Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhạc Tiểu Đào được đi học

Phiên bản Dịch · 1854 chữ

Edit : Mei

Cô ta là ai,chính là hòn ngọc quý trong lòng bàn tay của Nhạc Gia, mọi người đều yêu thương,cưng chiều cô ta.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Nhạc Xuân Mai bị đánh, đau đớn đến mức bật khóc.

Cô ta chỉ muốn đặt cược cho tương lai sau này, cũng không có làm gì sai trái, tại sao lại phải bị đánh?

Bà Nhạc đau lòng đến hỏng rồi, đưa tay đánh mạnh vào người con trai cả ,rồi ôm lấy cháu gái dùng mọi cách để dỗ dành.

Nhạc Quốc Vinh không khỏi bất lực trợn mắt,không thể nhìn cảnh này nổi nữa nên lôi kéo vợ con trở về phòng.

"Đứng lại." Bà Nhạc ngăn cản mọi người ở lại rồi mới dùng vẻ mặt do dự nói: " Nhạc Di có thể đi học, nhưng học phí phải tự chi trả. Ta không quan tâm. Và quan trọng nhất là, các ngươi không được phép ra ngoài nói bậy, càng không được chạy đến trường học đồn thổi lung tung biết chưa."

Bà Nhạc đành phải nhượng bộ, chuyện này mà làm um xùm lên, danh tiếng tốt đẹp của Nhạc Xuân Mai sẽ bị hủy hoại.

Mặc kệ, dù có làm sai điều gì đi nữa thì Nhạc Xuân Mai vẫn là tâm can bảo bối của bà.

Nhạc Di nhướng mày mím môi nói : "Bà phải đóng học phí cho hai chị em cháu ,trừ khi hôm nay liền phân gia. Lý do phải phân gia đều đã có sẵn rồi, vì không muốn bị người nào đó làm ảnh hưởng,kẻo thanh danh trong sạch cũng không còn."

Đây chính là một sự uy hiếp rõ ràng, bà Nhạc cũng cảm thấy hoảng sợ, tuyệt đối không thể phân gia được.

" Ngươi đang nói cái gì thế hả?"

Bà Nhạc có thể làm khó dễ hơn chục người trong nhà, bản thân bà tất nhiên là người có năng lực, nhưng đối mặt với đứa cháu gái nhỏ này, bà cảm thấy mệt mỏi, nó giống như con nhím đầy gai, không thể nào đụng đến được.

Nhạc Di không có chút tình cảm với bà ta nên tất nhiên sẽ không khách sáo với bà ta : " Ồ, nhân tiện,đều là cháu trai cháu gái giống như nước ở trong một bình,tụi cháu đều được đi học thì cũng không thể nào để lại một mình chị Tiểu Đào ở nhà được,vậy cùng nhau đến trường luôn đi."

Cô nhìn thấy được vẻ mặt khao khát của Nhạc Tiểu Đào, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.

Cô có cha mẹ làm chỗ dựa, nên có thể thoải mái thách thức uy quyền của Bà Nhạc,nhưng Nhạc Tiểu Đào lại không có gì cả.

Cả hai đều là con gái, có một số tình cảm giống như nhau, cô khó tránh khỏi mềm lòng nên cũng muốn giúp đỡ một lần.

Nhạc Tiểu Đào hai mắt sáng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hưng phấn, nín thở nhìn bà nội.

Bà Nhạc thẳng thừng từ chối: "Ta không có tiền".

Như bị tạt nước lạnh vào người, Nhạc Tiểu Đào cúi đầu kìm nén nước mắt.

Nhạc Di trợn mắt lên nói: "Bà nội, bà không cần phải giấu cháu đâu. Cháu biết bà thường xuyên đưa tiền tiêu vặt cho chị họ, nhưng bà không biết chị họ cầm được tiền thì liền đem mười đồng cho người đàn ông khác..."

Cô liền lập tức đào hố cho Nhạc Xuân Mai. Mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.

Đây là chính thức xé bỏ hiệp ước đã hứa trước đó,dù sao cô ta cũng là người không tuân thủ quy tắc trước.

