Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Vật Chính (2)

Tiểu thuyết gốc · 4179 chữ

Chương 16: Nhân Vật Chính (2)

Hửm?

Vào lúc này, Thiên Vũ bỗng nhiên tự hỏi mình hình như vừa gặp ảo giác thì phải, bởi vì trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, cô đột nhiên cảm thấy bầu không khí phát ra ở trên người tôi nó đột ngột có sự thay đổi lớn.

– Nguyễn huynh đã trở nên..nói sao nhỉ…cái cảm giác đó nó rất phức tạp, không biết nên dùng từ ngữ gì phù hợp để diễn tả cho chính xác nữa.

Tuy cái cảm giác đó vừa xuất hiện liền rất nhanh biến mất, nhưng Thiên Vũ vẫn nhạy bén nắm được cái cảm giác đó, một phần là do cô ngay từ đầu không hề rời mắt khỏi tôi, cho nên mới phát hiện được nó.

Thần bí? Không đúng lắm.

Không thể nhìn thấu? Cũng không phải.

Trí tuệ? Nguyễn huynh nhìn không được thông minh lắm, không hợp.

– À Đúng rồi, là ‘Ngoại Đạo’ cái này thì thực sự phù hợp, Nguyễn huynh lúc này tựa như thể một kẻ nằm ở bên ngoài sân khấu vậy, một vị khán giả đang đưa mắt nhìn xem một vở kịch, chỉ có khác biệt ở chỗ, chính là vị ‘khán giả’ này hình như biết rất rõ ràng nội dung của vở kịch.

Thiên Vũ không rõ nguyên nhân vì sao xuất hiện cái hiện tượng này, nhưng cô phỏng đoán, khả năng cao là ở bên trong người tôi đã có gì đó đã thay đổi, nhưng rốt cuộc cái gì thì Thiên Vũ không thể xác định.

“Nguyễn huynh, huynh ổn chứ?”

Không rõ là có chuyện gì xảy ra nhưng Thiên Vũ vì an toàn, cô bé đã nhẹ nhàng dò hỏi tình huống của tôi đồng thời trong người cũng lặng lẽ tích tụ sức mạnh, đảm bảo có thể trong nháy mắt bất ngờ đánh ra được một đòn đánh tất sát.

“Không, không có gì, ta chỉ là đang suy nghĩ vài thứ mà thôi.”

Nhận ra mình đã sững người cũng khá lâu, khi lấy lại tinh thần tôi liền nhìn thấy đôi mắt đầy sự lo lắng quan tâm của cô bé, điều đó làm trong lòng tôi cảm thấy hơi có lỗi.

Bởi vì sau khi tiếp nhận cái sự thật là mình đã xuyên không vào trong tiểu thuyết mà chấn động, tôi đã lo lắng suy nghĩ rất nhiều thứ, trạng thái gần như hóa thành người mất hồn, không để ý mọi thứ xung quanh.

“Vậy sao.. vậy thì ta yên tâm rồi, một giây trước huynh nhìn cứ như là người vô hồn ấy, làm ta giật mình.”

Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi, tựa như thể muốn có thể từ trên nét mặt của tôi để có thể nhìn ra tôi hiện tại đang suy nghĩ cái gì vậy, trên nét mặt của cô bé lúc này mang một biểu hiện thật thâm thúy.

“Xin lỗi, ta đảm bảo sẽ không có lần sau.”

Tôi biết mình vừa rồi rất không bình thường, vội vàng mở miệng xin lỗi cô bé.

“Nếu vậy thì tốt rồi, mà cũng đã tới lúc ta nên trở về rồi, trời tối như vậy mà một nữ hài tử như ta nếu không trở về sớm, phụ mẫu của ta sẽ rất là lo lắng sốt ruột lắm.”

Thiên Vũ cảm thấy trạng thái của Nguyễn huynh lúc này có hơi chút quỷ dị, cô bé suy xét một lúc rồi quyết định không nên ở lại, cần thiết nhanh chóng rời đi nơi này.

“Đúng rồi Nguyễn huynh, ta thấy huynh giống như không có nơi nào để qua đêm, không bằng huynh tạm thời sống ở chỗ này thì thế nào?”

Vì đảm bảo an toàn, cô quyết định để tôi ở lại nơi tòa nhà thờ bỏ hoang này, bởi vì xung quanh nhà thờ bán kính một dặm không hề có ai sinh sống cả, coi như dù có xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không gây ảnh hưởng tới người dân xung quanh.

