Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Vật Chính? (3)

Tiểu thuyết gốc · 3359 chữ

Chương 17: Nhân Vật Chính? (3)

Rầm!

Theo tiếng cửa phòng bị nặng nề đóng lại vang lên, tại trong một căn phòng cổ kính tràn ngập cảm giác như là phòng của một tiểu thư khuê các theo phong cách phương đông không khí.

Cái khoảnh khắc khi mà Thiên Vũ trở về căn phòng của mình, biểu lộ giận trên khuôn mặt cô như lập tức biến mất tựa như thể nó chưa từng xuất hiện vậy, thay vào đó là một sự lạnh lùng và hờ hững.

Đưa đầu nhìn lại cánh cửa phòng ở phía sau lưng mình, đôi mắt của cô như thể có thể nhìn xuyên thấu qua cánh cửa gỗ dày nặng, từ đó nhìn thấy ở phía phòng khách mỹ phụ, mà mỹ phụ giống như cũng cảm nhận điều đó nên đã đưa mắt nhìn về phía này.

“Chậc!”

Thấy vậy, trong lòng lập tức rất bất mãn, cô bé sau đó tặc lưỡi một tiếng rồi quay đầu không tiếp tục nhìn vào cánh cửa nữa, thay vào đó cô bé đi tới trước một cái bàn.

Khi tới gần cái bàn, nếu như quan sát xung quanh thì sẽ nhận ra ở trên bàn cùng với trên mặt bức tường trước cái bàn, đều dán lên vô số những tờ giấy họa tiết bằng tay khó hiểu.

Nào là những ký tự kỳ lạ, vòng tròn ma thuật, thậm chí là có thể nhìn thấy những bức hình vẽ của từng bộ phận nội tạng của con người, bao gồm tim, não, dây thần kinh, xương vân vân mỗi bức vẽ như thể ở trên đều có những ghi chú ghi chép về khả năng cùng với tác dụng của nó.

Từ những điểm này, thì trông có vẻ như Thiên Vũ đang nghiên cứu về cái gì đó rất có liên quan tới cơ thể con người, mà Thiên Vũ ngược lại không để ý những mảnh giấy đó, bởi vì cô đã sớm ghi nhớ và hoàn toàn nắm rõ những thứ đó rồi.

Khi ngồi xuống bàn Thiên Vũ liền lập tức từ trong hộc tủ lấy ra một quyển sách, cô bé lập tức lật ra tới gần trang cuối cùng của quyển sách, để lộ ra những trang giấy trắng vẫn không có ghi chép gì trên đó.

Lúc cô bé nâng bút lên, một bức họa dần dần từ bàn tay nhỏ bé đó vẽ ra, đầu tiên là cái đầu, sau đó chính là thân thể cuối cùng là tay với chân.

Bức vẽ mà Thiên Vũ vẽ ra, nó mô tả ngoại hình của một bé trai khoảng 11 12 tuổi đang khỏa thân ở hai trạng thái khác nhau, dang rộng cánh tay duỗi thẳng chân và dạng chân, thân thể nằm trong một hình tròn và hình vuông trùng trục đối xứng, số đo của người con trai tuân theo một tỷ lệ được Thiên Vũ quy ước và ghi chép ở phía dưới hình vẽ.

Nếu như tôi hiện tại có ở đây và nhìn thấy được cái bức vẽ này, thì sẽ ngay lập tức nhận ra, đây là một bức vẽ ‘người Vitruvius’ của tôi.

Từ ngoại hình, ghi chú số đo được ghi chép lại ví dụ như cân nặng, thân cao, chiều dài cánh tay và chân, thậm chí là những bộ phận nhỏ như hạ thể, vị trí nốt ruồi đều được vẽ ra vô cùng tỉ mỉ tả thực.

Xem ra cái cảm giác trước đó của tôi không hề là ảo giác, Thiên Vũ thực sự đã sớm ở trong căn phòng đó, rồi luôn quan sát kỹ càng từng chi tiết cơ thể của tôi, bằng không thì cô bé đã không thể nào vẽ lại cái cơ thể của tôi chính xác đến như vậy.