Nhạc Xuân Mai sợ ngây người, trong đời cô chưa bao giờ nhìn thấy người vô liêm sỉ đến như vậy, "Ngươi nói láo, rõ ràng là ta đưa tiền cho ngươi ."

Nhạc Di nhìn những người khác: "Mọi người có tin không?"

"Không tin." Không ai tin điều đó.

Khi Nhạc Xuân Mai lén lút ăn táo đỏ, cô ta còn chưa bao giờ chia sẻ cho người khác, chứ đừng nói tới việc đưa mười đồng,cô ta là loại người sẽ làm ra việc đưa tiền cho Nhạc Di sao? Ma mới tin...

Ngay cả bà Nhạc cũng không tin, ánh mắt bà khi nhìn Nhạc Xuân Mai có chút không hài lòng.

Bà cưng chiều Nhạc Xuân Mai nên cũng sẵn sàng bỏ tiền ra cho nàng tiêu vặt là một chuyện.Nhưng Nhạc Xuân Mai đem tiền đưa cho đàn ông lại là chuyện khác.

Nhạc Xuân Mai có chút bối rối, hơi hối hận vì mình không giành nói trước, nhưng cô ta cũng biết một khi nhắc tới chuyện mười đồng tiền thì sẽ khó tránh khỏi nhắc đến chuyện của Từ Mông.

Cô chưa kịp suy nghĩ thì Nhạc Di đã ra tay giành quyền tấn công trước.

" Bà nội, sao bà phải chịu thiệt như vậy chứ, tại sao phải đem tiền bạc nhà mình để cho người ngoài hưởng chứ, không bằng bà đem cho người nhà sử dụng, nói gì thì nói chúng cháu đều là anh em ruột thịt chung cùng một nhà. Chờ khi bà lớn tuổi rồi, tất nhiên chúng cháu sẽ phụng dưỡng cho bà đầy đủ,bác hai - bác dâu hai mọi người thấy đúng không ?"

Những lời này vừa nói ra,sắc mặt của vợ chồng hai người Nhị Phòng cũng đều thay đổi một cách rõ ràng.

Cực cực khổ khổ ra đồng chăm chỉ làm việc để kiếm tiền cho gia đình mình sử dụng thì không nói...nhưng tại sao lại phải cho người ngoài hưởng chứ ?

Ngay cả Bác hai là người thật thà nhất nhà cũng cảm thấy không vui: "Mẹ ơi, Tiểu Đào là cháu gái ruột của mẹ mà,so với đám đàn ông chỉ chuyên lừa gạt người khác phải thân hơn chứ."

Bác hai vốn thẳng tính,nên không biết chỉ vì một câu nói không suy nghĩ này mà đã đắc tội với Nhạc Xuân Mai,ai là người chỉ biết lừa gạt ? Tại sao có thể nói những lời khó nghe như vậy về người khác.

Đương nhiên,Nhạc Xuân Mai đã cố gắng thề thốt nói mình không có làm,nhưng không một ai tin tưởng cô ta,bao gồm cả cha mẹ cô ta cũng đều nghĩ cô ta đang nói dối.

Bác dâu hai cũng vội vàng lo lắng nói: "Chỉ có kẻ ngốc mới lo cho người ngoài. Mẹ, mẹ nhất định không phải kẻ ngốc".

Vợ chồng Nhạc Quốc Vinh ở một bên đổ thêm dầu vào lửa,vợ nói một câu chồng đáp lại một lời,đem sự thiệt thòi của Nhị phòng bày ra trước mặt nên khiến Nhị phòng hoàn toàn bất mãn với việc này,nhất quyết yêu cầu bà Nhạc phải làm rõ chuyện này.

Thấy trước mắt gia đình lại sắp nổ ra tranh cãi,bà Nhạc khó chịu cau mày nói: "Được rồi, nếu nó muốn đi học thì cùng nhau đi học cả đi. Nhưng ta vẫn phải nhắc cho các ngươi nhớ, nếu học mà để phải thi lại thì phải nghỉ học ngay lập tức".

Để giữ cho cái gia đình này không tan đàn xẻ nghé, bà đành phải thỏa hiệp.

