Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Nguyệt Như

Tiểu thuyết gốc · 4294 chữ

Hmmm ~

Nhìn tôi lúc này lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiến răng nghiến lợi sát khí trùng trùng, đôi mắt xanh lam của Thiên Vũ lúc này lộ ra trạng thái tựa như là ‘mắt cá chết’ với cái vẻ mặt đưa đám buồn rầu, tựa như thể cô bé không biết mình phải nên làm sao mới thích hợp.

Bởi vì cô bé lúc này biết rõ, là bản thân có lẽ đã đùa hơi quá trớn rồi.

– Mà thôi kệ, coi như tí nữa mình thành tâm xin lỗi người ta là được.

Với cái suy nghĩ không chút nào hối cải, từ đó là có thể biết rõ ràng ở tại trong nội tâm của cô bé này, căn bản không hề có chút nào để ý tới cái gọi là cảm xúc của người khác, hoàn toàn không xem người khác là cái gì quan trọng đáng để tâm cả.

Ahhh -- !!

Ngay lúc Thiên Vũ ngẩn người suy nghĩ thì đột ngột có một tiếng hét vang lên làm cô bé lấy lại tinh thần, vừa đưa mắt nhìn lại thì Thiên Vũ lập tức nhìn thấy tôi bằng một cách nào đó mà tránh thoát được bàn tay vô hình làm từ Ý Lực, rồi đột ngột lao thẳng tới chỗ của cô vung ra một quyền hướng về phía cô vả lại còn là nhắm thẳng vào mặt mà đấm.

!?

Thiên Vũ cũng giật mình không nhẹ, cô không nghĩ tới tôi vậy mà có thể thoát ra được mà trong khi bản thân cô không hay phát giác, nếu như không phải có cái tiếng hét to đó thu hút thì cô hiện tại vẫn hồn nhiên không phát hiện ra luôn.

Tuy nhiên cái trình độ công kích phải nói là vô cùng thô ráp hoàn toàn không có tính kỹ thuật như vậy, trong mắt Thiên Vũ không khác gì là du côn ẩu đả, nó vẫn là không đủ để khiến cho Thiên Vũ hoảng loạn mà chân tay luống cuống lên.

Trên nụ cười treo trên mặt Thiên Vũ không giảm, chỉ thấy cô bé đơn giản vươn bàn tay ra chuẩn bị nói.

“Một vạn…”

Vèo ~ vèo ~

Ngay lúc Thiên Vũ muốn tung ra chiêu thức để đánh bay tôi đi thì trong bất chợt, cô đột nhiên cảm nhận được trong không khí xuất hiện những luồng tạp âm không rõ, theo cảm giác này, cô phán đoán là đang có rất nhiều vật không xác định với một vận tốc cực nhanh phi thẳng về phía này.

Hmm!? cái hình thể này có vẻ như cũng không to lớn lắm, vật bay tới khẳng định không phải là người.

Thiêu Vũ tuy không biết rõ là chuyện gì, nhưng cô có thể mơ hồ nhận thấy là quỹ đạo phi hành của những thứ này, chúng không chỉ là nhằm vào riêng một mình cô, mà chúng nó còn phi thẳng về phía Nguyễn huynh nữa.

Mắt thấy những thứ nguy hiểm không rõ thực hư nhắm vào người quan trọng của mình Thiên Vũ không có thời gian để suy nghĩ nhiều, liền ở ánh mắt ngây người của tôi, cô chỉ đơn giản sử dụng một cánh tay là có thể nhẹ nhàng đem phần lớn lực lượng trong nắm đấm của tôi hóa giải đi mất.

Sau đó trong khi tôi còn không kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra, cô bé đã đem tôi kéo lại gần mình.

OANH!!

“Tiểu thư!!!”

