Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một nhà vui vẻ

Phiên bản Dịch · 1936 chữ

Edit : Mei

Vì lời nói của cô quá hợp tình hợp lí, Nhạc Tiểu Bình chỉ đành chớp chớp mắt, tủi thân nói: "Ngươi không sợ bà nội nổi giận sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền nghĩ đây là ai, dám giết gà, còn dám cãi tay đôi với bà nội.

Nhạc Di cắn xong miếng trứng cuối cùng rồi mới nói: "Ta sợ, ăn xong rồi sợ sau..."

Cái giọng điệu mỉa mai này đúng là chỉ có Nhạc Di mới dám nói.

Nhạc Tiểu Bình tức giận muốn khóc, đập bàn một cái rồi chạy ra khỏi cửa lớp. Nhạc Tiểu Đào thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.

Bây giờ Nhạc Nhiên mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Chị, không chia đồ ăn cho bọn họ, liệu có ổn không?"

" Em có muốn chia không?" Nhạc Di chăm chú nhìn cậu bé.

"Em..." Nhạc Nhiên do dự một chút, cậu không muốn chia : "Em vẫn chưa no."

" Vậy ăn đi." Nhạc Di nói.

Lúc tan học để về nhà, hai chị em Nhạc Tiểu Bình cũng chạy đi về trước không đợi bọn họ. Nguyên nhân rất đơn giản là vì chuyện tranh cãi lúc trưa.

Khi Nhạc Tiểu Đào rời đi, nhìn về hướng Nhạc Di ngượng ngùng cười - rồi mới nhanh chóng chạy theo em trai, nếu em trai mà lỡ xảy ra chuyện gì, thì cô ấy sẽ gặp rắc rối lớn.

Nhạc Di cũng không quan tâm, cô thu dọn cặp sách rồi chậm rãi dẫn Nhạc Nhiên về nhà. Trên đường đi, cô hỏi lại những nội dung mà Nhạc Nhiên đã được học trên lớp hôm nay. Sẽ kiên nhẫn dạy lại những câu hỏi Nhạc Nhiên không hiểu, rồi sẽ dạy thêm cho cậu bé một ít kiến ​​thức bổ ích.

Nhạc Nhiên nghe không hiểu bài giảng của giáo viên, nhưng nghe lời giảng của chị lại hiểu ngay lập tức, nên đối với chị gái mình ngày càng khâm phục. Chị gái của cậu là một học sinh thông minh nhất trường, không ai sánh bằng.

Bọn Họ không về nhà mà đi thẳng đến phòng khám y tế, vợ chồng hai người Nhạc Quốc Vinh và bác sĩ Lý đều đang ở đó: "Mau vào đi."

Vừa vào phòng liền cảm thấy cả người ấm áp, một mùi thơm kỳ lạ xộc thẳng vào mũi : " Thơm quá, là cái gì vậy ?"

Đó là món canh chân lợn hầm đậu nành, nước súp đặc sệt màu trắng sữa,mùi thơm nồng nàn của món ăn lập tức khơi dậy cảm giác thèm ăn của Nhạc Di.

Món chính là gạo lứt và gạo trắng trộn lẫn lại nấu chín. Mỗi người một bát, được chan thêm một thìa đậu nành và súp chân giò lên trên cơm. Sau đó trộn đều lên, cơm và súp chân giò lợn hòa quyện lại với nhau một cách hoàn hảo, vừa thơm ngon vừa hấp dẫn.

Chân giò lợn được hầm vừa chín tới nên khi cắn vào, vị thịt tươi ngon lập tức tràn đầy cả khoan miệng. Giòn sừng sực, rất đã nghiền.

Đậu nành thì mềm mịn, mùi thơm rất dễ chịu, vị mặn mà của thịt, chỉ cần cắn một miếng là cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.

Trong miệng Bác sĩ Lý tràn ngập đồ ăn ngon, không ngớt lời khen ngợi, đã lâu rồi ông ấy chưa được ăn bữa cơm nóng ngon như vậy.

Từ khi ly hôn đến nay, ông ấy vẫn sống một mình cho qua ngày. Ăn uống cũng tuỳ tiện cho xong bữa, thỉnh thoảng nấu thêm vài củ khoai lang, ăn được vài ngày.