Mà hình như không chỉ ở bên ngoài, mà đến cả bộ phận bên trong như nội tạng cô bé giống như cũng từng thấy, thậm chí là đã chạm qua rồi thì phải, có lẽ cô bé đã nghiên cứu tôi ở cái lúc mà tôi vẫn còn đang hôn mê.

Cho nên ngay khi bức vẽ ‘người Vitruvius’ của tôi vừa hoàn thành, thì ở trang giấy bên cạnh, Thiên Vũ liền vẽ ra những chi tiết các bộ phận nội tạng của tôi, lục phủ ngũ tạng, trái tim, thậm chí đường dây gân mạch kinh mạch, dây thân kinh nó trông như thế nào cô bé cũng có thể vẽ ra được và lại vô cùng chi tiết chính xác nữa.

Thật sự khiến người cảm thấy ớn lạnh mà.

“Thật đúng là…một cơ thể khỏe mạnh…”

Nhìn tôi ở trong bức vẽ, Thiên Vũ một cách rất thâm ý mỉm cười rồi nói.

………………

Thời khắc tia sáng mặt trời vừa ló dạng ở phía chân trời, mang tới cho thế giới âm u những ánh sáng ấm áp của ngày mai.

Bởi vì có nổi lo lắng ở trong lòng, thấp thỏm sợ hãi là mình vừa nhắm mắt lại là sẽ không mở ra được nửa, cho nên một đêm qua tôi chẳng thể ngủ được mấy, vậy nên tôi đã sớm thức dậy, rồi ngồi ở trên ghế chậm rãi chờ đợi khung cảnh ánh bình minh xuất hiện ở trước mặt.

– Những cảnh đẹp như vậy, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy ở thế giới trước.

Thấy được cái cảnh tượng mỹ lệ ở trước mặt, một người nghèo nàn từ ngữ như tôi thật sự không tài nào diễn tả được cái mỹ cảnh này.

Ở thế giới trước, do sự phát triển không ngừng của xã hội mà dẫn tới những thứ như ô nhiễm không khí ô nhiễm ánh sáng, cho nên những cảnh tượng đại thiên nhiên hùng vĩ gần như đã trở nên rất hiếm thấy, chỉ có thể xuất hiện ở những nơi ít người sinh sống hoặc là ở trong tự nhiên không có dấu chân của con người.

Vì vậy khi gặp được khung cảnh mặt trời ló dạng và với xung quanh là những vi tinh tú chói lòa bao quanh vần mặt trời, nó là một cái gì đó vô cùng phi thường đối với tôi.

Cùng lúc đó dưới sự ảnh hưởng của ánh bình minh mang tới cho tôi một sự ấm áp làm dịu, căng thẳng khẩn trương ở trong lồng ngực của tôi cũng giảm bớt đi một phần nào, do đó tôi hiện tại có thể bình tĩnh suy nghĩ lại những gì bản thân hiện tại cần nên làm.

– Có lẽ nên làm một cuốn nhật ký.

Ký ức của con người là có giới hạn, liên tục tiếp thu những thông tin ở bên ngoài thì qua thời gian những thứ thông tin không cần thiết sẽ sớm bị chôn vùi rồi bị lãng quên, bởi vậy việc có một thứ để lưu trữ lại thông tin là vô cùng cần thiết, ít nhất đối tôi nó là như vậy.

Với cái suy nghĩ đó, tôi đứng lên đi tới cái kệ sách không xa, rồi từ ở trên đó lấy ra một quyển sách trắng.

[Nhật Ký]

Sử dụng tiếng mẹ đẻ của mình là tiếng việt để làm ngôn ngữ chính, phần tiêu đề của quyển sách dưới sự nổ lực gò cho nét chữ của mình sao cho gòn gàng và đẹp đẽ, hai chữ ‘Nhật Ký’ đơn giản nhưng đẹp mắt và đậm chất tiếng việt cũng chậm rãi được viết lên trang bìa của quyển sách.

– Bìa đã viết xong, bây giờ thì tới phần nội dung.

Theo trang giấy đầu tiên được lật ra, tôi vừa đặt bút lên tờ giấy thì trong đầu tôi liền chậm rãi hiện lên những dòng chữ mà tôi muốn viết.