Nghe thấy được đi học Nhạc Tiểu Đào vui mừng đến bật khóc, cô ấy cuối cùng cũng được đến trường đọc sách rồi, thật tuyệt vời.

Thái độ của Nhạc Di vẫn rất thờ ơ, cô đã đoán trước kết quả sẽ như vậy,nhưng chưa xong đâu một ngày nào đó cô sẽ làm cho Bà Nhạc phải mở miệng yêu cầu được phân gia.

Một khi Nhạc Di đã muốn ra tay, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ để mình xảy ra thất bại.

Ngày hôm sau Nhạc Di và em trai đi học, chị em Nhạc Tiểu Đào cũng lại đây để có bạn đồng hành cùng nhau đến trường.

Trên đường đi, Nhạc Tiểu Đào lặng lẽ đến bên cạnh Nhạc Di, trong mắt tràn đầy cảm kích: "Cảm ơn Tiểu Di, cả đời này chị sẽ nhớ kĩ ân tình này của em."

Trong gia đình này, chỉ có Nhạc Di lên tiếng nói giúp cho cô ấy, những người khác đều phớt lờ sự tồn tại của cô ấy,kể cả cha mẹ ruột cũng vậy.

Nhạc Di hoàn toàn sửng sốt, lời này quá trịnh trọng rồi : "Chúng ta là chị em họ với nhau,nên việc giúp đỡ lẫn nhau lúc hoạn nạn là điều nên làm. Đây là cơ hội duy nhất của chị,nên chị nhất định phải giữ chặt lấy. Tin tưởng em,học tập có thể thay đổi vận mệnh của chị sau này."

Bọn họ đều là con gái, cô cảm nhận được sự khó khăn tuyệt vọng của Nhạc Tiểu Đào ở trong gia đình này,nên những chuyện trong khả năng của mình, cô sẵn sàng giúp đỡ một tay.

Nhạc Di không thể nào thay đổi cả thế giới, nhưng cô sẵn sàng giúp đỡ một chút để thế giới này có thể tốt đẹp hơn.

Tất nhiên,là những cô gái tính tình bạch liên hoa, bề ngoài thánh thiện nhưng lòng dạ thâm độc như Nhạc Xuân Mai, không nằm trong phạm vi để được giúp đỡ.

Nhạc Tiểu Đào cảm nhận được sự ân cần xưa giờ chưa từng nhận được đến từ Nhạc Di, cô ấy hưng phấn đến mức thấy như mình được tiếp thêm rất nhiều tự tin, mạnh dạn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em họ mình, thật mềm mại và nhỏ nhắn, nhưng lại làm cho người khác thấy được bảo vệ: "Chị biết."

Cô ấy vô cùng thích em họ Tiểu Di !!!!

Nhạc Di đã giúp Nhạc Tiểu Đào làm thủ tục nhập học và xin cho cô ấy vào cùng lớp với Nhạc Nhiên, từ đó về sau bốn anh chị em Nhạc Gia cùng nhau đến trường, mối quan hệ của họ cũng ngày càng gần gũi thân thiết hơn, nhưng đây là chuyện của sau này.

Cô đã hoàn toàn gây thù với Nhạc Xuân Mai, nhưng trong khoảng thời gian này Nhạc Xuân Mai còn không lo nỗi cho mình, cô ta bị cha mẹ nhốt ở nhà để tra hỏi cho ra người đàn ông đó là ai.

Nhạc Xuân Mai ngay từ đầu liều chết vẫn không chịu thừa nhận, sau khi bị Nhạc Quốc Cường đánh cho vài trận đòn, sau đó mới chịu khai thật ra đó là Từ Mông.

Nhạc Quốc Cường cuối cùng cũng sáng tỏ, chẳng trách con gái luôn ở trước mặt ông ta nói những điều tốt đẹp để khen ngợi Từ Mông, nghe nhiều lần nên ông ta cũng có ấn tượng tốt với người thanh niên này, nên sau đó đã cố tình sắp xếp cho Từ Mông làm những công việc nhẹ nhàng một chút.

Hết chương 21.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.