Bác sĩ Lý không phải là người nấu ăn giỏi, hơn nữa ông ấy cũng không có tâm trạng nấu ăn một mình, nên chỉ cần có đồ ăn để sống là được rồi.

Sau khi ăn được món ngon, mọi tâm trạng chán nản buồn phiền đều sẽ lập tức tan biến .

Ngô Tiểu Thanh cười nói: "Ngày mai chúng ta sẽ được ăn món canh xương heo hầm củ cải."

" Thật tốt quá." Nhạc Nhiên vui mừng đến nỗi không tìm được phương hướng.

" Nếu ngày nào cũng được ăn như thế này thì tốt quá."

Nhạc Quốc Vinh sờ sờ đầu con trai, ánh mắt đầy ý cười.

Nhạc Nhiên chợt nhớ ra điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, có chút lo lắng: "Anh Tiểu Bình hôm nay thấy chúng ta ăn cơm rất tức giận."

Nhạc Quốc Vinh vô thức nhìn qua con gái, thấy con bé vẫn rất bình tĩnh, đúng là con gái nhà mình vẫn trầm ổn hơn nhiều: "Đừng lo, cha sẽ lo liệu."

Thực ra việc này là do ông cố ý làm như vậy.

Nhạc Di trong lòng cảm động: "Cha, cha muốn bác hai cùng cha lên núi hái thảo dược."

" Đúng vậy, thảo dược không có chủ, ai cũng có thể hái." Nhạc Quốc Vinh tuy rằng nhìn không đứng đắn lắm, nhưng kỳ thực ông là người rất biết suy nghĩ cho người khác : " Hơn nữa, chúng ta cần có đồng minh."

" Vâng." Nhạc Di gật đầu, thản nhiên nói: "Thứ bảy tuần sau con sẽ lên xã tham gia cuộc thi tính nhẩm."

Cô thì nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vợ chồng Nhạc Quốc Vinh thì lại rất khẩn trương: "Tiểu Di, chỉ cần con cố gắng hết sức, kết quả ra sao không quan trọng".

" Đúng đúng, mẹ con nói đúng, con còn nhỏ lại mới vừa được đi học, thua cũng không có gì xấu hổ."

Tiểu Di mới đi học chưa được bao lâu, không phải đối thủ của các học sinh đã học hành nhiều năm, nếu thua cuộc - sẽ bị đã kích rất lớn.

Nhạc Nhiên không vui nhăn mũi nói: "Chị con nhất định sẽ thắng, chị ấy là giỏi nhất."

Hai vợ chồng nhìn nhau, vẫn đang nghĩ cách an ủi con gái, đồng thời cũng cảnh cáo con trai không được ra ngoài nói chuyện vớ vẩn.

Nhạc Gia sóng yên biển lặng, cả đại gia đình cùng nhau đi làm, ăn uống cùng nhau, thỉnh thoảng trong nhà cũng có tranh cãi nhỏ.Nhạc Xuân Mai thì vẫn bị bắt ở lại trường , thái độ của Đại Phòng thì lạnh lùng thờ ơ, còn bà Nhạc thì thỉnh thoảng lại ngồi ngẩn ngơ một chỗ.

Nhưng vậy lại càng giống như là bình yên trước cơn bão hơn.

Nhạc Quốc Vinh lén bí mật đưa anh hai lên núi hái thảo dược, Nhạc Di chỉ huy còn hai người họ cứ việc hái là được.

Bác hai là một người đàn ông khô khan và rất lương thiện, không thích suy nghĩ nhiều. Ban đầu ông ấy không muốn quan tâm đến những việc khác, nhưng từ khi nghe được tiếng khóc của con trai, và thái độ cứng rắn của vợ đã buộc ông ấy phải thay đổi.

Nhưng khi ông ấy hái được mấy bao thảo dược lại đổi được một đồng. Để con trai được ăn cơm trắng, vẻ mặt các con vui mừng nói rằng cha tốt quá, lần đầu tiên ông ấy chủ động kéo Nhạc Quốc Vinh lên núi.

Chỉ cần có thể kiếm được tiền thì dù có làm việc vất vả đến đâu cũng đáng giá.

Nhạc Quốc Cường bất ngờ phát hiện khi biết đứa em thứ lương thiện nhà mình cũng bắt đầu xin nghỉ ốm không đi làm, chuyện gì đang xảy ra?

