Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huỳnh Liên, Pháp Hiệu Sudhana

Tiểu thuyết gốc · 4102 chữ

Đang lúc tôi đang rất tận hưởng cặp chân ngọc của Hạ Vũ thì cùng một thời điểm, ở một nơi nào đó xa xa ở phương đông, cách xa vị trí của tôi vô cùng xa xôi.

Ở một nơi tựa như thể chốn thiên đường, nơi là một rừng cây tĩnh lặng yên bình, chim chóc hát vang, bầy thú nhỏ vui đùa đùa giỡn với nhau, côn trùng như bướm bay lượn gắp nơi tìm mất, những bông hoa tùy ý nở rộ.

Và tại trung tâm của cái bầu không khí ẩn chứa sự hài hòa cũng thái bình này, là một ngôi nhà gỗ đơn sơ, nó ở đó, mọc lên ở đó, không chỉ không hủy hoại đi sự hài hòa yên bình này, mà còn ngược lại tạo nên một ý cảnh kỳ quái.

Nó khiến người ta có cảm giác như thể, nếu không có ngôi nhà gỗ này thì sẽ không có chốn thiên đường này, mà không có chốn thiên đường thì cũng không có ngôi nhà này, một loại âm dương cân đối nhau.

Két ~

Vào lúc này, một âm thanh của cánh cửa bị đẩy ra vang lên, theo đó từ ở phía sau cánh cửa xuất hiện một bóng người xinh đẹp, bước ra từ trong ngôi nhà gỗ đó là một con gái đang tỏa ra một nét đẹp truyền thống của người con gái việt nam trong bộ áo dài.

Huỳnh Liên khi đẩy cửa ra ngoài, đôi mắt đen trong veo ngắm nhìn bầu trời trong xanh ở phía trên đỉnh đầu, cô trong lòng thở dài mà tự hỏi, người con trai mà cô yêu lúc này đang ở đâu và chàng có ổn không, hiện tại đang làm gì.

“Haizz ~”

Một tiếng thở dài trong lòng lại thêm một tiếng thở dài ở ngoài miệng, Huỳnh Liên tự hỏi từ lúc mình tới nơi này đã thở dài bao nhiêu lần này, có lẽ là vô số đi.

[ Thí chủ lại nhớ về nam nhân đó sao? ]

Theo tiếng thở dài của Huynh Liên, một âm thanh trong trẻo dễ nghe truyền vào đầu óc cô, âm thanh mà cô nghe được, nó tựa như bi lại nghe tựa như hỷ hoặc có lẽ là tựa như xả, vô cùng phức tạp làm Huỳnh Liên không tài nào phán đoán được cảm xúc hay suy nghĩ của vị chủ nhân của âm thanh này như thế nào.

Còn kỳ lạ hơn nữa, chính là cái âm thanh này đang sử dụng một loại ngôn ngữ vô cùng xa lạ mà cô căn bản nghe không hiểu, nhưng bằng một cách nào đó cô vậy mà hiểu rõ ý của người nói là gì.

– Đây chính là, sức mạnh siêu phàm sao…

Trong lòng Huỳnh Liên đầy sự hoang man cùng hồi hộp, lo sợ và còn có một chút ước ao đối với thứ sức mạnh siêu phàm này, làm người bình thường, ai cũng sẽ luôn có một lần trong đời tưởng tượng mình trở thành một cường giả có thể hô mưa gọi gió, thích làm gì thì làm.

Nằm xưa khi còn nhỏ, cô cũng đã từng nghĩ rằng nếu học hết trong gia tộc gia truyền kỹ thuật sẽ có thể trở thành một siêu nhân loại, ra ngoài có thể làm gì mà mình muốn không chịu trói buộc, nhưng khi càng trưởng thành Huỳnh Liên càng nhận ra rõ cuộc đời không như là mơ, xã hội không phải là một nơi có thể để cho một người muốn thích làm gì thì làm.

“Đại sĩ, ta…”

Tuy rằng không nhìn thấy được người này ở gần, nhưng có một điều Huynh Liên biết rõ, là người này chính là người đã ra tay cứu mạng mình, cô mở miệng muốn nói lời cảm tạ.

“Hãy tới đây gặp bần ni.”

Nhưng có vẻ như Kan'on đại sĩ cũng không thích cái cách từ xa nói chuyện như thế này, thế là cô ngắt lời của Huỳnh Liên rồi để cho cô trực tới tới gặp mình để nói chuyện.