Những vật không xác định trong mắt Thiên Vũ, tại ngay khoảnh khắc cô bé đem tôi ôm lấy thì đã có một vụ nổ to lớn bất ngờ xuất hiện ở nơi đang đứng của hai người, uy lực của vụ nổ vô cùng mạnh mẽ, sóng xung kích của nó làm cho đầu tóc ngắn mượt mà của Hạ Vũ vốn đang đứng một khoảng cách không xa phải phất bay đi, cát bụi cũng theo sau đó mà hất bay lên cao tạo thành một cột khói bụi lớn.

“Tiểu thư! Ngài có sao không!?”

Nhưng cô không để ý điều đó, thứ Hạ Vũ quan tâm nhất lúc này là sự an toàn của cô tiểu thư của mình, cô lo lắng hét lên.

“Không cần lo lắng Hạ Vũ tỷ, chúng ta không có sao.”

Theo sau âm thanh kêu gọi đầy lo lắng của Hạ Vũ, tiếng nói của Thiên Vũ từ bên trong làn khói bụi truyền ra bên ngoài.

Ngay khi Thiên Vũ nói xong thì một luồng Ý Lực từ trung tâm làn khói mở rộng, với sức mạnh vô hình của Ý Lực, làn khói vô cùng dễ dàng bị đánh tan đi từ đó để lộ ra cảnh tượng đã bị che giấu ở sau làn khói.

Chỉ thấy trước mắt Hạ Vũ, xuất hiện hàng tá thanh đại kiếm không rõ từ đâu cắm bừa bãi hoặc là tùy ý nằm ở dưới mặt đất bao vây xung quanh tiểu thư cùng Nguyễn tiểu đệ đệ,

Mà ở trung tâm của núi kiếm đó, chính là một khoảng không rộng lớn giữa hai người cùng với chúng nó, tựa như thể vừa rồi đã có một sức mạnh vô hình đem những thanh kiếm ngăn chặn ở bên ngoài vậy.

Và ở trung tâm, Thiên Vũ một tay đang ôm lấy tôi dựa vào lồng ngực của mình, một tay còn lại cầm lấy một thanh đại kiếm ngoại hình không khác gì những thanh đại kiếm rơi bừa bộn ở xung quanh.

– Có lẽ nào, chính những thanh đại kiếm là thứ đã tập kích tiểu thứ hai người họ và tiểu thư đã sử dụng Ý Lực đem tụi nó đánh bật đi!?

Đừng nói là Hạ Vũ, mà nếu có ai khác nếu có thể nhìn thấy được cái cảnh tượng này thì có lẽ cũng sẽ có cái suy nghĩ tương tự như vậy.

Tuy nhiên đối với tôi thì hoàn toàn khác, hoàn toàn không hề có cái suy nghĩ như vậy, bởi vì chính tôi đã tận mắt nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện và toàn bộ chỉ diễn ra vỏn vẹn trong hai giây ngắn ngủi.

– Này! này! này! cái võ nghệ quái đản đó là gì vậy!? Ta biết ngươi là nhân vật chính, nhưng có cần thiết phải kinh khủng tới mức đó không!?

Trong mắt của tôi, chỉ trong vỏn vẹn hai giây ngắn ngủi đó, ở cái khoảnh khắc mà thanh kiếm đầu tiên bay tới sắp sửa chạm được vào người cả hai người họ thì Thiên Vũ, đã thi triển một thủ ở một vận tốc nhanh không thể nào tin nổi, cô bé nhẹ nhàng nghiêng người tránh thanh kiếm đi rồi trong quá trình đó còn tiện tay đem cái thanh kiếm đó nắm lấy, trực tiếp biến nó trở thành vũ khí của bản thân.

Phần còn lại là chỉ với một tay cầm kiếm, Thiên Vũ đã sử dụng ra thủ đoạn mà chính bản thân tôi không tài nào có thể nhìn hiểu.

