Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tham gia cuộc thi tính nhẩm

Phiên bản Dịch · 1856 chữ

Edit : Mei

Hiệu Trưởng không biết từ lúc nào đã đứng bên cửa sổ. Khẽ cau mày, nét mặt rất khó chịu, bên cạnh thì có một người đàn ông trung niên đeo kính , trông rất uy nghiêm.

Trong lòng Vương Hải Yến thật sự hốt hoảng. Bọn họ đã nhìn thấy bao nhiêu rồi ? " Cán sự Tô, anh không biết đâu cô học trò này bình thường rất nghịch ngợm, tôi là đang dạy dỗ lại con bé..."

Tô Kiền là người làm việc ở sở giáo dục. Tuy chỉ là một chức vụ thư ký nhỏ, nhưng đối với cấp dưới như bọn họ thì đây chính là lãnh đạo.

Ông ta nhìn Vương Hải Yến, rồi mới khẽ lắc đầu. Tô Kiền đã tận mắt được chứng kiến toàn bộ sự việc, học sinh này là một cô bé rất giỏi và thông minh. Nhưng giáo viên thì lại chưa chắc là người tốt.

Nhưng ông ta vẫn im lặng không nói gì. Chỉ chào hiệu trưởng rồi rời đi, mà không thèm nhìn Vương Hải Yến đến một lần.

Nếu mắng chửi vài câu, hoặc là phạt để răn đe thì Vương Hải Yến còn có thể lên tiếng để giải thích. Nhưng chính thái độ im lặng của ông ta khiến Vương Hải Yến cảm thấy sợ hãi.

Cố tình, hiệu trưởng ngay lúc này lại lên tiếng mắng bà ta một trận : "Bản thân cô là một giáo viên, mà lại gây khó dễ cho học trò của mình, cô không thấy mất mặt sao Vương Hải Yến ? Đạo đức của một

người giáo viên là gì ? Bao nhiêu năm rồi đến khi nào cô mới hiểu rõ đạo lí này đây hả?"

Vương Hải Yến tức giận cãi lại: "Con bé nói tôi không thông minh."

Bà ta còn tưởng mình là một thiếu nữ đôi mươi sao,giận hờn - nũng nịu, cho rằng biểu hiện này của mình là quyến rũ.Nhưng trong mắt của tất cả học sinh, thì Vương Hải Yến không có đủ tư cách làm giáo viên.

Hiệu trưởng Ngô hiện tại vô cùng mất kiên nhẫn: " Đây là sự thật."

Phòng học im lặng trong vài giây, rồi sau đó bùng nổ bởi một tràng tiếng cười ầm ĩ.

" A a a." Vương Hải Yến vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng hét toáng lên. Đây thì chỗ nào giống một giáo viên giảng dạy người khác. "Nhạc Di, ngươi..."

Vương Hải Yến điên cuồng tức giận và đổ hết tất cả lỗi lầm lên đầu Nhạc Di.

Trước khi bà ta chuẩn bị nổi điên, hiệu trưởng lại giành trước một bước: "Nhạc Di, em ra đây với thầy."

Nhạc Di được đưa đến văn phòng , trong trường chỉ có ba giáo viên - bao gồm cả hiệu trưởng là hai nam và một nữ, tất cả đều chen chúc trong một phòng làm việc.

Người phụ nữ chính là Vương Hải Yến, là cô giáo sống tại địa phương, dạy Ngữ Văn từ lớp 1 đến lớp 4.

Người đàn ông là một thanh niên tri thức, nền tảng rất vững chắc. Dạy toán học từ lớp 1 đến lớp 4.

Hiệu trưởng đảm nhiệm việc giảng dạy môn toán học & ngữ văn của lớp 5. Có đôi khi phải phụ dạy thay khi thầy cô khác bận việc, cứ chỗ nào yêu cầu thì thầy ấy sẽ hỗ trợ, giúp đỡ lúc cần thiết .

Lúc này mọi người đều đang ở trên lớp,nên trong văn phòng chỉ có hai người là hiệu trưởng và Nhạc Di.