“…”

Huỳnh Liên khi nghe vậy cũng không nói gì thêm, sau đó một bằng một cách thần kỳ nào, một chú chim sẻ nhỏ bay tới trước mặt cô, nó vẫy cánh bay lượng xung quanh cô như thể là đang nói cho Huynh Liên biết là đi theo nó, nó sẽ cô tới nơi cô muốn tới, mà Huynh Liên thấy một màn vậy liền im lặng đi theo sự hướng dẫn của chú chim nhỏ này.

Và đợi khi cô xuyên qua cánh rừng tươi mát rộng rãi, lướt qua những bầy thú nhỏ đang dùng đôi mắt tò mò vô cùng đáng yêu của chúng quan sát cô, băng qua những bầy bướm tuyệt đẹp tản ra những ánh sáng huỳnh quang, Huỳnh Liên liền nhìn thấy một khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp.

Đó chính là một cánh đồng hoa, là một mảnh bình nguyên tuyệt đẹp ẩn chứa vô vàn những loài hoa khác nhau, rực rỡ và đầy màu sắc, theo những làn gió nhẹ thổi ngang qua làm cánh đồng đóa nhấc lên những gợn sóng nhỏ, tựa như thể chúng nó dòng sóng nước nhẹ nhàng.

“Đẹp quá!”

Tựa như khung cảnh viễn tưởng mơ mộng từ trong tranh bước ra hiện thức vậy, quang cảnh mỹ lệ này làm trái tim thiếu nữ của Huỳnh Liên không tài nào chịu nổi mà đập thình thịch lên, cô đã luôn mơ mộng có được một cánh đồng hoa xinh đẹp như thế này, được nhìn thấy chúng, đưa tay chạm lên và sờ bọn chúng, cảm nhận chúng rõ ràng.

Không ngờ rằng, ước mơ có thể có ngày được thực hiện.

Theo sự thúc dục của chú chim nhỏ, Huỳnh Liên vừa ngưỡng mộ vừa thỏa mãn lại có chút không nỡ mà lướt qua cánh đồng hoa, mỗi bước đi của cô vô cùng chậm rãi và cẩn thân để mình không đạp lên một cái bông hoa này khi đi qua.

Đợi khi cô thành công đi xuyên qua cánh đồng hoa, liền đi thẳng tới một nơi có vẻ như chính là trung tâm của cánh đồng hoa này.

Nằm ở trung tâm, chính một cái hồ nước vô cùng tĩnh lặng, nó tĩnh lặng trong veo tới mức có thể phản chiếu được hình ảnh của bầu trời xanh ở trên mặt hồ, khiến Huỳnh Liên thậm chí còn lầm tưởng rằng nó là một cái mặt gương khổng lồ.

Và ở trung tâm của mặt hồ, chính là một cái cây lớn, thân cây thô lớn nhưng sinh trưởng không mất mỹ cảm, cành lá tươi tốt mọc ra vô cùng cân đối hài hòa, xung quanh cái cây đó, lại có hai con chép Koi to lớn, một con màu trắng phần đầu màu đen một con đen phần đầu màu trắng chúng nó tựa như một âm một dương vậy, tiến hành bơi lội xung quanh cái cây theo hình vòng tròn.

Cuối cùng, chính là một thiếu nữ, người thiếu nữ đó lưng đang tựa vào thân cây, cô gái giống như là đang nằm trên một chiếc giường vô hình vậy, phía dưới không hề tồn tại một thứ gì và rõ ràng là đang nằm ở trên mặt nước vậy, mà không hề tạo ra một gợn sóng nào.

Đồng thời cái tư thế nằm cũng vô cùng táo bạo với một người con gái, với hai chân gác lên nhau, tay phải gối đầu, cơ thể nằm nghiêng về bên phải.

Huỳnh Liên nhớ rõ, tư thế này hình như được gọi là tư thế nằm cát tường, cô thường hay nhìn thấy ở trong phật giáo.

Trên người mặc một áo choàng trắng che khuất toàn bộ thân hình của mình cùng với một phần của khuôn mặt, chỉ có thể thấy sau đầu một mái tóc dài màu đen mợt mà, Huỳnh Liên chỉ nhìn một cái liền biết rõ người con gái này là ai, đó chính là người đã cứu mạng cô, Kan'on đại sĩ.