[ Ngày thứ nhất. ]

Xuyên qua thế giới ngày thứ nhất, bị một con hổ dữ có hình thể to như một chiếc xe tải đuổi giết, may mắn gặp mặt một cô bé tự xưng là Thiên Vũ ra tay giải cứu, tuy nhiên cô bé này không hề đơn giản, có tâm tư cùng mục đích không thuần tiếp cận với tôi.

Lý do cô bé tiếp cận tôi hiện tại vẫn chưa rõ ràng, nhưng đối phương đầu óc vô cùng đáng sợ, biết rõ tôi là một người ‘dị giới’, liệu có khả năng là do tôi là một người thế giới khác, cho nên cô bé tò mò muốn nghiên cứu?

Bất kể là cái gì, vẫn cần thiết cảnh giác với cô bé này, chỉ là tôi hi vọng tất cả là do tôi suy nghĩ nhiều thôi.

Lưu ý của ngày hôm nay.

Thứ nhất, xác nhận tuyết thời gian của cốt truyện, điều kiện, cần thiết phải tìm được nhân vật chính, đầu mối, có họ là Hạ, tên là Nhật Thiên, giới tính nam, tóc vàng, tuổi tác hiện tại không rõ khả năng đây đó từ sáu cho tới chín tuổi, khi cười làm người cảm thấy gã hiền hòa, cảm giác rất nho nhã như thư sinh, tính cách đôi lúc như trẻ con lúc đó khi cười cảm thấy như đang muốn ăn đòn.

Thứ hai, khi ngất đi ở trong rừng, bản thân giống như đã nhìn thấy một giấc mơ, hiện tại không nhớ rõ nội dung của giấc mơ là gì, nhưng theo thiết lập của thế giới này thì cái giấc mơ đó có khả năng là một điềm báo, liệu tôi có khả năng tiên tri không? không xác định, vẫn cần tìm hiểu sâu hơn.

Thứ ba, bất kể là như thế nào, ở mọi hình thức như là chữ viết ngay ngôn ngữ có liên quan về việc thế giới này là tiểu thuyết, thì tuyệt đối không được viết ra hay là nói ra, bằng không các cường giả của thế giới này sẽ cảm ứng được, dẫn tới những đôi mắt trong hư vô sẽ nhìn chăm chú vào người.

Với cái lưu ý thứ ba hiện lên ở trong đầu, tôi chậm rãi đặt bút xuống bàn sau đó đem cái trang giấy trắng tinh như mới ở trước mắt xé đi, rồi đưa nó tới bên ngọn đèn dầu ở bên cạnh, để cho ngọn lửa đốt cháy tờ giấy, biến nó thành tro tàn, rồi từ từ tan biến theo những làn ngọn gió nhẹ thổi qua.

Làm đọc giả đã đi theo bộ truyện ‘Chúa Tam Thi’ tới cuối cùng, tôi biết rõ những cái mình nên làm và không nên làm trước khi có đầy đủ thực lực và tôi cũng rõ tên và chi tiết của các cường giả của thế giới này, biết rõ sự mạnh mẽ của họ, chỉ cần tôi hơi sơ xuất đem những thứ ‘đáng nghi’ mà tôi biết nói ra, tuyệt đối khiến họ cảm ứng.

Bởi vì những thông tin có được ở trong đầu tôi, nó gần như là ở mức độ đại diện cho ‘Thiên Cơ bị che giấu’, ‘bí mật của tương lai’, ‘Chân Lý’ hoặc là gọi là ‘Chân Tướng’ của được, đủ khiến cho các cường giả điên cuồng theo đuổi, phát điên, sẵn sàng phương thức bạo lực nhất để đào đầu óc của tôi ra để biết những bí mật đó.

Cơ mà so với những thứ vẫn còn quá xa với đối với tôi, hiện tại tôi quan tâm tình hình của Thiên Vũ hơn, bởi vì ngày hôm qua cô bé đã hẹn sẽ tới gặp tôi, vậy mà khi bầu trời cũng đã sáng được một khoảng thời gian, thì vẫn chưa nhìn thấy cô bé tới đây.

“Này, ngươi là ai?”

Đang lúc tôi tự hỏi mình có nên đi tìm cô bé không, thì vào lúc nào có một giọng này thanh thúy dễ nghe từ đằng sau truyền tới.

