ừ,ừ,...để nó đi." Trong lòng bác dâu hai đang xót muốn chảy máu, những con gà còn lại không được để xảy ra chuyện gì nữa.

Nhạc Quốc Vinh vô cùng vui mừng, Tiểu Di đã làm rất tốt: "Vì Đại Phòng và Nhị Phòng đều đã đồng ý , nên cứ vui vẻ quyết định như vậy đi, tiền học phí sẽ do trong nhà chi ra."

Nhìn thấy sự việc được các phòng giải quyết chỉ bằng vài câu nói đã lập tức quyết định xong. Bà Nhạc tức giận gần như muốn ngất xỉu, bà cả đời cường thế,nuôi ra một thằng con phá gia chi tử đã quá mệt mỏi rồi.

Hết chương 19.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.