“Thân thể mới đó của thí chủ, cảm thấy thế nào? có gì khó chịu hay khác thường không?”

Kan'on đại sĩ đầu tiên dùng đôi mắt của mình quan sát thân thể của Huỳnh Liên, hỏi thăm thân thể của Huỳnh Liên hiện tại như thế nào, mà càng làm người bất ngờ hơn nữa, chính là ngôn ngữ mà Kan'on đang sử dụng, lại chính là tiếng việt, tiếng mẹ đẻ của Huỳnh Liên chứ không phải là ngôn ngữ của thế giới này.

Tuy rằng bị người hỏi như vậy làm Huỳnh Liên cảm thấy không được tự nhiên, cho dù người đó có là nữ tính cùng giới với cô đi nữa, nhưng mà tình thế bắt buộc, Huỳnh Liên không thể không phối hợp, mà cô hình như cũng không quá bất ngờ với cái việc Kan'on có thể nói được tiếng việt, cô liền đáp lại.

“Không có gì đặc biệt, chỉ là tiểu nữ vẫn còn có chút không quen được.”

Khi nói Huỳnh Liên chậm rãi đưa tay đặt lên ngực của mình, cô có thể cảm nhận được, đang có hai trái tim đang cùng lúc đập ở trong người cô.

“Từ từ rồi thí chủ sẽ quen..”

Kan'on đại sĩ chậm rãi nói vậy, sau đó Huỳnh Liên ở trong mắt của Kan'on chậm rãi thay đổi, thân thể lớp da ở bên ngoài hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là từng chi tiết như là cấu trúc xương cốt hay là cơ quan nội tạng của Huỳnh Liên, toàn bộ đều hiện ra ở trước mặt Kan'on.

Chỉ thấy trong mắt của Kan'on, những cơ quan nội tạng của Huỳnh Liên hoàn toàn đã không còn có thể xem là con người được nữa rồi.

Liệu rằng sẽ có con người nào mà lại có được hai trái tim, ba lá phổi, hai cặp thận và gan, khung xương thì lại phản chiếu cái cảm giác tựa như là kim loại, hay là số lượng dây thần kinh có chiều dài có nhiều gấp mấy lần người thường chưa?

Mà ở trung tâm của não bộ thì có một hạt đen nhỏ không xác định, nó liên kết với não, võng mạc cùng với dây thần kinh của Huỳnh Liên.

Đồng thời, nếu như mà có một cái ống kính hiển vi ở đây quan sát tế bào của Huỳnh Liên, thì sẽ nhìn thấy cấu trúc tế bào của Huỳnh Liên lúc này vô cùng đáng sợ, mật độ bạch cầu hồng câu, cùng với các loại tế bào kháng thể mạnh mẽ và nhiều gấp 10 lần con người bình thường.

Các loại tế bào độc hại căn bản là không thể sống nổi được một giây ở trong này, vừa xuất hiện là đã bị tiêu diệt ngay rồi.

– Không tệ, cơ thể không hề có xuất hiện những hiện tượng bài xích khác thường gì.

Kan'on đại sĩ sau khi nhìn thấy cơ thể của Huỳnh Liên rất khỏe mạnh, cô liền hài lòng gật đầu, trong lòng cũng rất là vừa lòng đối với thành quả sáng tạo của mình.

“Đại sĩ, cũng đã được ba tháng ta nằm trong phòng tĩnh dưỡng thích ứng cái thân thể này rồi, mà cơ thể đã không có gì đáng ngại, như vậy thì hi vọng ngài thực hiện đúng như lời thỏa thuận.”

Huỳnh Liên tuy rằng cảm thấy rất không thoải mái với cái ánh mắt của Kan'on đại sĩ dùng để nhìn cô, tựa như thể xem cô như thể là một món đồ vật nào đó vậy làm người rất khó chịu, nhưng cô không nói lời nào bất mãn, cô chỉ mong Kan'on đại sĩ hỗ trợ mình như đã hứa hẹn.

Còn về rốt cuộc Kan'on đại sĩ cùng cô đã thỏa thuận cái gì, cái đó chính xác là ở ‘ba tháng’ trước, ở cái ngày đầu tiên khi mà Kan'on đại sĩ mang cô tới đây.

“Ba tháng mà thí chủ cảm thấy không hẳn là chính xác, tất cả chỉ là do sự thời gian lưu chảy giữa hiện thực cùng với tiểu không gian trong [Tịnh Hư Thủy Châu] mà thí chủ có mới cảm giác như vậy mà thôi.”