!?

Tôi nghe vậy thì có hơi ngạc nhiên, trong vô thức tôi đưa mắt nhìn xung quanh, quan sát cái nơi có thể nói như là một ngôi nhà trong lý tưởng và tôi có thể được sống ở đây?

Bản thân tôi có phần không tin tưởng nổi, dù là ai cũng sẽ không tình nguyện đưa tặng một nơi đẹp như vậy, tặng cho một người lạ mặt mà mình mới quen mới có một ngày để ở cả.

“Như vậy thì chúng ta cứ quyết định vậy đi! hẹn ngày mai gặp lại, tạm biệt nha ~!”

Thiên Vũ không để cho tôi có cơ hội để nói, cô liền tự ý thay tôi quyết định, sau đó cô bé giống như đang có chuyện gì đó rất gấp gáp, trong nháy mắt liền bất thình lình biến mất ở trước mặt tôi, Thiên Vũ vừa rồi đã di chuyển với một vận tốc cực nhanh mà hai mắt tôi không thể theo kịp, nháy mắt lao ra bên ngoài chạy trở về cái khu vực đông dân cư.

“…”

Tôi ngây người nhìn về phía cái bóng lưng nhỏ nhắn đang với tốc độ kinh khủng biến mất ở phương xa, nhìn cái vận tốc siêu nhân đó, trong lòng tôi không khỏi âm thầm cảm thán một hơi.

– Thật không hổ danh là thế giới tiểu thuyết, cho dù là một đứa trẻ, cũng có thể đạt được thứ sức mạnh vượt ngoài tưởng tượng.

Cơ mà, nhắc tới thế giới tiểu thuyết, tôi không liền nhớ lại lý do vì sao mình lại sững người.

– [Chúa Tam Thi], thật là một cái tên quen thuộc.

Nghĩ tới tên này, tôi cố gắng kiểm soát nhịp thở của mình, nổ lực không để mình bị cái tên này dọa chết.

[Ba Ngôi Chúa Cứu Thế: Tại Thế Giới Có Bệnh Cứu Lấy Thế Giới], còn có tên gọi tắt là “Chúa Tam Thi”, từ cái tiêu đề thì đã nhìn ra nó không phải là một loại tiểu thuyết nhẹ nhàng gì, nó sặc mùi tanh của máu cùng bi kịch.

Ngay ở những chương đầu tiên thì người đọc sẽ nghĩ rằng nó chỉ là một bộ tiểu thuyết tiên hiệp bình thường mà thôi, nhưng từ những chương năm mươi trở nên, người đọc sẽ rất nhanh nhận thấy thế giới này rất là không bình thường.

Còn nguy hiểm tới mức nào thì phải dùng cái từ phản địa đàn, phản nhân loại để hình dung về nó, về mặt lý luận, ngay tại khoảnh khắc một con người vừa chào đời ở thế giới này thì sinh mệnh của người đó, trên cơ bản sẽ luôn mặc định ở con số năm thành tỷ lệ khả năng sẽ mất mạng ngay lập tức.

Khả năng đó có thể diễn ra có khi là ngay hôm nay, có khi sẽ là ngày mai, thậm chí là còn chưa kịp ra khỏi bụng mẹ thì đã mất mạng rồi.

Tình huống của tôi giống như nhân vật Neo ở trong bộ phim “Ma Trận” vậy, người nghi ngờ về hiện thực đang sinh sống.

Quan sát sau đó đặt câu hỏi, rồi cuối cùng bị Morpheus thuyết phục và bản thân tôi cũng phải thừa nhận, mặc dù không hiểu lý do tại sao, nhưng tôi biết chắc chắn một điều, thế giới “Chúa Tam Thi” nó đã trở thành hiện thực và tôi Nguyễn Hoang, đang đứng ở trong nó.

Tuy rằng cái email của tác giả gửi tới cùng với việc tôi phản lão hoàn đồng, nó vốn đã là bằng chứng lớn nhất rồi, chỉ là do trong lòng tôi vẫn không hề muốn tin tưởng cái sự thật đó.

Cứ một mực yêu cầu phải cần thêm ‘bằng chứng’ nữa để chắc chắn, nhưng thực chất, tất cả chỉ là để tìm kiếm một cái lý do, một chứng cứ chính đáng phù hợp để có thể phủ định cái sự thật đó mà thôi.

