Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vệ Phương Đàm

Phiên bản Dịch · 1085 chữ

Chương 2: Vệ Phương Đàm

“Tiểu sư muội, ngày mai theo ta đi hái thuốc.”

Bên cạnh cửa sổ, Chúc Tuyết đang tựa người vào bàn hăng hái chép lại bản Dược Vương Tâm Kinh. Một bóng hình cao lớn đột nhiên xuất hiện ngăn trở ánh sáng ban mai rọi vào phòng làm nàng giật mình, tay run lên thiếu chút nữa lại hủy mất một bản chép phạt.

“Đại sư huynh!” Chúc Tuyết kêu rên, “Thiếu chút nữa viết hỏng rồi!”

Phía trước cửa sổ, nam tử ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy trên giấy bên cạnh câu chữ đã hoàn chỉnh lại dư ra một nét. Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, nhẹ nhàng ho một tiếng, ân cần hỏi.

“Tiểu sư muội lại bị phạt sao?”

Chúc Tuyết ai oán mà ngẩng đầu nhìn phía Vệ Phương Đàm, “Sư phụ nói không nên để ta thảnh thơi. Tuệ nhưng không Nhẫn.”

Vệ Phương Đàm sau khi nghe xong gật gật đầu, tiểu sư muội đúng là người thông tuệ nhưng lại luôn thiếu một phần bền lòng, sư phụ phạt không sai.

“Đại sư huynh. Ngày mai, huynh tính toán khi nào sẽ xuất phát?”

“Giờ Dần ba khắc.”

Chúc Tuyết khựng lại, sâu kín mà nhìn về phía Vệ Phương Đàm, “Sư huynh không ngủ được sao?”

Vệ Phương Đàm nhíu mày, “Y Tâm Môn đệ tử nên cần cù chăm chỉ, vì cứu người, không câu nệ sớm tối. Chẳng lẽ sư muội khi đó còn đang ngủ hay sao? “

Chúc Tuyết trong lòng không phục. Nàng không thích ngược đãi bản thân. Buổi sáng, 4-5 giờ ai sẽ nguyện ý rời giường rèn luyện a! Ách, trừ bỏ Vệ Phương Đàm, lại trừ bỏ sư phụ, ân lại trừ bỏ Lý sư điệt, Vương sư tỷ, Trương sư muội……

Nàng xuyên tới thế giới này đã bốn năm. Khi vừa đến, thân thể này vừa tròn mười tuổi đã cùng hai vị bạn hữu tham gia Y Tâm Môn tuyển chọn tân đệ tử. Nàng thuận theo tự nhiên mà tham gia tuyển chọn, trải qua mấy vòng khảo hạch cuối cùng được xác định là có tư chất thượng đẳng và được sư phụ thu làm thân truyền đệ tử. Đích thân truyền thụ y thuật cùng võ thuật. Lần đầu khi được sư phụ dẫn đến ra mắt đại sư huynh, nàng kinh ngạc phát hiện vị sư huynh vừa mới mười bốn, Vệ Phương Đàm, đại sư huynh của Y Tâm Môn chính là nam chủ hiền lương thục đức kiêm chính phu của nữ chủ đáng khinh, trong quyển np thịt văn nữ tôn.

Đến hiện tại, nàng cũng không quên được cảm giác như bị sét đánh lúc ấy. Xuyên cái gì không xuyên, lại xuyên vào quyển sách này. Chẳng khác nào muốn buộc nàng trơ mắt mà xem các nam chính bị xâm phạm sao…… Đặc biệt là vị đại sư huynh này, bị nữ chủ hạ dược cưỡng gian sau đó liền không thể hiểu được mà yêu nữ chủ. Lúc sau còn chấp nhận ủy khuất chính mình, giúp nữ chủ thu thêm tiểu lão bà, đại lão bà. Nàng vẫn luôn cảm thấy vị này đại sư huynh đầu óc chắc có bệnh.

Nàng lúc ấy liền không nhịn được mà dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Vệ Phương Đàm vài lần. Chỉ thấy hắn mặt như bạch ngọc, ánh mắt như sao trời, eo như thúc tố, thân tựa tùng trúc. Nàng không khỏi thầm than một tiếng tướng mạo thật tốt a, chỉ tiếc……

Sau bốn năm ở chung, nàng cùng đại sư huynh cảm tình càng thêm khắn khít, mà nguyên thư nữ chủ chậm chạp vẫn chưa thấy xuất hiện. Chúc Tuyết chậm rãi đã quên đây là một quyển tiểu thuyết. Thật sự coi thế giới này như hiện thực, cùng mọi người sinh hoạt. Bốn năm nhanh chóng trôi qua trong bình yên và vui sướng.

Nhưng gần đây tinh thần nàng luôn không yên, luôn cảm thấy nữ chủ trong nguyên tác, Tô Lộc Lộc đã đến thời điểm xuất hiện. Do nguyên tác không có xác thực tuổi tác của nhân vật hoặc miêu tả cụ thể về thời gian, nên nàng không thể xác định chính xác thời gian điểm. Nàng chỉ biết nữ chủ là được Vệ Phương Đàm nhặt về sư môn làm sư muội trong một lần đi hái thuốc. Vì thế nàng chỉ còn cách kêu sư huynh mỗi khi ra ngoài hái thuốc nhất định phải mang theo nàng. Thật ra, nàng cũng chưa nghĩ ra có nên ngăn cản sư huynh yêu Tô Lộc Lộc hay không. Cuối cùng, việc cho rằng sư huynh không nên bị đối đãi như vậy chỉ là suy nghĩ một chiều của nàng. Đâu ai thật sự biết hắn có vui vẻ chịu đựng hay không đâu?

Nhưng có một điều nàng dám khẳng định. Nàng không muốn sư huynh bị cái kia Vi Tiểu Bảo phiên bản nữ hạ dược cưỡng gian.

Cái này thật sự là quá đáng. Thế giới này là nữ tôn xã hội, nam nhân mất trinh tiết cũng là mất đi quyền lựa chọn, sẽ bị ép bất đắc dĩ gả cho kẻ cưỡng gian mình. Loại chuyện này, ở kiếp trước cũng khiến nàng buồn nôn.

Nghĩ đến đây, Chúc Tuyết cắn răng đáp ứng thời gian hái thuốc đáng sợ của Vệ Phương Đàm, thở dài tiếp tục chép phạt.

Vệ Phương Đàm nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn lại dữ tợn của tiểu sư muội, không khỏi bật cười.

“Thôi, tiểu sư muội cần nghỉ ngơi nhiều hơn, chúng ta giờ Mẹo sẽ xuất phát. “

“A! Đại sư huynh ngươi thật tốt! Yêu ngươi nhất! “

Vệ Phương Đàm nghe lời nói càn rỡ của Chúc Tuyết, lại bất giác cảm thấy có cái gì không ổn. Mấy năm nay hắn đã sớm quen với thói khẩu xuất cuồng ngôn của nàng. Biết nàng không phải thật sự đang nói đến tình yêu nam nữ xa xôi không thể với tới, mà chỉ là biểu đạt yêu thích cùng cảm tạ.

Bất quá hắn vẫn không đồng tình mà lắc đầu, “Sư muội đừng nên nói như vậy trước mặt ngoại nhân. “

“Ai nha biết rồi sư huynh, ta có chừng mực. “Chúc Tuyết không thèm để ý mà xua xua tay.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Nữ Tôn Thế Giới (Sắc, Xuyên thư, NP) của Tuyết Dữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi valeriez
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.