Kan'on ngược lại không vội thực hiện ‘hứa hẹn’, mà cô chậm rãi chỉnh sửa lại cảm nhận thời gian đã bị sai lệch của Huỳnh Liên lại, sợ rằng cô có sinh ra sự nhầm lẫn về thời gian.

“Chính xác thì đã bao lâu trôi qua rồi đại sĩ?”

Dưới mái hiên không thể không cúi đầu, một phần khác là bản thân có cách nào để phản kháng được người ta, vậy là Huỳnh Liên cũng không thúc dục Kan'on nữa mà phối hợp với cô.

“Theo bần ni thì chỉ mới có ba ngày trôi qua mà thôi, tính chung cả cái ngày thí chủ vừa mới tới đây.”

Kan'on hồi đáp lại bằng một câu làm người nghe cảm thấy vô cùng kinh khủng, ba tháng ở trong không gian [Tịnh Hư Thủy Châu] lại có thể bằng với ba ngày thời gian của hiện thực, hơn nữa nghe từ giọng điệu rất bình thường của Kan'on thì có lẽ sự chênh lệch thời gian này, nó vẫn còn có thể mở rộng nhiều hơn nữa.

Không nói về sức mạnh to lớn thời không [Tịnh Hư Thủy Châu] đang ẩn chứa, riêng việc sở hữu một tiểu không gian, có thể thay đổi sự khác biệt thời gian tùy thích như ý muốn của mình thì vô cùng khủng bố.

Giả sử, nếu ở trong cái tiểu không gian này, tiến hành nuôi trồng các loại thực vật dược vật hiếm có mạnh mẽ như là linh thảo hay tiên thảo, hoặc trực tiếp tiến hành là tu luyện ở trong này.

Thì với cái số lượng tài nguyên không ngừng sinh trưởng vô hạn và có thể cung cấp ở trong khoảng thời gian cực ngắn, thì nó cũng đã đủ để cho một người có thể dễ dàng trở thành một cường giả trấn giữ cả một phương trời, thậm chí là trở thành cường giả mạnh nhất thế giới cũng là điều có thể xảy ra.

“…”

Không rõ Huỳnh Liên có hiểu hay là không hiểu điều đó hay không, khi nghe được đại sĩ nói như vậy, cô cũng không quá nhiều phản ứng, chỉ im lặng nhìn chằm chằm đại sĩ mà thôi.

“Thí chủ ngược lại không bất ngờ gì?”

Hai mắt thấy vậy thì đại sĩ hai mắt hỏi.

“Ta chỉ biết, một trong hai nhân loại mạnh nhất thế giới như đại sĩ, ít nhất sẽ có năng lực làm được như vậy.”

Rõ ràng không phải là người của thế giới này, nhưng Huỳnh Liên vậy mà lại có chút hiểu biết về thế giới này, ít nhất là Huỳnh Liên có chút hiểu rõ về người thiếu nữ được gọi là Kan'on đại sĩ này.

Lý do làm sao cô biết ư? Chà ~ cứ coi như là sự trùng hợp đi, vì để có thể theo đuổi người đàn ông mình yêu cho nên đã lén lút tìm hiểu sở thích của chàng, biết rõ chàng rất thích độc một cuốn tiểu thuyết có tên gọi là ‘Chúa Tam Thi’ nên cô mới cố tình tìm hiểu một chút về nó.

Tuy rằng cô không duy trì lâu, bởi vì cô chỉ là tìm hiểu một chút tất cả là để tạo ra cái gọi là ‘sở thích chung’ ‘cùng chủ đề’ để tiếp cận chàng dễ dàng hơn mà thôi.

Ai ngờ đâu, nó lại là trở thành thứ sẽ cứu mạng của mình cơ chứ, thật đúng là trêu chọc người mà.

– Nếu biết mọi thứ sẽ thành ra như thế này, thì mình nên học hết cái quyển sách đáng chết đó rồi, mà không phải chỉ có đọc vài trăm chương truyện thôi liền từ bỏ.

Trong lòng Huỳnh Liên không ngừng mắng mó bản thân, tự trách tại sao quá khứ mình không có đọc quyển sách đó nhiều hơn chứ.