Nhưng hiện thực đã ở ngay trước mắt rồi, cho dù tôi có muốn phủ định như thế nào thì cũng không thể nào chối bỏ được.

Nghĩ đi nào… Làm thế nào để có thể sống sót được trong thế giới này?

Hiện tại để trả lời cho câu hỏi của tôi lúc này, câu trả lời chỉ duy nhất chỉ có một, đó là ôm đùi của nhân vật chính, để hắn gánh mình đi tới đại kết cục.

Và để có thể làm được điều đó, điều đầu tiên tôi cần làm là phải xác nhận tuyến thời gian, chỉ cần biết rõ cụ thể dòng thời gian hiện tại của tôi đang là lúc nào, thì tôi có thể kịp thời chuẩn bị cho những bước tiếp theo trong kế hoạch, sẵn sàng vạn toàn cho công cuộc sống sót ở trong cái thế giới đầy rẫy nguy hiểm chết người này.

Những chi tiết nhỏ thì tôi tất nhiên không thể nào nhớ được rõ rồi, nhưng những mốc sự kiện lớn quan trọng của câu chuyện, tôi vẫn nhớ rõ nó như in ở trong đầu mình và phương pháp để xác định nó, thật cũng rất là đơn giản.

Tân thủ thôn, nơi mà bộ chuyện mở đầu, một nơi được gọi là Thương Viễn Thành và có lẽ là ‘Lão Nhìn Trộm’ đã sớm an bài từ trước, cho nên tòa thành mà tôi đang đứng ở trong lúc này, cũng chính là Thương Viễn Thành ở trong câu truyện.

“Hi vọng ngày mai có thể tìm thấy nhân vật chính.”

Để có thể xác định được mốc thời gian của truyện, việc đơn giản duy nhất cũng là phức tạp nhất, chính là từ ở trong cái tòa thành to lớn này đi tìm một người, người được chỉ đỉnh sau này sẽ trở thành chúa cứu thế.

Cho nên tôi rất hi vọng mình có thể nhanh chóng tìm được người cần tìm, bởi vì thế giới này không hề bình thường, mỗi một ngày luôn rình rập các nguy cơ không biết ở bên ngoài kia.

“Cầu trời là ngày mai, cái tòa thành này đừng có xuất hiện một pha đại dịch tang thi gì đó hay là đột nhiên nổ tung, ta xin đó!”

Ngắm nhìn những ánh đèn lung linh ở trong tòa thành dần được thắp sáng lên, tôi trong lòng lập tức cầu trời cầu phật cầu thiên địa thần thánh là ngày hôm sau sẽ là một ngày ‘an toàn’.

Còn vì sao lại không cầu mong sẽ là một ngày bình thường.

Bởi vì tại trong cái thế giới này một ngày ‘bình thường’ của nó, luôn là ở một góc nhỏ quỷ ho cò gáy không người nào đó, sẽ xuất hiện một thằng cha mắc dịch nào đó quyết định làm một pha chơi ngu.

Đang yên đang lành thì cảm thấy mình sống lâu quá, nên đã đi đào mộ của một vị đại năng nào đó, chọc giận người chết không để người ta ngủ yên, để rồi khiến bản thân bị nguyền rủa, rồi còn bóp dái cả toàn bộ những tòa thành gần nhất, tạo ra một đại dịch khủng bố lây lan nó khắp mọi nơi, biến mọi thứ xung quanh trở thành một màn đại dịch tang thi.

Theo trong miêu tả của tiểu thuyết ‘Chúa Tam Thi’ thì dại dịch tang thi hay là một khu vực lớn đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian không để lại một dấu vết vân vân .. những vụ tương tự như thế thường rất hay xảy ra, nó gần như đã là một phần của chuyện thường ngày rồi ấy không có gì mới lạ.

Nhưng đối với một ‘người mới’ như tôi mà nói mấy thứ đó không khác gì là đại thảm họa, sợ là ở trong tương lai, tôi sẽ phải luôn sinh hoạt một cách thấp thỏm lo âu trong một khoảng thời gian khá ~ khá ~ dài.

………………….

“Hồ ~ xem ra phụ thân và mẫu thân đã ngủ rồi.”

Đợi khi Thiên Vũ trở về cái căn nhà, cô liền từ bên ngoài nhìn vào thấy đèn không có sáng lên, thì đã nghĩ rằng cha mẹ của mình đã về phòng ngủ lập tức thở phào nhẹ nhõm, mẫu thân thì không nói, nhưng cô rất không muốn để ông bố của mình biết được tin con gái rượu của mình cả ngày hôm nay đi ra ngoài chơi với một chàng trai.