Cô bé với bộ dạng rất chi là nhẹ nhàng, không hề có chút run tay hay phải chịu lực phản chấn khi va chạm, thảnh thơi đem hết toàn bộ những thanh kiếm đang lao tới toàn bộ đánh bay đi hết, không để lọt một thanh kiếm nào chạm được vào người tôi hay chính bản thân cô bé.

Một màng này phải công nhận là vô cùng chấn động với tôi, gọi là tinh thần run chấn cũng được và cũng vì thế, nó hoàn toàn thay đổi mới về cái nhìn cũng như là ấn tượng ở trong lòng của tôi về chiến lực của cả thế giới, đẩy nó lên cao tới một độ cao mới hơn.

Với khoảnh cách cực hạn gần quan sát hết tất cả, bên tai tôi có thể nghe được những nổ cùng với âm thanh tạp âm của kim loại va chạm lẫn nhau, cũng bởi vì thế, mà hiện tại vẫn còn có xuất hiện những tiếng ù ù ầm ĩ đau đầu lãng vãng không dứt ở trong lỗ tai của tôi đây này.

Phần còn lại, chính là những gì Hạ Vũ đã nhìn thấy trước đó.

“Vừa rồi là đã có chuyện gì!? đám phi kiếm từ đâu ra vậy!?”

Tôi vội vàng rời khỏi lòng ngực Thiên Vũ, vội vàng hỏi cô bé chuyện gì vừa xảy ra.

Làm một thằng đàn ông đúng nghĩa, bị một cô bé bảo vệ như vậy thì có hơi chút mất mặt, tuy rằng bản thân tôi cũng là khá tận hưởng việc được một mỹ nhân nhỏ xinh đẹp tựa như một nữ thần ôm ấp, nhưng mà nghĩa lại vẫn là thôi, nó mất mặt lắm.

“Ta hi vọng, mình sẽ được nghe một lời giải thích đàng hoàng cho cái công kích vô lý này đấy, Hạ Nguyệt Như tiểu thư.”

Thiên Vũ nhìn tôi tránh xa mình, trong mắt lóe lên tia sáng kì dị tựa như thể thấy được quái thai, khi mà nghe thấy được tôi hỏi như vậy cô bé cũng không lập tức trả lời tôi, chỉ là chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía một cái cây to lớn khá xa chỗ này, sắc mặt lạnh lùng nói.

“Hihihi ~ thôi nào ~ người đừng khó chịu như vậy chứ ~ ta chỉ là đùa giỡn một chút thôi mà ~”

Âm thanh ẩn chứa đầy sự tinh nghịch cùng ỏn ẻn, vừa nghe cái giọng này thôi không khỏi khiến cho tôi run rẩy nổi hết da gà lên vì nó, cả người trở nên phấn khích một cách bất thường.

Bởi vì cái giọng này nó thực sự quá mức mê người, làm người nghe thấy trở nên vô cùng hưng phấn, huyết mạch sôi trào bởi vì sự mị hoặc của nó.

– Tiểu yêu tinh!

Bởi vì cái âm thanh này, mà trong đầu tôi trong vô thức nảy ra một cái từ này, thật đúng là tựa như thể từ trong rừng sâu mê hoặc nam nhân mị ma, hoặc là như trung truyền thuyết nàng tiên cá tiếng ca, toàn bộ điều là những sinh vật từ mọi phương diện lấy mê hoặc nam nhân làm chủ đạo, khiến họ chết mê chết mệt vì chúng.

Riêng chỉ giọng nói thôi, cũng đủ để cho tôi biết rõ, chủ nhân của âm thanh này, tuyệt đối phải là mỹ nhân, còn là mỹ nhân cực phẩm khiến cho bất kỳ cánh đàn ông nào cũng phải mất hồn mất ví nữa.

Đang lúc tôi đang say mê vì cái giọng nói đó thì ngay lúc này, xuất hiện một dòng diện vô hình chạy dọc khắp sống lưng của tôi lập tức khiến tôi thoát khỏi trạng thái bất thường vừa rồi, đầu óc cũng theo đó tỉnh táo hơn rất nhiều.

