Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Châm ngòi li gián

Phiên bản Dịch · 1519 chữ

Edit : Mei

Kết quả lại xuất hiện thêm một con yêu quái nhỏ độc ác, tàn nhẫn đây đúng là muốn mạng bà mà.

Trong mắt Nhạc Di hiện lên một ý cười, mục tiêu thuận lợi đến trường đi học thành công √.

Mục tiêu tiếp theo là phải hoàn thành nhiệm vụ kiếm được một ít tiền.

Giết gà lập uy! Nhạc Xuân Mai lần đầu tiên nhận thấy rõ ràng Nhạc Di là người thông minh và tàn nhẫn đến mức nào.

Những người như vậy một khi có cơ hội sẽ một bước lên trời. Mà cô ta tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. Không thể để cho Nhạc Di được phép đến trường học.

" Tiểu Di à, em gây chuyện với người trong nhà như vậy, không sợ  chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm cho người khác chê cười sao."

Nhạc Di cố tình làm ầm lên như vậy để mọi người biết cô không phải người dễ đụng đến, nếu đắc tội cô thì sẽ có hậu quả như thế nào.

Suốt ngày cãi nhau ầm ĩ làm cô thấy rất phiền.

Cô không thèm khách khí trả lời: "Cô không sợ có thai thì tôi việc gì phải sợ?"

Nghe tới chuyện có thai, sắc mặt Đại Phòng trở nên rất khó coi,Nhạc Xuân Mai tức giận lắc đầu phủ nhận.

Nhạc Quốc Cường cũng bắt đầu mất kiên nhẫn quát: " Nhạc Di, không được nói bậy."

Ông ta đã làm đội trưởng được vài năm nên cũng có chút quyền lực, lúc khuôn mặt ông ta nghiêm túc trông rất đáng sợ.

" Bác cả, bác đừng suốt ngày chỉ lo lắng cho đội sản xuất, hãy quan tâm dạy dỗ cho con gái cưng của mình nhiều hơn." Nhạc Di nở nụ cười khinh thường.

" Chị họ nha, gạo trắng thì dâng tận miệng người ta, tiền thì mong người ta nhận lấy,người ta cười với chị họ một cái là xương cốt muốn mềm ra luôn kìa. Được rồi, để cháu diễn tả lại vẻ mặt khi cười của tên đàn ông kia cho mọi người xem."

Vừa nói dứt câu, khoé miệng cô cong lên nở một nụ cười, diễn lại cho cả nhà xem thế nào là nụ cười mê hoặc lòng người của tổng tài bá đạo .

Nhạc Di còn nhỏ tuổi nhưng vẫn kiểm soát rất tốt cái nét xấu xa mê hoặc rất giống,cái dáng vẻ đàn ông luôn tự cho mình là tốt được diễn hết sức sinh động giống y như thật.

" Phì." Không biết là ai bật cười trước, vốn là một cảnh tượng nghiêm túc, lại vô tình trở nên hài hước.

Sau khi náo loạn xong mọi người đều tin lời Nhạc Di nói là thật,nên mỗi người đều mang tâm trạng khá phức tạp.

Đại Phòng là mang tâm trạng vừa sợ vừa tức giận, vừa xấu hổ vừa bực mình.Nhạc Quốc Cường cũng là người có địa vị trong thôn, nên ông ta quan trọng nhất là thể diện, con gái mình làm chuyện xấu mặt sao có thể không tức giận?

Nhị Phòng thì trong trạng thái dám giận mà không dám lên tiếng,dùng tiền với thức ăn trong nhà để đem đi lấy lòng đàn ông đúng là hèn hạ.

Nhạc Quốc Vinh rất hứng thú với chuyện này hỏi: "Tiểu Di,con đều thấy được hết à?"

" Đúng vậy." Nhạc Di vẻ mặt rất bình tĩnh.

" Nhưng con đã hứa với chị họ là không nói tên anh chàng đẹp trai đó rồi. Cha mẹ , con không thể nói cho cha mẹ biết được."

Nhạc Quốc Cường nổi giận đùng đùng trừng mắt hỏi : " Xuân Mai,là người nào"

Ông ta thích cô con gái này vì nó ngoan ngoãn, biết điều, được nhiều vận may, nhưng làm những việc bôi xấu danh dự của gia đình thì ông ta không thể nào chấp nhận được.

Nhạc Xuân Mai nghiến răng nghiến lợi nói: " Cô bé nói bậy, cố tình chuyển sự chú ý qua con để được thuận lợi vào trường .Bản thân nó không hề thông minh như vậy,chắc chắn là do chú ba và dì ba dạy dỗ."

Dù sao cũng không có bằng chứng, thì cô ta chỉ cần phủ nhận, nhất quyết không thừa nhận là được.

" Tiểu Di rất thông minh." Nhạc Tiểu Bình đang đứng xem bỗng lên tiếng, bác dâu hai vô thức bịt miệng hắn lại, đứa nhỏ ngu ngốc, thà đắc tội Tam Phòng còn hơn đắc tội Đại Phòng.