Sợ là ổng vừa biết được, liền lập tức xách đại đao dài bốn mươi mét của mình ra đi tính sổ cái tên nhóc to gan nào dám lừa gạt đứa con gái bé bỏng của mình.

Thiên Vũ lúc này không khác gì tên ăn trộm lén chui vào nhà, cô rón rén mở cửa rồi từng bước tiếp vào trong phòng, mỗi bước chân của cô đều cố làm sao cho nó thật nhẹ nhàng nhất có thể, di chuyển thong thả vì sợ hãi sẽ gây ra tiếng động đánh thức người ở trong phòng.

Tách!

Ngay thời điểm Thiên Vũ đã cho là mình đã qua được kiếp nạn này rồi thì vào lúc này, tại bên góc của căn phòng tối tăm bất ngờ sáng lên, một ngọn đèn dầu không một dấu hiện được người châm lửa cho sáng lên, chiếu sáng cả toàn bộ căn phòng.

Thiên Vũ giật mình không nhẹ, cô hoảng loạn quay đầu nhìn lại liền ngay lập tức nhìn thấy vị mẫu thân động lòng người của mình, đang ngồi trên ghế dùng ánh mắt đầy nghiêm khắc bất thiện nhìn vào cô.

Đã bao giờ bạn làm sai điều gì mà gặp phụ mẫu không hề lớn tiếng, cũng không quát tháo, thay vào đó, chỉ với một cái ánh nhìn của họ..cũng đủ để cho bạn hiểu rõ, là đời bạn đến đây là chấm dứt chưa?

“Mẫu thân…Phụ thân..đã ngủ rồi sao?”

Bị mẹ bắt được tại trận mồ hôi hột không ngừng điên cuồng chảy xuống, Thiên Vũ trong lòng biết rõ kiểu gì cũng không thoát được một trận quở trách, cùng với trong lòng vô cùng căng thẳng, cô thấp thỏm lo lắng cúi đầu kêu gọi mẫu thân một tiếng.

Người mẫu thân của Thiên Vũ nghiêm khắc nhìn thẳng vào cô bé, từng lời nói chứa đầy sự trách phạt.

“Không nói về phụ thân con, Thiên nhi, ta nhớ rõ là mình đã có nói với con, là không cần thử thăm dò chàng trai trẻ đó rồi mà nhỉ?”

“…”

Thiên Vũ không nói một lời nào, chỉ đứng đó im lặng cúi đầu.

Haizzz ~

“Phụ thân của con, ta đã yểm tịnh thần chú để cho người ngủ một giấc rồi, con không cần phải lo lắng cho sức khỏe của người đâu.”

Thấy khi như vậy con của mình như vậy, mỹ phụ liền biết nữ nhi mình là đang lo lắng cho phụ thân của mình, cô trong lòng buồn bực thở dài một hơi, sau đó chậm rãi nói cho cô bé biết cha của cô bé đã sớm ngủ rồi.

“Vậy sao ..”

Thiên Vũ cuối cùng cũng mở miệng, lời đầu tiên của cô bé là một sự thở phào nhẹ nhõm, sự lo lắng ở trong lồng ngực cũng giảm bớt đi rất nhiều, cô thực sự không muốn phụ thân của mình biết về chuyện này, một phần là lo lắng ông sẽ phản ứng quá kích động, thành ra gây ảnh hưởng tới sức khỏe vốn đã rất suy yếu của người.

“Quay trở về vấn đề trước đó, Thiên nhi rốt cuộc như vậy là sao? tại sao con lại làm trái lời ta, tự ý tiếp cận với chàng trai trẻ đó?”

Mỹ phụ hiểu rõ nữ nhi, biết rõ trong đầu cô bé đang suy nghĩ cái gì, trong lòng cô hiện tại không biết rốt cuộc mình nên vui hay nên buồn nữa.

Vui vì nữ nhi biết lo lắng cho phụ thân mình, buồn bực cũng là vì cô dù sao cũng là mẫu thân của con bé, nhưng nếu so với địa vị thì phụ thân quả nhiên vẫn là ưu tiên số một ở trong lòng con bé hơn.

Điều đó làm cô cũng có những lúc, hơi chút ghen tị với người chồng của mình, được nữ nhi quý trọng hơn.