– Vừa rồi..mình hình như có phải là đã trúng phải, một dạng giống như thuật thôi miên có đúng không!?

Khi lấy lại được tinh thần, tôi lập tức nhận ra bản thân vừa rồi rất quái lạ, vậy mà mê thất chỉ bởi một cái giọng nói, điều đó khiến cho tôi nảy sinh ra nghi ngờ cùng cảnh giác.

– Có thể thoát ra được khỏi Huyễn Âm, không tệ đâu.

Thiên Vũ lặng lẽ thu hồi tầm mắt đang đặt trên người tôi, đồng thời trong lòng chậm rãi khen ngợi tôi vậy mà có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy, trước thuật thức Huyễn Âm của người tên Hạ Nguyệt Như.

“Hihihi ~ tiểu muội muội tìm được một tiểu đệ đệ không tồi à nha ~”

Đưa mắt nhìn lại chỗ cái cây lớn, với tư thế nửa nằm vô cùng dụ hoặc, làm người huyết mạch sôi trào nằm trên cành cây thô, một thiếu nữ tuổi chừng 14 15 với một mái tóc đen dài bóng mượt cùng một thân hình phải nói tuyệt đẹp man diệu tựa như là trái hồ lô hết sức yêu mị không nên có ở độ tuổi này, cô nhìn Thiên Vũ mỉm cười nói.

Khi thiếu nữ Hạ Nguyệt Như nói xong cô ý vị sâu xa nhìn thẳng vào tôi, cặp mắt mỹ đồng tựa như tím sắc lại tựa như hồng sắc vô cùng tuyệt đẹp đầy mị hoặc cùng thần bí đó lóe lên ánh sáng sắc thái khác thường, tựa như thể ở trong mắt cô, tôi giống như một thứ gì đó vô cùng khác biệt.

“Đùa giỡn thì cũng có mức độ và trình độ công kích vừa rồi, ta không cảm thấy đùa giỡn ở đâu trong đó cả, uy lực của những thanh kiếm đó đã thừa để lấy mạng người rồi.”

Làm người đã ra tay đánh chặn lại những thanh kiếm đó, Thiên Vũ biết rõ uy lực của mỗi thanh kiếm đó ẩn chứa rất lớn, chúng nó đủ mạnh mẽ để có thể xuyên thủng cái [ Lá Chăn Tâm Linh ] trên người Nguyễn huynh lấy đi sinh mạng của hắn, vậy nên Thiên Vũ cả tỷ lần không vào tin lời nói vừa rồi của Hạ Nguyệt Như.

Cho nên câu trả lời của Hạ Nguyệt Như rất không để cô vừa lòng, Thiên Vũ rất lạnh nhạt đáp lại, trong miệng trực tiếp chỉ thẳng ra ý đồ giết người không thành của thiếu nữ.

“Hihi ~ bởi vì ~ bởi vì ~ người ta thực sự rất tin tưởng thực lực của muội muội ~ cho nên mới làm như vậy mà ~ ai bảo muội tại sao lại có thể cường đại đến vậy, đến mức khiến người ta sinh ra cảm giác rất đáng tin cậy, có thể đặt lòng tin tưởng vào muội chứ, cho nên đây lỗi do muội mà ra chứ không phải lỗi của người ta à nha ~ ”

Việc tốt nhận là của mình, chuyện xấu có chết không thể thừa nhận cái câu này Hạ Nguyệt Như rất thấu hiểu, cô liền uyển chuyển như nước đem lỗi sai của mình uốn nắn lại thành do vô cùng tin tưởng muội muội của mình mà lỡ tay.

“Hơn nữa, tiểu đệ đệ chắc gì đã có thể chết dễ dàng như vậy được, khi mà vẫn còn có muội đứng ở bên cạnh.”

