Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị giáo viên gây khó dễ

Phiên bản Dịch · 1898 chữ

Edit : Mei

" Theo như lời chị nói, mọi thứ của nhà chị đều là của nhà tôi đúng không ?." Ngô Tiểu Thanh không phải là người ăn chay, hai người đã đấu đá - hơn thua với nhau hơn mười năm nay, và bà chưa bao giờ thua cả. "Được rồi, lát nữa để tôi kêu chồng tôi vào phòng chị, đem giường với tủ gỗ nhà chị - mang đi đổi đồ."

" Sao thím vô lý quá vậy?", chị dâu hai chợt nhận ra bông vải phải mua bằng tiền, tiền ở đâu ra? Mẹ đưa cho nhà chú ba à? Không thể nào. "Mẹ có biết không?"

" Cũng không xin tiền bà ta, bà ta có biết hay không thì có gì quan trọng không?"

Bây giờ nhà Ngô Tiểu Thanh đã có cách kiếm tiền, bà cảm thấy vô cùng tự tin. Tại sao bà Nhạc lại có thể quản lý - kiểm soát mọi người trong nhà ? Còn không phải bởi vì bà ta là người giữ tiền sao?

" Hơn nữa tiền của bà ta - cũng đã bị Đại phòng tiêu sạch rồi, không có phần cho nhà chúng ta đâu. Thay vì chị cứ muốn chống đối với nhà tôi chỉ vì chút chuyện nhỏ này, không bằng nghĩ ra cách để lấy được đồ từ trong tay Đại phòng còn có lí hơn."

Chị dâu hai trợn trừng mắt: "Anh cả nhà mình là đội trưởng, sao tôi dám? Sao thím không làm đi, thím có nhiều cách - lại biết ăn nói..."

Ngô Tiểu Thanh cong môi cười nhẹ, chân bước nhanh đi ra ngoài. Bỏ bà chị dâu hai lại phía sau, một người có đầu óc kém thông minh như chị ta - vậy mà muốn bày mưu tính kế người khác? Làm ơn tỉnh lại đi.

Trong trường có một nhà ăn, học sinh có thể đem cơm từ nhà tới đến giờ ăn thì mang qua nhờ đun cho nóng lại.

Nhạc Di mở hộp cơm ra, thì thấy bên trong một nửa đựng cơm - một nửa còn lại thì có hai quả trứng gà được luộc chín .Hộp cơm thứ hai chứa đầy bắp cải xào.

Khóe miệng cô cong lên, cô lấy hết cơm và thức ra để mang đi hấp nóng lại.

Ăn cơm nấu từ gạo trắng còn thức ăn là trứng gà. Tâm trạng của Nhạc Di đang rất phấn khởi, cho dù vừa mới bị cô giáo Vương suốt ngày coi thường người khác làm khó dễ, cô cũng sẽ không tức giận.

Vương Hải Yến là giáo viên dạy môn Ngữ Văn của trường. Phụ trách dạy Ngữ Văn cho học sinh từ lớp 1 đến lớp 4.

Nói thật, trình độ dạy học của bà ta rất kém. Chỉ biết dựa theo sách giáo khoa để đọc cho học sinh nghe. Không biết phân tích nội dung của bài, cách dạy của bà ta làm học sinh không hiểu gì cả.

Nhưng bà ta là cháu gái của bí thư đảng ủy thôn Hồng Tinh. Dù cho chỉ mới học hết tiểu học - nhưng bà ta vẫn có thể làm giáo viên dạy học.

Đúng là chỉ biết xem thường trẻ em ? Cứ luôn bảo trẻ em nông thôn vốn dĩ ngu ngốc, không thể so sánh với trẻ em trên thị trấn, học hành không tốt là do vấn đề của bọn nó.

Bên cạnh đó, phải thừa nhận chất lượng giáo dục ở nông thôn còn kém, nhưng mà cũng là kẻ tám lạng người nửa cân thôi.