“Nữ nhi thật ra cũng đơn giản là vì tò mò mà thôi, hơn nữa người cũng chỉ cấm nữ nhi không được thăm do ý chí đầu óc của hắn ta, chứ không hề cấm nữ nhi không được tiếp xúc với hắn.”

Đã không có lo lắng, Thiên Vũ lúc này nhẹ nhàng hơn nhiều, cô thoải mái thừa nhận hành động của mình.

“Tò mò ư, ta không nghĩ Thiên nhi tới gần hắn, thuần túy chỉ vì ‘tò mò’.. ”

Mỹ phụ nghe xong liền mười phần không tin tưởng nữ nhi sẽ tiếp cận chàng trẻ kia không chỉ đơn giản vì tò mò mà thôi đâu, khi nói trong lời nói của cô ẩn chứa đầy sự mỉa mai cùng với tức giận.

“Nghe mẫu thân nói vậy, xem ra là người đã sớm ‘nhìn’ thấy hết rồi.”

Thiên Vũ khi nói cô bé đưa tay gõ gõ vào vùng thái dương của mình, đặc biệt ở trong lời của cô bé rất nhấn nặng cái từ ‘nhìn’, để chứng tỏ là người mẹ của cô đã sử dụng sức mạnh siêu phàm và đã đứng ở một vị trí cực kỳ xa quan sát hết toàn bộ, những gì mà cô cùng Nguyễn huynh làm cả ngày hôm nay.

Cuộc đối thoại của hai người lúc này thực sự có chút rất kỳ quái, cảm thấy không được tự nhiên, nếu nhìn nhận cho đúng thì hai người này là hai mẹ con mới phải nhưng không hiểu tại sao, cái cách mà bọn họ nói chuyện với nhau nó tựa như thể hai người xa lạ có thù địch ấy, không có chút nào tình cảm mẹ con giống như trước đó ở trong khu rừng.

Cơ mà người mẹ của Thiên Vũ lại không hề trách phạt điều đó, ngược lại cảm thấy rất tự nhiên khi mà nữ nhi dùng khẩu khí như thế nói chuyện với mình, thật sự rất khó hiểu.

Có lẽ là do trong lòng mỹ phụ đang cho rằng, nữ nhi đang ở trong cái thời kỳ độ tuổi nổi loạn mà thôi, chờ khi nào nữ nhi trưởng thành thêm một chút sẽ quay lại bình thường.

“Đừng đánh trống lãng với ta Thiên nhi! ta ngăn cấm con không được thăm dò đầu óc của chàng trai trẻ đó, thì cũng không có nghĩa là con có thể được phép làm những việc khác, như là dùng mỹ nhân kế mê hoặc tâm trí của hắn!”

Mỹ phụ bị nữ nhi của mình chọc tức không hệ nhẹ, nuôi con cái bao nhiêu năm qua, yêu thương con bé hết mực như thế, vậy mà khi đứa con đã lớn rồi nghĩ mình đủ lông đủ cánh, liền bắt đầu tìm cách làm sao để chống đối lại mình, đem lời nói của mình như gió thoảng qua tai.

“Chàng trai ‘Ngoại Đạo’ đó không hề đơn giản như con nghĩ đâu Thiên Nhi, tránh xa hắn ta càng sớm càng tốt!”

“Nếu đã như vậy, thì tại sao lúc ở trong khu rừng mẫu thân không giết hắn luôn, mà lại đem hắn trở về nơi này làm gì!?”

Cô không tin tưởng lời vừa rồi của mẫu thân mình, nếu như người đã kiêng nghị ‘Ngoại Đạo’ tới như thế, vậy thì tại sao người lúc đó không ra tay diệt trừ luôn?

Đừng nói người là không làm được, Thiên Vũ dám khẳng định chỉ cần mẫu thân cô muốn thì không cần di chuyển một đầu ngón tay, cũng có thể từ một khoảnh cách xa tới cả trăm dặm cũng có thể nhẹ nhàng kết liễu sinh mạng của Nguyễn huynh mà không đổ một giọt mò hôi.

“Ta..hmm ~”

Lời của Thiên Vũ càng khiến Mỹ phụ càng thêm bực mình, tuy nhiên lời của nữ nhi nói sự sự rất có lý lẽ, cho dù không tình nguyện nhưng cô cũng không có cách nào để phản biện được, cô hít một hơi thật sâu cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Việc cô lựa chọn đem kẻ ‘Ngoại Đạo’ tên là Nguyễn Hoang đó bắt sống trở về đây là vì có lý do sâu xa, tuy nhiên đây là bí mật của riêng cô, cô không muốn nói ra cho ai khác biết, bao gồm cả nữ nhi.