Tôi bất ngờ quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một mỹ thiếu nữ xinh đẹp, tuổi tác nhìn tầm khoảng 16 17 tuổi, người con gái đó có mái tóc màu đen ngắn dài tới vai, vóc người cao cao, thân mặc một bộ võ phục cùng với bên eo treo một cây trường đao nhìn khá giống với một thanh katana.

Mà cái làm cho người ta chú ý nhất, chính là cặp chân thon dài mượt mà kia của cô gái, cho dù vẻ đẹp động lòng người tựa như nữ thần của Thiên Vũ, cũng không so được với cái cặp giò đẹp đó.

“Xin hỏi cô là?”

Thấy được một người cô gái xinh đẹp xuất hiện ở đây, thứ đầu tiên tôi nghĩ tới không phải là thưởng thức sắc đẹp mà khẩn trương cảnh giác, ở trong cái thế giới đầy rẫy sự nguy hiểm này, ai mà biết được đằng sau cái ngoại hình đẹp đẽ đó có khả năng là một con quái vật đội lốt người hay không.

“Ta tên là Hạ Vũ, Đại Chỉ Huy của Đội Hộ Vệ Hạ Gia và người rốt cuộc là kẻ nào? làm sao ngươi vào được khu vực tư nhân này?”

Người con gái tự xưng mình là Hạ Vũ, cô gái này tuy rằng đang tra khảo người khác, nhưng vẫn vô cùng lễ phép tự giới thiệu bản thân mình, cho thấy cô là một con người được nuôi dạy ở trong một môi trường rất tốt đẹp.

– Hạ Vũ? Liệu có phải là Hạ Vũ đó không?

“Ta là Nguyễn Hoang, một người du hành, nhưng mà tiểu thư vừa nói là khu vực tư nhân?”

Khi nghe được cái tên này, trong lòng tôi liền lập tức nghĩ ngay tới một nhân vật đã xuất hiện ở trong tiểu thuyết, tuy nhiên cái tên Hạ Vũ này nó cũng khá phổ biến, tôi không dám khẳng định cả hai có phải là cùng một người hay không.

“Phải, nơi này là vùng cấm vào, tiểu thư Thiên Vũ đã mua hết toàn bộ mảnh đất này và đã ngăn cấm toàn bộ bình dân, những ai không có sự cho phép thì không được tiến vào đây.”

“Bên ngoài cũng có cái biển báo cấm vào đó, khi ở bên ngoài tên nhóc con nhà ngươi không nhìn thấy sao?”

Hạ Vũ nhìn thấy tôi một đứa bé trai, tuổi tác tầm 11 12 tuổi này nhìn khá vô hại vả lại trên tay không có cầm vũ khí gì, cho nên cô cũng thả lỏng cảnh giác, trong tiềm thức của cô cho rằng, tôi chỉ là một đứa con cháu của nhà nào đó vô tình đi lạc vào trong này mà thôi.

Tôi vừa nghe được cái tin tức gì vậy? mua hết cả mảnh đất này? không ngờ tới, Thiên Vũ giàu có tới vậy.

“Không nhìn thấy, là Thiên Vũ mang ta tới nơi này.”

Tình huống như vậy thì thành thật vẫn là ổn nhất, đặc biệt là khi việc Thiên Vũ đưa tôi tới đây là sự thật, khi nói ra cũng không có gây hại gì cả.

“Tiểu thư đưa ngươi tới đây?”

Hạ Vũ nghe xong lời này lập tức cảm thấy kỳ lạ, cô vẻ mặt tự hỏi nhìn tôi.

“Đúng vậy.”

Đáp lại chính là một cái gật đầu vô cùng khẳng định của tôi, điều đó càng thêm Hạ Vũ sinh ra thêm nhiều nghi vấn, vì trong ấn tượng của cô, tiểu thư Thiên Vũ sẽ không dẫn ai tiến vào trong nay, bao gồm cả mẫu thân của tiểu thư.

Hoặc là hắn đang nói dối hoặc là thực sự có một lý do sâu xa nào đó, mà tiểu thư mới làm vậy.

“Nếu vậy thì tiểu thư Thiên Vũ đâu? ta tới đây đề tìm ngài ấy.”

Khi nói Hạ Vũ nghiêng đầu đưa mắt quan sát xung quanh, muốn tìm kiếm cái bóng người quen thuộc.