Vì vậy, học sinh trường Hồng Tinh không có nền tảng tốt, nên hầu như có rất ít học sinh có thể thi đậu để lên lớp, học còn không hiểu thì làm sao thi nổi. Vương Hải Yến còn đề cao bản thân quá mức, nghĩ mình là giáo viên muốn làm gì thì làm, không vừa ý là dùng lời nói để chửi mắng học sinh.

Việc gọi học sinh là lũ ngu ngốc được coi là nhẹ nhàng nhất rồi. Còn việc chửi luôn phụ huynh học sinh là điều rất bình thường.

Từ khi Nhạc Di đi học . Bà ta đều dồn hết tâm tư vào việc, mỗi lần lên lớp sẽ kiếm chuyện gây khó dễ cho Nhạc Di.

Điều đáng tiếc là khả năng học tập của Nhạc Di quá xuất sắc. Thông minh hơn người, học cái gì cũng đều chỉ cần một lần đều sẽ không quên, chưa nói đến việc học một mà suy ra ba, tâm lí cực vững vàng. Dám đối đầu trực tiếp với cô giáo ngay trên lớp, không hề sợ hãi.

Mỗi lần đến lớp, Vương Hải Yến luôn tìm cớ gây rắc rối cho Nhạc Di. Nhạc Di vẫn rất thông minh, nên luôn có thể giải quyết vấn đề một cách hết sức khéo léo.

Bà ta tức giận đến mức muốn trừng phạt bằng việc đánh đòn Nhạc Di. Nhưng Nhạc Di là ai ? Cô dám đối đầu với cả nữ chính của tiểu thuyết còn không sợ. Thì làm gì có chuyện cô lại sợ một lão pháo hôi, Nhạc Di trực tiếp kéo tất cả học sinh trong lớp nổi loạn.

Nếu bà ta dám đụng vào một ngón tay của học sinh thử xem. Bọn cô sẽ lập tức chạy lên xã khiếu nại, xã không quan tâm thì chạy lên huyện.

Đừng quan tâm đến việc sử dụng cách gì để trị bà ta, miễn là có tác dụng thì đều làm.

Vương Hải Yến ở trường tiểu học Hồng Tinh bá đạo ngang ngược - không xem ai ra gì, nhưng ra khỏi thôn thì bà ta chẳng là gì cả.

Giáo viên là những người làm vườn chăm chỉ - cố gắng vun trồng tạo nên nhiều mầm non tương lai của quê hương đất nước. Nhưng cô giáo Vương thì ngược lại, bà ta chính là một mụ phù thuỷ - muốn phá huỷ toàn bộ những mầm non này. Đây là bà ta còn đang sống ở thời chế độ phong kiến - hay là bà ta đang bất mãn với chế độ xã hội hiện tại ?

Miệng lưỡi Nhạc Di sắc bén như dao.Chỉ mới nói mấy câu đã làm cho Vương Hải Yến tái xanh mặt mày. Cuối cùng vẫn phải để cho hiệu trưởng Ngô ra mặt giải quyết.

Từ đó trở đi - Vương Hải Yến không dám đánh học trò nữa, vì bà ta sợ sẽ bị tố cáo là đang chống lại tổ chức.

Trong lòng bà ta có bất mãn, cũng chỉ có thể đấu khẩu - đấu trí với Nhạc Di.

" Nhạc Di, hãy đọc lại toàn bộ văn bản [ Hai chị em người anh hùng sống trên thảo nguyên ] cho cả lớp cùng nghe. Không được đọc sai một chữ nào, nếu sai sẽ bị phạt chép lại bài này 100 lần."

Phía dưới lớp vang lên một trận ồn ào, học sinh tiểu học đều sửng sốt, bài này chưa từng được dạy, hơn nữa cả một bài dài như vậy, không được kể sai một chữ nào ???

Bà ta lại làm ra những trò cứ như mụ phù thuỷ ác độc vậy. Cô giáo Vương này có thể trưởng thành hơn được không?

Nhạc Di khẽ mỉm cười, bà ta cũng chỉ biết dùng mỗi chiêu này để làm khó cô thôi. Xuỳ...

Cô bình tĩnh đứng dậy, rồi đọc lại toàn bộ văn bản với vẻ mặt hết sức thờ ơ.