Khi nói xong Hạ Nguyệt Như lại lần nữa đưa mắt nhìn tôi, trong đôi mắt mắt đẹp đó ẩn chứa đầy sự tò mò dùng với đánh giá, cái cách người con gái này nhìn tôi cứ là một cái gì đó hiếm lạ vậy ấy, nó khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.

Đang lúc tôi phân vân mình nên phản ứng như thế nào với cái ánh mắt này, thì vào ngay lúc này Thiên Vũ đã hơi di chuyển người một chút, dùng cái thân thể nhỏ của mình che chắn ở trước người tôi, trực tiếp đem cái tầm mắt dò xét đầy khó chịu đó chặn lại.

“Ngươi tới đây làm gì!?”

Thiên Vũ không nhìn tôi mà vô cùng hờ hững lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạ Nguyệt Như, mà Nguyệt Như vẫn có thể từ đôi mắt của cô bé nhận ra một chút như có như không phản cảm cùng chán ghét.

Tựa như một con thú nhỏ xù lông lên, khi mà nó nhìn thấy có ai đó đang chuẩn bị lấy đi món đồ mà mình thích vậy.

– Hừ! xem ra bao năm qua. cái tính tình khó chịu khiến người ta chán ghét đó, vẫn không hề thay đổi một chút nào.

Hạ Nguyệt Như nhìn biểu hiện của Thiên Vũ như vậy, trong lòng liền bất mãn hử một tiếng.

“Còn không phải là do luồng sát khí kinh hồn đột nhiên toát ra từ chỗ này sao, khi mà người ta nhận ra cái luồng khí tức đáng sợ đó là của muội, liền trong lòng rất tò mò, rốt cuộc là phương thần bí nào mà lại có thể khiến cho muội bộc lộ ra cái Ý Lực lớn đến vậy, cho nên hơi chút tò tới đây tìm hiểu.”

Khi nói xong cô liền chậm rãi yểu điệu nhưng lại không mất tự nhiên từ trên cành cây nhảy xuống, cô ta từ từ bước tới gần chúng tôi, mỗi cử chỉ từng cử động hay là thần thái khí chất nhu mị, ánh mắt mê ly như nước cùng với mỗi bước chân nhẹ nhàng ưu nhã mỗi khi bước đi, mỗi thứ toát ra từ trên người con gái này, đều khiến người ta phải say mê thần hồn điên đảo, tựa như uống vào ly rượu độc vậy, có muốn ngừng cũng không ngừng được.

“Trước khi ta tới đây, thì ta đã trước đó suy nghĩ hẳn là đang một cường giả hoặc chính là Hạ Vũ hay là Chấn Dực đang mô phỏng chiến đấu cùng với muội, nhưng ai ngờ được cái kết quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt, hoàn toàn năm ngoài dự liệu.”

“Kẻ khiến cho muội phải bộc phát ra cái Ý Lực khủng bố đó, vậy mà lại chỉ là một tiểu đệ đệ đẹp trai này.”

Khi nói Hạ Nguyệt Như cũng tiếp cận hai người chúng tôi và cô mặc kệ ánh mắt hung ác của Thiên Vũ, trực tiếp vòng qua người Thiên Vũ vươn tay bàn tay của mình chuẩn bị mà sờ lên khuôn mặt thanh tú của tôi.

Không biết tại sao, rõ ràng là tôi có thể nhẹ nhàng tránh đi cái bàn tay đó, nhưng tôi trong vô thức lại không muốn tránh nó, tựa như thể sẵn lòng để chó cái bàn tay đó chạm vào mặt của mình.

“Đầu tiên, hắn không phải là tiểu đệ đệ hắn có họ tên của mình, cái thứ hai, là ta nhớ rõ mình từng nói với ngươi một lần, là nơi này không chào đón ngươi rồi mà nhỉ?”