“Ta không rõ nữa, hôm qua Thiên Vũ có hẹn sẽ tới đây, nhưng cả buổi sáng tới tận bây giờ vẫn không thấy xuất hiện.”

Lần này thì tôi chịu rồi, tuy biết câu trả lời kiểu đó sẽ khiến tôi trông rất khả nghi, nhưng còn có cách nào khác sao? có nói dối thì cũng chỉ giúp được tạm thời không giấu được mãi, đó không phải là cách hay nên chọn.

Hơn nữa, dù có thực sự xảy ra chuyện gì, thật ra cũng không phải là xấu với tôi, bị đuổi đi thì tôi coi như tránh được cái cô bé Thiên Vũ đáng ngờ kia, nếu tin tưởng thì coi như là tôi ăn nhờ ở đậu nhà người ta một thời gian vậy, cái ân tình này khi nào có cơ hội nhất định sẽ đền đáp.

“Vậy sao.. nếu vậy đi theo ta.”

Suy một hồi suy nghĩ, Hạ Vũ quyết định sử dụng một phương án khác hơn, cô gái liền bước tới nắm lấy tay của tôi muốn dẫn tôi đi tới một nơi.

“Cho xin hỏi, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Tôi ngược lại không để ý mình bị người đối xử như trẻ con mà bị nắm tay dẫn đi, một là do tôi khá tận hưởng được một người đẹp nắm tay, do tôi biết ngoại hình của mình nhìn không khác gì một đứa nhóc ngây ngô.

Một lý do khác nữa đó là nếu thực sự người con gái trước mặt thực sự chính là vị ‘Hạ Vũ’ đó, tôi tuyệt đối phản kháng không nổi với cái thân thủ mèo cào ba chân của mình.

“Chúng ta đi tìm tiểu thư Thiên Vũ, để ngài ấy quyết định như thế nào.”

Hạ Vũ nói xong liền một tay ôm lấy eo của tôi tựa như một món hàng, kẹp tôi vào giữa nách của mình, trong nháy mắt đó có thể cảm thấy bộ ngực đã có quy mô đè ép lên người tôi, khiến tôi vừa thích thú vừa có hơi ngượng ngùng, khuôn mặt trong vô thức đỏ lên.

– Tiểu đệ đệ này dễ thương thật.

Có lẽ nhìn ngoại hình của tôi là một đứa trẻ, cho nên khi nhìn thấy phản ứng của tôi như vậy, trong lòng Hạ Vũ liền cảm thấy tôi nhìn có chút buồn cười cùng với dễ thương, mà không phải là cảm thấy biến thái, sắc lang hay là dâm tặc.

Sau đó Hạ Vũ mang tôi một bước mang ‘bay’ đi lên trời, tựa như là trong tiểu thuyết võ hiệp vậy chân đạp khinh công, dậm lên những cành cây một cách nhẹ nhàng lướt bay trên bầu trời.

Không giống với như Thiên Vũ di chuyển táo bạo như con trâu điên, cách mà Hạ Vũ di chuyển vô cùng uyển chuyển và nhẹ nhàng, tựa như mọc ra đôi cánh bay lên bầu trời vậy.

– Tuyệt vời quá!

Lần đầu tiên được bay lượn trên bầu trời, lần đầu tiên cảm thấy bầu trời nó gần đến như vậy, cảm thấy chỉ vươn tay ra là có thể chạm tới xa xa đỉnh trời, trong giây lát đó, tôi đã bị cái cảm giác này mê hoặc, trong lòng sinh ra sự khát khao, ước ao cùng với hướng tới, mong chờ một ngày nào đó mình cũng có thể làm được tương tự như thế này, được tiêu dao tự do bay lượn trên trời.

“Hừ hừ thích nó không? cái cảm giác bay lượn trong gió thế này?”

Hạ Vũ thấy vậy càng thêm thích thú mỉm cười, trong lòng nghĩ thật đúng là một đứa trẻ thành thật, vô cùng dễ thương, theo đó cô gái hỏi tôi.

“Thích!”

Quá kích động, tôi thành thật nói ra cảm giác của mình, điều đó càng khiến Hạ Vũ vui vẻ, thầm nhủ nếu như mình cũng có một đứa đệ đệ dễ thương như thế này thì tuyệt vời biết mấy.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.