Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Lộc Lộc

Phiên bản Dịch · 1835 chữ

Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng trên triền núi, sắc trời vẫn còn chút tối tăm, bốn phía sương mù mênh mông, trong không khí tràn ngập hương vị ẩm ướt.

Chúc Tuyết hướng về phía bóng người đằng trước mà đi. Trong sương mù dày đặc, thân ảnh quen thuộc có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn ra một thân bạch y. Nàng một đường thẳng tắp mà đuổi đến, vừa đi vừa nhìn hắn phất tay, “Đại sư huynh! “

Vệ Phương Đàm khóe miệng mỉm cười, đón lấy liềm hái thuốc từ tay Chúc Tuyết, giúp nàng bỏ vào sọt, “Ngủ ngon giấc không? “

“Rất tốt. Đại sư huynh tuổi còn trẻ, sao lại thích hỏi những câu nhàm chán của mấy lão phụ thân như thế chứ.“ Chúc Tuyết cười hì hì trêu ghẹo nói.

Vệ Phương Đàm lắc đầu, “Nói bậy. “

Hai người nói nói cười cười, theo hướng nội môn của Y Tâm Môn mà đi đến Thanh Tâm Sơn Cốc.

Thanh Tâm Sơn Cốc rất rộng lớn. Y Tâm Môn chỉ trưng dụng một phần nhỏ để gieo trồng các loại thảo dược cơ bản. Đại bộ phận các địa phương còn lại trong cốc thường xuất hiện các loại dược liệu hoang dại quý hiếm. Sơn cốc này rất kỳ quái, không khác gì một bảo địa, không chỉ có dễ dàng gieo trồng thảo dược thông thường, mà các chủng loại thảo dược cần điều kiện sinh trưởng khắc khe cũng có thể dễ dàng sinh trưởng tại đây. Chúc Tuyết biết sơn cốc này rất ly kỳ, hoàn toàn không khoa học, nhưng sống trong thế giới võ hiệp mà đòi tính khoa học thì có chút thần kinh nên cũng không để tâm.

Hai người tới trước cổng sơn cốc liền thi triển khinh công, tiến vào bên trong sơn cốc.

Y Tâm Môn võ công tâm pháp là y võ song tu. Tuy rằng võ công không nổi danh bằng y thuật, nhưng vài thập niên trước cũng từng xuất hiện một vài tên tuổi có thể được xem là cao thủ trên bảng giang hồ anh hùng. Mấy năm gần đây, Y Tâm Môn võ học dần dần mai một, thế nên người ngoài chỉ biết đến y thuật không biết đến võ công của Y Tâm Môn.

Sư phụ của Vệ Phương Đàm và Chúc Tuyết lại là một cao thủ ở ẩn. Bà giỏi nhất là khinh công và nội gia tâm pháp, nên võ học của hai thân truyền đệ tử cũng không tồi.

“Tiểu sư muội, hôm nay chúng ta chủ yếu tới tìm thanh lăng thảo, các dược thảo khác, không cần quá để tâm. “

Chúc Tuyết gật gật đầu, “Thanh lăng thảo yêu thích môi trường ẩm thấp, hay là chúng ta tiến vào thạch động phía trước xem thử? “

Vệ Phương Đàm lại lắc đầu nói, “Chúng ta chia ra hành động, như vậy sẽ nhanh hơn. Chúng ta cũng có thể trở về sớm hơn. “

Chúc Tuyết không muốn cùng Vệ Phương Đàm tách ra, Tô Lộc Lộc có khả năng sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Nàng vẫn nên ở bên cạnh sư huynh thì tốt hơn. Tránh để sư huynh bị chiếm tiện nghi.

“Chúng ta đi cùng nhau. “Giọng nói của nàng kiên định, không dung cự tuyệt.

Vệ Phương Đàm sửng sốt một chút, tiểu sư muội từ trước đến nay dễ nói chuyện, sao bỗng dưng kiên định bác bỏ ý kiến của hắn?

Bất quá hắn cũng không để tâm, nếu tiểu sư muội muốn đi cùng nhau, liền cùng nhau đi thôi.

Hai người cùng hướng về phía thạch động, Chúc Tuyết trái tim bang bang, phảng phất ở bên tai nhảy lên. Càng tới gần thạch động, nàng càng hoảng hốt.