Nhạc Di đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hiệu trưởng, em sẽ không xin lỗi, em thấy bản thân mình không làm gì sai cả."

" Em..." Hiệu Trưởng có chút ngơ ngác, như nhìn thấy hình bóng người thiếu nữ xinh đẹp năm ấy : "Aiii, em cũng quá giống mẹ của em, đều rất cứng đầu."

Ông ấy lại chìm vào hồi tưởng, Nhạc Di tê dại cả đầu, "Hiệu trưởng, xin thầy đừng lúc nào cũng nhắc đến mẹ em, sẽ bị người khác hiểu lầm. Cô giáo Vương chẳng phải chỉ là vì yêu mà sinh hận sao - nên cứ nhằm vào em mà trút giận ."

Nhạc Di không phải kẻ ngốc, cô chỉ cần động não một chút, là có thể nghĩ ra ngay cả một câu chuyện yêu hận tình thù lâm li bi đát liền.

Trong cái thế giới tình yêu này, toàn là đàn ông yêu phụ nữ, phụ nữ lại ghi hận lên phụ nữ, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có nhiêu đó.

" Mọi người nên tự xử lý câu chuyện yêu hận tình thù của thế hệ trước một cách rõ ràng đi. Ai cũng đều đã là người trưởng thành cả rồi. Đừng suốt ngày đỗ hết tội lỗi lên đầu thế hệ sau."

Cô bĩu bĩu cái môi nhỏ, có chút khinh thường.

Mẹ cô đã giải quyết chuyện này rất tốt, bà không bao giờ nhắc lại chuyện quá khứ, cứ sống thoải mái vui vẻ với vai trò là một người vợ, người mẹ tốt, chăm sóc chu đáo cho gia đình nhỏ của mình, đối mặt với những người này một cách bình tĩnh, cư xử một cách tự nhiên.

So sánh với nhau thì Vương Hải Yến rất mất kiểm soát, nhưng cũng không trách được...chỉ số IQ của bà ta cũng không cao lắm.

Hiệu trưởng mỗi lần nhìn thấy Nhạc Di, ông ấy đều rất ngạc nhiên trước sự trưởng thành và thông minh của cô : " Sao cái gì em cũng dám nói vậy hả ?"

Nhạc Di nghiêm túc nói: "Em là một đứa trẻ thật thà và ngoan ngoãn".

Hiệu trưởng: ...

Thấy ông ấy lại tiếp tục ngẩn người, Nhạc Di nhìn bầu trời bên ngoài nói: "Hiệu trưởng, nếu không có chuyện gì thì em đi về lớp đây. Em vẫn còn muốn kiểm tra xem trình độ Ngữ Văn của cô giáo Vương có tiến bộ chút nào không?"

Bà ta gây chuyện cô tiếp chiêu vậy mới thú vị chứ. Trình độ của Vương Hải Yến thật sự quá thấp, bị cô đánh bại hết lần này đến lần khác, nhưng bà ta lại cứ cố chấp không chịu nhận thua ấy chứ.

Hiệu trưởng đang cảm thấy quá đau đầu. Cô bé quá thông minh, đúng là khó dạy mà.

Lúc này ông ấy mới nhớ ra có việc quan trọng cần nói : "Thầy được cấp trên thông báo sắp tổ chức một cuộc thi tính nhẩm dành cho học sinh tiểu học. Em có muốn tham gia không?"

" Em không có hứng thú..." Nhạc Di không muốn thi đấu với lũ gà con tiểu học, thắng cũng chả vinh quang gì, ngay lúc cô định từ chối, rồi bỗng nghĩ tới: "Ách...phần thưởng là gì ạ ???"

"Giải nhất là một đôi giày thể thao..." Hiệu trưởng còn chưa kịp nói xong, hai mắt Nhạc Di đã sáng lên. Thời buổi này một đôi giày thể thao có thể sánh ngang với một đôi giày hàng hiệu giá mấy ngàn đồng của đời sau, đây là phần thưởng có giá trị rất cao nha.

Cô thẳng thắn tuyên bố: "Em tham gia, vì muốn phấn đấu dành được danh dự cho nhà trường. Đó là trách nhiệm của mỗi học sinh".