Chẳng lẽ là do em ba ảnh hưởng, nên trong lòng cảm thấy khó chịu, đây là muốn kéo nhau tạo phản?

Hỏi thì không hỏi ra được nên đành nhờ mẹ ra tay. Trước kia Con trai thứ là người vừa hiếu thảo lại rất ngoan ngoãn nhất nhà, nên nếu bị mẹ hỏi thì chắc chắn ông ấy đã thành thật khai hết mọi chuyện. Nhưng lần này nhớ lại Chú ba cảnh cáo, sống chết vẫn không chịu nói gì cả. Cứ ép hỏi mãi, ông ấy không chịu nổi đành ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, thậm chí có doạ đánh cũng không hé nửa lời.

Không khí trong Nhạc Gia ngày một thay đổi, ngay cả những đứa nhỏ bình thường đều rất ngây thơ cũng cảm thấy có gì đó không ổn, ai cũng đều cụp cái đuôi vào rất ngoan ngoãn, không dám gây chuyện.

Trong mắt Nhạc Di đều nhìn thấy tất cả, nhưng lại giả vờ như không biết. Một nửa tâm tư đều tập trung vào giải bài tập, nửa còn lại thì dành thời gian để dạy kèm cho em trai.

Nhạc Nhiên nền tảng rất yếu, chất lượng giáo dục ở trường khiến thằng bé không theo kịp. Cô phải tới dạy kèm Nhạc Nhiên thêm một chút, để giúp thằng bé nâng cao kiến thức hơn để theo kịp bài trên lớp.

Điều này cũng mang lại lợi ích cho chị em Nhạc Tiểu Đào, ngồi một bên nghe Nhạc Di giảng lại bài . Liền cảm thấy mình hiểu được nhiều hơn so với học ở trường.

Hôm thứ Bảy, hàng chục học sinh tiểu học đã đến cổng trường tiểu học xã.

Tất cả đều là học sinh tiểu học, có chiều cao từ thấp đến cao và hầu hết đều là học sinh cuối cấp.

Mọi người tập hợp lại để trao đổi thông tin, họ đều là những học sinh đứng đầu được mỗi trường cử đến, nên đều nằm trong số những học sinh giỏi nhất trường.

Đột nhiên được nhà trường yêu cầu các em tới để tham gia một cuộc thi tính nhẩm, do lãnh đạo xã đích thân tổ chức và có giải thưởng, ai cũng rất hào hứng.

Nhạc Quốc Vinh nắm tay con gái đi lại đây, đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Nhạc Di rất thấp, khuôn mặt trẻ con khiến cô trông rất nhỏ bé.

Một nữ sinh lớp năm đi tới nói: "Này bạn nhỏ, em cũng đến tham gia cuộc thi à?"

" Dạ." Nhạc Di tỏ ra rất khiêm tốn.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bé này là học sinh tiểu học năm nhất mới nhập học, sao lại dám đến? Đưa đến đây để vui chơi à? Ngôi trường này cũng quá không đáng tin cậy.

Đến giờ thi, cô giáo gọi mọi người vào lớp, Nhạc Di thấp nhất nên ngồi ở phía trước.

Đầu tiên cô nhìn thấy các giải thưởng được đặt trên bục. Vị trí thứ nhất là giày thể thao, vị trí thứ hai là cặp sách màu xanh quân đội, vị trí thứ ba là hai cây bút chì.

Cô chỉ cần nhìn thôi đã chảy nước miếng. Tất cả cô đều muốn? Phải làm sao bây giờ ?

Trên sân khấu có một hàng lãnh đạo đang ngồi, Hiệu trưởng, Hiệu phó trường tiểu học công xã và một số lãnh đạo xã khác cũng có mặt.

Trong số đó, khoa trưởng Vương của bộ giáo dục - vừa nhìn thấy con trai Vương Hoa của mình ngồi giữa đám đông. Ánh mắt của hai cha con nhìn về phía nhau, mà ý nghĩa của việc này chỉ có họ mới hiểu được.

Thành công hay thất bại đều phụ thuộc hết vào ngày hôm nay.

Hết chương 30.

Bạn đang đọc Xuyên thành nữ phụ cực phẩm trong truyện niên đại của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meimei079
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.