Bà Nhạc lúc này mới liền nhìn qua cháu trai, khẽ cau mày: "Hiệu trưởng thật sự nói con bé là đứa trẻ thông minh nhất trăm dặm sao?"

" Không." Nhạc Tiểu Bình lắc đầu.

Nhạc Xuân Bình, con trai cả của Đại Phòng cười lạnh: "Cháu biết ngay là khoác lác."

Nhạc Tiểu Bình kể tiếp: "Tiểu Di vừa làm khó cô giáo, Hiệu trưởng đặc biệt cho phép Tiểu Di nhảy lớp rồi trở thành bạn cùng lớp với cháu."

Người Nhạc Gia: ... thằng bé đang học lớp 3 phải không?

Mắt bà Nhạc sáng lên.

Nhạc Xuân Bình há hốc mồm hỏi ? "Con bé đã làm gì?"

" Làm bài thi lớp 4 được 200 điểm." Hai mắt Nhạc Tiểu Bình sáng lên,giọng nói mang đầy sự ngưỡng mộ .

" Đúng rồi, Tiểu Di còn thuộc lòng hai bài thơ, dịch nghĩa một bài thơ Thời Đường, đọc thuộc một bài thơ của Chủ Tịch. Đặc biệt là kể cả học sinh lớp 5 còn chưa từng được học qua,các thầy cô giáo đều công nhận Tiểu Di là thông minh nhất trường."

Cậu bé có chút tự hào: "Mọi người đều biết Tiểu Di là em họ của cháu, họ đều muốn kết bạn với cháu."

Tâm trạng của bác dâu hai rất phức tạp, mình sinh ra một đứa con sao lại ngốc đến như vậy? Sao con người ta lại thông minh như thế chứ?

" Vì sao lại kết bạn với ngươi."

Nhạc Tiểu Bình không cần suy nghĩ trả lời ngay : " Bởi vì bọn họ sợ không dám làm quen với Tiểu Di."

Lời nói còn rất hợp tình hợp lí,đúng là không có gì để bắt bẻ.

Nhạc Xuân Mai không thấy người khác giỏi hơn mình, cũng không thích người khác được chú ý nhiều hơn mình, ngay lập tức đổi chủ đề: "Tiểu Di, em hất nước bẩn vào người chị, em nên nói xin lỗi chị."

Từ Mông sẽ không ngu ngốc đi thừa nhận việc này,cũng không có người thứ ba ở đó, quyền lên tiếng vẫn nằm trong tay của cô ta.

Nhạc Di nhìn cô ta với ánh mắt thương hại, giống như nhìn một đứa ngốc : "Chị cả, chị thật sự nghĩ rằng ngày hôm đó chỉ có một mình em có mặt ở đó thôi à? Xong việc cũng không thèm đi kiểm tra một chút? Chị có bị ngốc hay không ?

Từ "Ngốc" được thốt ra với giọng điệu mang vẻ chế nhạo.

Đây chính là con át chủ bài của cô, đợi thời điểm thích hợp nhất mới mang ra sử dụng...một đòn để tấn công kẻ thù.

Như bị dội một gáo nước lạnh từ trên đầu xuống,Nhạc Xuân Mai tái mặt, kêu lên: "Cái gì? Còn có người khác ở đó? Là ai? Mau nói cho ta biết."

Lời này vừa nói ra, bầu không khí liền thay đổi, chẳng khác nào không đánh mà đã khai,lạy ông tôi ở bụi này.

Hai vợ chồng Nhạc Quốc Cường trước mắt trở nên tối sầm, nó mới bao nhiêu tuổi, lại tự hạ thấp giá trị bản thân như vậy.

" Tôi là một đứa bé ngoan, biết giữ bí mật, đánh chết tôi cũng sẽ không nói cho chị biết đâu...Muốn biết thì tự mình đi điều tra đi."

Nhạc Di nở nụ cười nhạt trên môi, không hề sợ hãi, giọng nói đầy khiêu khích :

" À mà, chị có thể nhờ Bác hai điều tra giúp chị mà, Bác hai là đội trưởng. Vậy thì có rất nhiều người nên có thể điều tra ra một cách rõ ràng."

Nhiều người? Có bao nhiêu người đây? Nhạc Xuân Mai sắp điên mất thôi ?

Nhạc Di chu chu cái miệng nhỏ: " Cô gái trong sạch ở trong mắt các người từ lâu đã bị vấy bẩn rồi, tất cả mọi người đều biết, chỉ có người nhà này là không biết thôi."

Một câu này cũng đủ tàn nhẫn,chiêu này làm sao mà đỡ được.Nhạc Di đúng là rất có năng lực đóng vai phản diện.

" Bang..." một âm thanh vang lên là do tiếng bàn tay phát ra.

Nhạc Xuân Mai che khuôn mặt sưng đỏ, không dám tin nhìn Nhạc Quốc Cường với vẻ mặt đầy oán trách: " Cha, cha đánh con."

Hết chương 20.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.