“Sư huynh.” Nàng nắm lấy tay Vệ Phương Đàm, “Hôm nay hay là chúng ta trở về đi. Ta đột nhiên không muốn đi tiếp.”

Vệ Phương Đàm nhíu mày, trở tay nắm lấy cổ tay nàng. Lôi kéo nàng đến phía trước, “Ngươi lại nháo cái gì?”

Chúc Tuyết bất đắc dĩ, bị túm theo đến thạch động kia. Nàng vừa mới nhớ ra, chẳng phải Tô Lộc Lộc lần đầu tiên tỉnh lại là trong một thạch động ở Thanh Tâm Sơn Cốc hay sao?

Hy vọng không phải là thạch động phía trước cái này đi……

Ai, chuyện nên tới cũng tránh không khỏi.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến. Vứa bước chân vào thạch động, hai người liền phát hiện một hơi thở nặng nề. Người này rõ ràng không khống chế nội tức, nhưng lại tránh ở chỗ tối, không muốn bị người khác phát sự tồn tại của mình.

“Ngươi là ai? Thanh Tâm Sơn Cốc là khu vực nội môn của Y Tâm Môn, các hạ vì sao lại đột nhập?” Vệ Phương Đàm trách mắng.

Chúc Tuyết trông thấy một nữ tử mặc trang phục hiện đại bước ra. Nàng cao khoảng 1m6, so với Chúc Tuyết thì thấp hơn đôi chút, nhưng dáng người cân xứng, diện mạo đoan chính. Nhìn qua cũng là một nữ tử thanh tú … chỉ là nàng dùng ánh mắt có chút dâm tà mà nhìn chằm chằm Vệ Phương Đàm. Thật khiến người khác cảm thấy đáng khinh.

Chúc Tuyết nhớ tới cảnh tượng này trong nguyên tác. Vệ Phương Đàm một mình gặp được Tô Lộc Lộc. Tô Lộc Lộc liền phạm vào hoa si, cảm ơn trời đất đã đem nàng đưa tới nơi này. Giúp nàng cùng soái ca tương ngộ, trong lòng tơ tưởng tất cả đều là làm cách nào để ăn được soái ca đậu hủ. Vệ Phương Đàm mang Tô Lộc Lộc về môn phái. Dọc theo đường đi, Tô Lộc Lộc hết sờ tay nhỏ lại ôm eo nhỏ. Khiến Vệ Phương Đàm chưa kinh thế sự, một lòng học tập thanh lãnh học bá, mặt đỏ tai hồng, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma……

Chúc Tuyết rùng mình một cái, nổi lên một thân nổi da gà, khó có thể tưởng tượng được bộ dáng động tình của sư huynh.

“Soái ca đừng nóng giận! Ta vừa tỉnh đã phát hiện mình ở đây. Không phải ta tự tiện xông vào!” Tô Lộc Lộc bước nhanh đến hướng hai người, nắm lấy tay Vệ Phương Đàm, “Nếu không tin, hay là ngươi dẫn ta về môn phái để thẩm vấn đi?”

Chúc Tuyết giật giật mí mắt, tiến lên giữ chặt tay Tô Lộc Lộc. Không dấu vết mà ngăn cách nàng cùng Vệ Phương Đàm gần gũi tiếp xúc, “Tỷ tỷ là đột nhiên xuất hiện ở trong sơn cốc sao?”

Thân thể này của nàng mới mười bốn tuổi, mà Tô Lộc Lộc trong nguyên tác là một tân sinh viên đại học. Kêu một tiếng ‘tỷ tỷ’ âu cũng là hợp lý.

Tô Lộc Lộc lúc này mới nhìn thấy Chúc Tuyết. Nàng chỉ thấy một thiếu nữ ước chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, làn da trắng mịn, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn. Một đôi mắt tinh tường trầm tĩnh lúc này đang nhìn chằm chằm vào chính mình.

Tô Lộc Lộc đối với tiểu mỹ nữ không có nhiều hứng thú, nhàn nhạt lên tiếng.