Phải đối mặt với cái bệnh nghèo của gia đình mình hiện tại ? Liêm sĩ gì tầm này, cũng đâu có ăn được.

Hiệu Trưởng nhếch khóe miệng, con bé này đúng là đáo để, rõ ràng là tham vì muốn giành lấy đôi giày.

Nhạc Di quay lại lớp học thì đã hết tiết, các học sinh cũng bắt đầu đi ăn trưa, ai nấy đều mang cơm theo ăn, đồ ăn đầy đủ màu sắc. Nhạc Nhiên đã ngồi vào chỗ của mình, hai hộp cơm bằng nhôm vừa được lấy ra, đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Wow, nhà Nhạc Di thực sự có hộp cơm, còn có tận hai hộp nữa!

Mấy hôm trước chỉ ăn khoai lang cho đỡ đói, hôm nay lại có cơm có trứng, ghen tị quá.

Nhạc Nhiên ăn một ngụm cơm và một quả trứng, nhai ngấu nghiến một cách ngon lành, Nhạc Di cầm đũa gắp một ít rau đưa qua cho nó: "Ăn từ từ, đừng để nghẹn."

Trình Tuệ tò mò nhìn vài lần: " Nhà cậu thật có tiền ? Vậy sao Nhạc Tiểu Bình vẫn phải ăn khoai lang?"

Cô bé cũng chỉ là tò mò thôi, không có ác ý gì cả. Trình Tuệ là cháu gái của trưởng thôn Hồng Tinh, gia cảnh khá giả nhưng cũng không thể được ăn cơm mỗi ngày.

Cô bé thường ăn bánh cuốn vào bữa trưa và cái gì có thể cuốn được thì đều cuốn lại để ăn.

Cách đó không xa, Nhạc Tiểu Bình sắc mặt không được tốt lắm. Nếu không phải vì bị chị gái ghì xuống không cho đi, hắn đã muốn xông tới tra hỏi.

Tại sao Tam Phòng lại được ăn ngon mà Nhị phòng thì chỉ được ăn mấy củ khoai lang chết tiệt này? Ăn nhiều khoai lang sẽ sinh ra axit dạ dày.

Hắn cũng muốn ăn cơm, cũng muốn được ăn trứng, cũng muốn có hộp cơm bằng nhôm!

Nhạc Di khẽ lắc đầu: "Không phải, đây là do cha tớ giúp đỡ người ta một chút việc, nên người ta tặng cái này làm quà cảm ơn."

Đây là lý do được cha mẹ cô lấy ra sau khi đã bàn bạc kĩ, để nếu bị ai hỏi thì cứ trả lời một cách thẳng thắn.

Con cái của Đại Phòng thỉnh thoảng đều được ăn ngon. Nhà cô cũng không lấy đồ đạc trong nhà, thì có việc gì phải sợ, đâu cần cứ lén lén lút lút giấu diếm chi cho phiền phức.

Nhạc Tiểu Bình hai mắt trông mong nhìn phần cơm, miệng thèm thuồng, nhịn không được hỏi: "Vậy sao không nộp lên cho Bà nội ."

Nếu không phải Nhạc Di quá mạnh mẽ, hình tượng Đại Ma Vương quá mức tàn bạo, thì hắn đã vồ lấy từ lâu rồi.

Nhạc Di trợn trừng mắt nói: "Cha ta đã vất vã giúp đỡ người khác mới có được nó. Nếu ngươi muốn ăn thì để bác hai kiếm cách mà đổi đồ về đi. Còn hỏi tại sao không nộp lên? Nếu nộp rồi thì sẽ không bao giờ đến lượt nhà ta được ăn, chỉ để cho người khác được hưởng lợi thôi ?"

Làm thế nào để chia số gạo ít ỏi này ? Đều là người nghèo, còn không đủ ăn chỉ có thể keo kiệt.

Nghĩ đến cha mẹ mình còn không nỡ ăn, cô lấy tư cách gì mà đem chia sẻ cho người khác?

Hết chương 29.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.