Thậm chí đến cả chống của mình, cô cũng không hề nói cho chàng biết.

Bởi vì bí mật này có liên quan rất lớn tới sự ra đời của Thiên Vũ, cô e sợ là nếu như bí mật này bị bại lộ, Thiên Vũ sẽ tự trách bản thân cả đời.

“Nói tóm lại, ta không muốn con lại gần chàng trai đó nữa! đây là mệnh lệnh!”

“Nhưng..!”

Thiên Vũ tất nhiên không tài nào chấp nhận được, cô rất tò mò rốt cuộc trên người Nguyễn huynh có cái gì mà mẫu thân lại e ngại tới như vậy, cô khát vọng tìm hiểu khám phá ra cái bí mật đó, theo suy nghĩ của Thiên Vũ, chỉ cần khám phá ra được cái bí mật này, thì có lẽ sẽ mang tới trợ giúp cực lớn cho mục tiêu của cô.

“Không nhưng gì hết, lời ta nói như vậy thì nó chính là như vậy! không được cãi ta tiểu cô nương!”

Ghừrrrr ~

Thiên Vũ bực mình rừ lớn một tiếng, sau đó cô bé tỏ ra vô cùng bất mãn chạy trở về căn phòng ngủ mình.

Rầm!

Từ trong phòng khách, mỹ phụ vẫn có thể nghe thấy cái động tĩnh cửa phòng bị Thiên Vũ sử dụng một lực rất lớn để đóng lại, tạo ra một tiếng vang to lớn.

“Haizz ~ Thiên nhi hãy hiểu cho ta, ta vậy chỉ vì muốn tốt cho con, tốt cho gia đình chúng ta thôi.”

Mệt mỏi đưa lưng dựa lưng vào ghế, mỹ phụ hai mắt nhìn về phía cửa phòng đóng lại thần sắc trong hai mắt lóe lên ánh sáng mệt mỏi cùng lo âu.

Cô biết rõ tại sao Thiên Vũ lại có hứng thú đối với tên ‘Ngoại Đạo’ đó đến như vậy và cô cũng rõ ràng mục đích của Thiên Vũ là muốn có ý tốt, tuy nhiên, phương thức của nữ nhi đang làm rất sai trái, làm mẹ của đứa trẻ, cô không muốn nữ nhi của mình bước lên con đường tà đạo được.

“Phu quân, ta rốt cuộc phải nên làm sao đây..”

Mỹ phụ từ trong túi áo lấy ra một chiếc mặt dây chuyền, dùng tay đem mặt dây chuyền mở ra ngay lập tức để lộ ra hai tấm hình ở bên trong.

Một bức hình bên trái, chính là hình ảnh của một đứa trẻ sơ sinh mặt tã lót đang ngây thơ mỉm cười, còn một bên khác chính là một bức ảnh của một gia đình ba người, hai nữ một nam, hai lớn một nhỏ, một người nữ trong đó chính là mỹ phụ, chỉ là ngoại hình có chút trẻ trung hơn so với hiện tại.

Một người khác chính là Thiên Vũ, cô bé trong hình có vẻ ngoài rất ngây thơ, trên người đang ăn mặc một chiếc váy trắng tinh khôi cùng với khuôn mặt nở một nụ cười ngây thơ trong sáng có thể chữa trị lòng người, khiến cô bé nhìn vào tựa như là một tiểu thiên thân ấm áp.

Và cuối cùng, là trụ cột của gia đình, nam chủ nhân của gia đình nay, người có vóc dáng người cường tráng to lớn khỏe mạnh, khuôn mặt thô kệch hung ác làm người cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc này trong đôi mắt của người đàn ông ngoại hình hung ác đó, lộ ra dáng vẻ hạnh phúc cùng với ôn nhu nhìn vào nữ nhi đang cười vui vẻ và ngây thơ khi đang ngồi ở trong vòng tay của mình.

Khuôn mặt của người đàn ông khi này đang lộ ra dáng vẻ hạnh phúc cùng với thỏa mãn, tựa như thể trong lòng hắn, có được một gia đình như vậy thì hắn đã mãn nguyện rồi.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.