Chúc Tuyết không thèm để ý, quay đầu cùng Vệ Phương Đàm nói chuyện, “Sư huynh, không bằng chúng ta đem tỷ tỷ đưa ra khỏi sơn cốc, mang đến cho quan phủ. Để quan phủ tra xét sự kiện ly kỳ này. Cũng hảo giúp tỷ tỷ tìm cái chỗ an thân.”

Vệ Phương Đàm trầm ngâm, vừa định gật đầu, Tô Lộc Lộc vội ra vẻ đáng thương nói, “Ta không cha không mẹ, vẫn luôn ái mộ các ngươi này, ách, Y Tâm Môn, muốn đến nơi này bái sư. Lần này ta tỉnh lại liền tới được nơi đây rồi. Cũng xem như là cùng Y Tâm Môn của các ngươi có duyên. Công tử sao không mang ta đến chào sơn môn, cũng hảo thành toàn ta này một khang si tâm?”

Chúc Tuyết nghe đến ê răng. Nàng thật ra biết Tô Lộc Lộc có vài phần cơ linh, da mặt thì dày như tường thành nên mới bị người đọc gọi là Vi Tiểu Bảo phiên bản nữ. Nhưng tận mắt chứng kiến nàng ta bậy bạ, vẫn là khiến Chúc Tuyết tức đến dậm chân múa tay.

Chúc Tuyết vô tình cùng nữ chủ đối nghịch. Y Tâm Môn âu cũng là nữ chủ cơ duyên kỳ ngộ. Không cho nàng tiến nhập Y Tâm Môn không biết có thể hay không khiến hiệu ứng bươm bướm xảy ra. Chỉ là nàng cùng Vệ Phương Đàm có tình cảm sư huynh muội nhiều năm, nàng thật không muốn sư huynh bị Tô Lộc Lộc đạp hư nên nhất thời nóng vội, liền nảy sinh ý đồ ngăn cản Tô Lộc Lộc tiến nhập Y Tâm Môn.

Nhưng mà Vệ Phương Đàm lại là một người thiện tâm, hắn nói, “Sư muội, nếu vị cô nương này thành tâm, chúng ta liền mang nàng về sơn môn suy xét?”

Chúc Tuyết trong lòng đau khổ. Đại sư huynh a đại sư huynh, ngươi thật đúng là đơn thuần, dễ bị lừa. Huynh mang ả Tô Lộc Lộc này trở về, không khéo ngươi lại bị nhân gia ăn sạch sẽ đi?

Ai, thôi thôi, nhìn thoáng chút thì rốt cuộc Tô Lộc Lộc cũng không phải người xấu…… A không đúng, cưỡng gian hoàng hoa thiếu niên sao lại không phải là người xấu. Lúc xem chính văn đến đoạn này thật khiến Chúc Tuyết tức chết đi được.

Nghĩ vậy Chúc Tuyết lộ ra vẻ mặt không cam tâm, muốn mở miệng ngăn cản, lại bị Tô Lộc Lộc giành trước một bước.

Tô Lộc Lộc tiến lên nửa bước tránh đi Chúc Tuyết, bắt lấy tay áo Vệ Phương Đàm, anh anh khóc lên, “Ngươi thật đúng là người tốt, có thể tận mắt ngắm nhìn Y Tâm Môn chính là tâm nguyện suốt đời của ta!”

Chúc Tuyết trợn mắt há hốc mồm, liền trong chốc lát như vậy, mà Y Tâm Môn liền thăng cấp thành tâm nguyện cả đời của Tô Lộc Lộc …… Khó trách nàng xứng danh là nữ chủ hai tay thu mười ba mười bốn cái mỹ nam. Nguyên lai là dựa vào chiêu thức mặt dày không biết xấu hổ ấy.

Vệ Phương Đàm vỗ vỗ tay Tô Lộc Lộc, “Cô nương chớ khóc. Liền cùng sư huynh muội chúng ta cùng nhau hồi nội môn.”

Tô Lộc Lộc nước mắt nước mũi đầm đìa, trịnh trọng gật đầu đa tạ.

Chúc Tuyết tính nói nhưng lại thôi. Sự tình giữa hai người này xem như đã định rồi.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Nữ Tôn Thế Giới (Sắc, Xuyên thư, NP) của Tuyết Dữ

Truyện Xuyên Vào Nữ Tôn Thế Giới (Sắc, Xuyên thư, NP) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi valeriez
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.