“Nếu vậy thì thí chủ hẳn cũng rõ, bởi vì những thứ mà thí chủ ‘biết’, cho nên bần ni mới cùng thí chủ làm một thỏa thuận.”

“Đổi lại ân cứu mạng, thí chủ sẽ làm tiểu đồng nữ của bần ni trong vòng một trăm năm, đồng thời, đó trong vòng một trăm năm đó, bất kể là những gì thuộc về thí chủ là thuộc về bần ni, tất nhiên bao gồm cả ‘tri thức’ trong đầu thí chú.”

“Và sau một trăm năm đó, không những trả tự do cho thí chủ, còn hứa hẹn với đạo tâm sẽ không làm những gì có gây thể nguy hại bất lợi cho thí chủ, mà bần ni còn phải cung cấp cho thí chủ, hai viên kim đan cùng với một bảo vật cấp cao.”

Hoàn toàn có thể nói là bá vương điều khoảng, Kan'on đại sĩ mặt ngoài nhìn hiền từ ai ngờ đầu mở miệng liền bóc lột người khác, những thứ mà Kan'on đại sĩ nêu ra cơ bản không khác gì là khế ước bán mình, tuy rằng mặt sau nghe có vẻ như không lỗ, nhưng mà đó là câu chuyện Huỳnh Liên liệu có thể sống thọ được một trăm năm hay không.

“Không chỉ là để tĩnh dưỡng, mà ba tháng thời gian đó cũng là thời gian mà Bần ni để cho thí chủ cẩn thận suy ngẫm, hiện tại thời gian cũng đã tới, không biết thí chủ suy nghĩ như thế nào?”

Khi nói xong đôi mắt trong veo của Kan'on nhìn thẳng vào đôi mắt của Huỳnh Liên, tựa như thể đại sĩ đang tò mò Huỳnh Liên sẽ có phản ứng như thế nào.

“Đúng vậy, và câu trả lời của tiểu nữ chính là phải, tiểu nữ chấp nhận nó.”

Nếu đổi lại ba tháng trước, thì dù có phải chết thì Huỳnh Liên cũng tuyệt đối sẽ không chấp nhận điều khoảng này, bán đi tự do của bản thân, không bằng để cô chết đi cho xong, tuy nhiên, khi nhận ra bản thân mình là đang ở trong thế giới tiểu thuyết, Huỳnh Liên đã thay đổi suy nghĩ đó, trong vòng ba tháng suy tư cùng suy tính, cuối cùng Huỳnh Liên quyết định chấp nhận cái thỏa thuận bán mình này.

“Tuyệt vời, nếu vậy thì thí xin hãy quay về nghỉ ngơi, vào sáng ngày mai bần ni sẽ chuẩn bị thực hiện nghi thức gia nhập vào phái ta cho thí chủ, để thí chủ chính thức trở thành môn hạ đệ tử của bần ni.”

Kan'on đại sĩ không rõ là vui vẻ mình có được một đệ tử hay là vì ‘tri thức’ trong đầu của Huỳnh Liên, cô không tiếp tục nằm nữa mà trực tiếp đứng lên vui mừng nói.

“Vâng, như vậy tiểu đồng xin cáo lui, trưởng lão.”

Phận cũng đã thay đổi, tuy rằng ngày mai Huỳnh Liên mới chính thức nhập phái theo lời của Kan'on, nhưng làm người trưởng thành cô biết rõ mình nên ăn nói như thế nào mới phù hợp vậy là Huỳnh Liên không chút do dự thay đổi cách xưng hô của bản thân đồng thời với Kan'on đại sĩ.

“Ừm, ngày mai gặp lai, Sudhana.”

Kan'on đại sĩ có vẻ như khá hài lòng với thái độ của Huỳnh Liên, cô vui vẻ gật đầu nói, và có vẻ cũng vì rất vừa lòng với Huỳnh Liên phối hợp, cô không do dự tặng cho Huỳnh Liên một cái ‘tên’ mới, đúng hơn là pháp hiệu sau này của cô.

“Vâng ạ.”

Huỳnh Liên..không, hiện tại phải gọi là Sudhana nghe vậy gật đầu, cô sau đó cúi chào tạm biệt đại sĩ rồi xoay người rời đi.

“Đại sĩ, như vậy thực sự ổn không?”