Cả lớp học im lặng lắng nghe, nhưng các học sinh thì đều thầm lo lắng cho Nhạc Di.

Còn Vương Hải Yến nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa không dám chớp mắt. Trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng , muốn chống đối với giáo viên, nó nghĩ mình là ai ? Bà ta vẫn luôn có cách để trừng trị tụi học sinh này.

Đánh đập là không được phép, nhưng việc trừng phạt bằng cách bắt chép phạt lại bài văn 100 lần là điều rất bình thường.

Bài văn này nằm ở những trang cuối của cuốn sách. Được bổ sung vào để đọc tham khảo chứ không đem vào giảng dạy, Nhạc Di không có khả năng chuẩn bị bài trước.

Bà ta thầm tự hào vì đã nghĩ ra giải pháp thông minh như vậy. Chỉ cần đợi Nhạc Di mắc một lỗi sai nhỏ, bà ta liền lập tức dạy dỗ con nhóc này một trận ra trò.

Nhưng lại làm cô giáo Vương thất vọng rồi . Nhạc Di đọc văn bản một cách lưu loát - trôi chảy, từng chữ đều chính xác, không sai bất cứ lỗi nào. Có thể nói là hoàn hảo .

Khi câu cuối cùng được thốt ra từ miệng Nhạc Di. Vương Hải Yến sắc mặt hoàn toàn tái nhợt - vậy mà nó không sai bất cứ chỗ nào.

Nhạc Di mỉm cười nhìn chằm chằm vào bà ta : "Cô ơi, em có đọc sai lỗi nào không ạ ?"

Đây rõ ràng là cố ý, Vương Hải Yến khuôn mặt nóng bừng, nghiến răng nói ra hai chữ: "Không có."

Bà ta thật sự rất căm hận Nhạc Di, nhưng lại không hề nghĩ đến việc tại sao bà ta không được học sinh tôn trọng. Làm giáo viên nhưng cả ngày chỉ nhìn chăm chăm vào để bắt lỗi học sinh, mắng chửi học trò của mình. Còn đòi hỏi học sinh phải tôn trọng mình ???

" Ngươi đã sớm học thuộc lòng toàn bộ cuốn sách, ban đêm không lo đi ngủ sớm. Lại còn giả vờ bản thân là người không cần cố gắng, tuổi còn nhỏ mà đã mưu mô như vậy ."

Dù thua nhưng bà ta cũng không chịu thừa nhận một cách đàng hoàng. Còn không quên chụp cái mũ mưu mô lên đầu Nhạc Di.

Nhạc Di là người rất kính trọng thầy giáo, nhưng thực sự cô lại không có chút kính trọng nào với Cô giáo Vương này.

" Cô ơi, cô có biết trí nhớ chỉ cần nhìn một lần sẽ không quên là gì không? Em chỉ đọc một lần là có thể nhớ rõ mọi thứ không hề quên, rất đơn giản. À...nhưng có nói cô cũng không biết. Bởi vì bản thân cô lại không có khả năng làm được việc này, tất nhiên là cũng chưa tùng nghe nói đến rồi."

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Thế giới của người thông minh cô đúng là không hiểu được."

Vương Hải Yến tức giận đến đau ngực, mẹ kiếp, thật sự muốn đánh người, đừng ai ngăn cản !!!!

Bỗng một tiếng nói đầy giận dữ từ trước cửa lớp vang lên: "Cô giáo Vương? Cô lại muốn gây chuyện gì nữa đây."

Vương Hải Yến mím chặt môi không phục. Hiệu trưởng Ngô tại sao lúc nào cũng bảo vệ Nhạc Di?

Bà ta tức giận nói: "Thưa hiệu trưởng, học sinh cãi lời thầy cô là sai, phải bị trừng phạt..."

Đang nói giữa chừng, bà ta ngơ ngác nhìn những người đang đứng bên cạnh hiệu trưởng Ngô, mặt tái nhợt không còn chút sức sống. Không xong rồi....!!!!

Hết chương 28.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.