Ngay lúc này một bàn tay nhỏ đột nhiên vung ra tát bay đi cái bàn tay của Hạ Nguyệt Như đi, bộ dạng của Thiên Vũ lúc tựa như thể gà mẹ nhỏ đang bảo vệ gà con của mình vậy, hung hăng đánh đuổi cái bàn tay lén lút của một con trộm tanh miêu.

– Đậu xanh! Mấy người này rõ ràng là có độc mà!

Cùng lúc đó tôi cũng lấy lại tinh thần của mình và cũng ngay lập tức nhận thức rõ ràng, bản thân mình hình như đã lần nữa rơi vào trong trạng thái giống như thể là bị thôi miên, điều đó khiến trong lòng tôi lập tức sợ hãi không thôi, hết Thiên Vũ thì bây giờ lại tới người con gái Hạ Nguyệt Như này.

Cả hai người ai ai cũng ở lần đầu gặp mặt tôi đều sử dụng cái trò thao túng tâm trí này, có ý đồ bất minh muốn khống chế đầu óc của tôi.

Có cần thiết phải làm như vậy không!?

“Ay da ~ sợ quá ~ người ta sợ quá ~ muội muội là thực sự đang đuổi người ta đi đó ư!? Thật là lạnh lùng làm sao, rõ ràng hai người chúng ta trước kia đã rất là thân mật lắm mà, tựa như là tỷ muội ruột thịt vậy ~ ”

Hạ Nguyệt Như thấy Thiên Vũ có phản ứng như vậy liền càng thêm tò mò về tôi hơn, cho nên cô muốn kích thích sự nhẫn nại của Thiên Vũ nhiều hơn nữa, mong chờ cái cô nàng này sẽ phản ứng như thế nào.

“Thật không nghĩ tới, muội muột của ta sau một thời gian không gặp, vậy mà bởi vì một tiểu nam nhân mà lại đối xử với ‘thân’ tỷ tỷ của mình như vậy, thật sự đau lòng quá ~ a hự ~”

Khi nói Hạ Nguyệt Như ôm tay che ngực, khuôn mặt lộ ra vẻ đau đớn thống khổ, tựa như thể cô thực sự bị lời nói Thiên Vũ làm cho đau lòng không thôi, tuy nhiên bất cứ ai của nhìn ra được vẻ ý cười ẩn chứa đằng sau cái vẻ đau khổ đầy giả tạo của của cô.

“Rời đi!”

Thiên Vũ quá hiểu Hạ Nguyệt Như, tất nhiên biết rõ cô ta đang chọc tức mình, nên cũng không phản ứng quá lớn với lời của Hạ Nguyệt Như, chỉ tiếp tục lạnh lùng nói lại.

“Nếu như …ta nói không thì sao!?”

Hạ Nguyệt Như không có gì gọi là sợ hãi Thiên Vũ, hoàn toàn không cố kỵ liệu Thiên Vũ khi giận lên sẽ đang sợ tới cỡ nào và cũng vì một lời này, ngay lập tức bầu khí ở đây bốc lên mùi thuốc súng vô cùng nồng đậm, tựa như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Hạ Vũ vẫn luôn im lặng không nói một lời nào, cũng lập tức nhận ra được cái bầu không khí đáng sợ này, cô ngay lập tức đưa tay lôi kéo tôi tránh ra xa thật xa hai người bọn họ, đề phòng tôi liên lụy vào khi cái thùng thuốc súng này nổ tung.

“Đệ có sao không!?”

“Ta không sao, chỉ là cái cột sống vẫn còn có chút đau thôi.”

Mà so với Hạ Vũ, thì tôi ngược lại không lo lắng lắm, bởi vì nếu như Thiên Vũ thật sự vẫn là cái vị nhân vật chính mà tôi biết rõ trong tiểu thuyết, vậy thì không cần thiết phải e ngại làm gì, vì mức độ trêu chọc như thế này vẫn là chưa đủ để khiến cho Thiên Vũ thực sự tức giận đâu.