Đợi khi Sudhana rời đi, một trong hai con cá koi âm dương đột ngột phát ra âm thanh, nghe cái âm thanh từ tính dễ vô cùng đặc biệt, không ai khác chính là giọng nói của Shen, nhưng nó thay vì duy trì cái hình thái rồng nước thì lại biến hóa bản thân trở thành một con cá chép koi.

Nếu Shen từ một con rồng nước mà biến thành một con cá, như vậy thì một con cá còn lại khả năng chính là lôi long Raikokyū.

Việc Shen lại hỏi Kan'on đại sĩ như vậy, là vì tại bản thân Shen không rõ tại sao đại sĩ lại làm như vậy, trong mắt của nó việc không chỉ đưa tặng một bảo vật cấp cao, mà còn lấy cả ba kim đan quý giá vô cùng giá, để đánh đổi với một sinh vật ‘Ngoại Đạo’, kẻ mà liệu sẽ có lòng trung thành hay không vẫn còn là một câu hỏi khi mà sau một trăm năm trôi qua.

Trong mắt Shen, việc như vậy không đáng giá, tính chất cá cược quá cao, nhất là khi lấy ra tới tận hai viên kim đan làm trao đổi, với nó, đừng nói là một kẻ ‘Ngoại Đạo’, cho dù là lấy ra một ngàn hay mười vạn hay thậm chí là cả một thế giới để đánh đổi, thì cũng không đáng giá bằng một viên kim đan của đại sĩ.

Nguyên do ư? Như vậy thì hãy thử hỏi một chút, chỉ với một viên kim đan, thứ có thể để cho người ăn có thể có được sự trường sinh bất tử, thiên địa đồng thọ, pháp lực cường đại, đồng thời có thể hồi sinh được người chết, liệu rằng có thứ gì trên đời có thể sánh bằng với nó? Liệu đổi lại là ngươi có nguyện đánh đổi nó không? đứng nói là tới tận hai viên.

“Ta hiểu sự lo ngại của ngươi Shen, nhưng mà ngươi không cần lo lắng, tuy ta hiện tãi vẫn không rõ ràng Sudhana rốt cuộc là đến từ chiều thứ nguyên nào, nhưng việc nàng có thể nắm giữ kiến thức và một vài hiểu biết về thế giới này, thì nơi đó chắc hẳn phải là ngang hàng hoặc thậm chí là có vị cách còn cao hơn so với cái thế giới này, đạt tới tầng thứ nguyên 4 hoặc là 5 chiều.”

– Có lẽ còn cao hơn thế nữa.

Đối với câu hỏi của Shen, lắng nghe bên trong giọng của rồng nước đầy sự nghi hoặc cùng với nghi ngờ, Kan'on chậm rãi ngồi xuống một chiếc đài sen từ trong hư vô xuất hiện, khi nói cô đưa mắt nhìn lên phía bầu trời, như thể muốn nhìn thấy rõ liệu rằng đang có đôi mắt vô hình nào đó chăm chú vào thế giới này hay không.

“Ít nhất thì, bị một sinh vật đến từ thứ nguyên khác giám sát thế giới mà không bị Ý Chí Thế Giới phát giác và đằng sau sự xuất hiện của Sudhana cùng những kẻ khác ở thế giới này, sự tình khẳng định không tầm thường.”

Nhất là khi, một trong những tên đó, có một tên lại có ẩn chứa khí tức của Ngoại Đạo Ma Thần.

“Cho nên..ngài muốn thông qua Sudhana mà tìm hiểu, thậm chí là ngược hướng truy lùng lại thế giới của nàng ta? bởi vậy mà đại sĩ ngài mới dùng cái giá lớn như vậy để nhận Sudhana làm đồng nữ của mình?”

Khi nghe được Kan'on nói như vậy, lắng nghe trong giọng nói của đại sĩ sự tò mò cùng thích thú, Shen làm sao không hiểu ý đố của đại sĩ chứ? nó bị ý tưởng của Kan'on dọa không nhẹ, quá táo bạo và cũng như là quá mức liều lĩnh.

“Một phần chính là vậy, một trăm năm thời gian là đủ dài để cho ta nghiên cứu nàng ta, một phần khác…”

Kan'on đưa mắt nhìn về hướng mà Sudhana rời đi, đôi mắt lóe lên ý vị sâu xa nói.

“…ta muốn thử thí nghiệm một vài thứ.”

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết: Nhật Ký Thăng Cấp Của Hoang Thần sáng tác bởi DDDs
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DDDs
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.