Biểu hiện ngay lúc này của cô bé chỉ đơn giản là cảm thấy hơi chút khó chịu mà thôi, quay đầu sang buổi sáng ngay hôm sau là không để ý nữa, nội tâm dung thứ to lớn tới mức, ở trình độ phải gọi là vô tâm vô phổi luôn rồi.

Nếu thực sự mà có ngày Thiên Vũ thực sự giận dữ, thì cái người tôi mà nên lo nên phải là người con gái Hạ Nguyệt Như thì hơn.

Khi tôi đang suy nghĩ không đâu, bởi vì cột xương sống bị lệch đi một chút mà sinh ra đau đớn, tôi đưa tay sờ sờ lưng mình kết hợp với tư thế hơi khom lưng xuống lúc này, bộ dạng của tôi hoàn toàn không khác gì là một ông cụ non đang xoa bóp lưng của mình cả, nhìn rất là buồn cười.

“Hihihi ~ Nguyễn Hoang đệ mau nằm xuống đi.”

Khi thấy vậy Hạ Vũ trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, cô cười cười nói với tôi.

“Sao cơ!?”

Tôi cho rằng mình đã nghe nhầm rồi, không xác định mà hỏi lại Hạ Vũ.

“Ta nói là đệ mau nằm xuống dưới đất, ta sẽ giúp đệ uôn nắn xương cột sống lại.”

Khi nói Hạ Vũ cũng mặc kệ tôi có muốn hay không, trực tiếp cưỡng chế đem tôi đè nắm sấp xuống mặt đất.

“Nằm cho vững đó.”

Điều chỉnh tư thế nằm của tôi xong, Hạ Vũ liền đứng lên nói vậy với tôi, sau đó ở ánh mắt kinh ngạc và ngây người của tôi, cô chậm rãi tháo ra đôi giày của mình.

– Hmmm…cái cảnh quan này, nếu như mà Hạ Vũ còn mặc thêm quần vớ đen vào sẽ còn mê người hơn nữa…

Từ cái góc nhìn của tôi lúc này, thì tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng cái khung cảnh mỹ diệu của cái cặp giò của Hạ Vũ, khi cô nàng tháo đôi giày của mình ra để lộ đôi bàn chân ngọc hoàn hảo không tì vết của mình, cộng thêm tư thế của tôi lúc này nó làm tôi bỗng nhớ lại meme "Step On Me Mommy" mà tôi đã từng một lần nhìn thấy ở trên mạng.

Không cần chờ tôi suy nghĩ lung tung, thì một cảm giác vừa đau lại vừa thoải mái và có thêm chút một tâm lý thỏa mãn từ cột sống lưng của tôi truyền tới.

Hạ Vũ nhẹ nhàng đem đôi bàn chân của mình đạp lên lưng của tôi, sau đó sử dụng đôi bàn chân cùng ngón chân đầy linh hoạt mình, chậm rãi giẫm đạp chà đạp cột sống của tôi, ý đồ đem nó uốn nắn cho thẳng lại.

Cô không hề cảm thấy việc mình đang làm nó có gì khác thường hay kỳ quái cả, Hạ Vũ cho rằng mình chỉ là đang giúp đỡ Hoang tiểu đệ đệ sửa lại cái lưng bị chật cột sống mà thôi.

Hư ~ kimochi!!

Biết rõ là không nên, nhưng tôi không tài nào có thể kìm chế được cái cảm giác thoải mái tới mức không thể dùng lời để tả này được, tinh tế cảm nhận sự mềm mại bất thường từ đôi chân nhỏ của Hạ Vũ đang ra sức chà đạp mình.

Hô hấp của tôi cũng trở nên dồn dập, khuôn mặt thì ửng đỏ lên một cách bất thường, một nửa nhìn như bị hành hạ chà đạp nửa lại thì nhìn như massage, nó khiến tôi phê tới không tưởng nổi.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.