Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nội tâm mạnh mẽ

Tiểu thuyết gốc · 1224 chữ

Bữa sáng hôm nay là trứng ốp la với bánh mì sandwich, bên cạnh đó còn có cà chua, phô mai và cải bẹ dún để ăn kèm. Sính Châu rất khéo tay, không những dồn được một ổ bánh sandwich chỉnh chu mà cô ta còn tỉ mỉ cắt ra làm đôi cho dễ ăn, trông cũng rất đẹp mắt.

"Mặc dù tay nghề nấu nướng của Châu không thể so sánh với Di được, nhưng mà Châu cũng cố gắng hết sức đó." Sính Châu cười ngỏn ngoẻn nhìn Tích Di, ánh mắt ngập tràn sự hâm mộ.

Tích Di cười mỉm đáp lại, mở lời mời mọi người ăn sáng rồi nhanh chóng đánh chén phần ăn của mình. Mọi người thấy vậy cũng bắt đầu càn quét sandwich trên bàn, chẳng mấy chốc bốn đĩa lớn đựng sandwich đã trống trơn.

Sính Châu thấy Hoa Sinh ăn hết một ổ bánh sandwich thì trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cô ta cứ tưởng Hoa Sinh sẽ không chịu ăn uống gì chứ, nhưng xem ra Hoa Sinh mạnh mẽ hơn cô ta nghĩ.

Lúc Tích Di đang ngồi uống nước ngọt thì thấy Hoa Sinh nhìn mình chằm chằm, thần sắc có hơi do dự. Cô không nói lời nào, vẫn nhàn nhã uống nước ngọt, làm như không thấy dáng vẻ rối rắm của cô ta.

Hoa Sinh mím môi, do dự một hồi mới dám lên tiếng: "Chị Di ơi, em…"

Tích Di mỉm cười dịu dàng nhìn Hoa Sinh: "Có chuyện gì đấy em?"

Hoa Sinh thở ra một hơi, sự bình thản của Tích Di giống như một liều thuốc an thần khiến cho thần kinh của cô ta bớt căng thẳng hơn rất nhiều, lời nói trên môi cũng trở nên trôi chảy hơn.

"Em… em muốn trở nên mạnh mẽ hơn, em muốn trở thành dị năng giả, làm một người có thực lực giống như chị!"

Tích Di hơi bất ngờ với quyết định này của Hoa Sinh. Vốn dĩ thì cô khá lo lắng về cô ta, bởi sự ra đi của Bella là một sự đả kích rất lớn đối với Hoa Sinh. Do đó, cô lo rằng cô ta sẽ có những hành động tiêu cực.

Nào ngờ bây giờ cô ta lại nói như vậy, điều đó chứng tỏ nội tâm của Hoa Sinh rất vững vàng, Tích Di rất thích!

"Được thôi. Nhưng trước tiên em phải rèn luyện thể lực đã, thể lực quá kém cũng là nguyên nhân khiến cho quá trình thức tỉnh dị năng bị thất bại đấy. Nếu như em chịu khổ được, thể lực ngày càng tốt hơn thì chị sẽ không phản đối quyết định đó của em."

Trong thời thế loạn lạc này chẳng ai có thể bảo vệ ai mãi, nếu không muốn bị đào thải thì chỉ có một con đường thôi, ấy là dốc sức đâm đầu chạy về phía trước, càng ngày càng mạnh mẽ. Nếu không có đủ thực lực để nắm chặt sinh mạng của bản thân, không sớm thì muộn cũng sẽ đi đời nhà ma thôi.

Hoa Sinh dạ một tiếng, thần sắc trên mặt vô cùng cương quyết, ánh mắt cứng cỏi không thể xem thường.

Triết Bách lẳng lặng nhìn Hoa Sinh, trong lòng cảm thấy buồn bã không thôi. Nhưng anh ta cũng chỉ có thể im lặng, giấu sâu tâm tư vào tim.

Bấy giờ, bầu không khí có phần lắng đọng. Mọi người im lặng thu dọn dụng cụ nấu nướng cất vào trong cốp xe.

Tích Di thủng thẳng uống xong lon nước ngọt, sau đó cô rút bản đồ trong túi ra rồi nói to: "Đích đến của chúng ta sẽ là đầm lầy Ngàn Sương."

Năm người Phổ Tâm ở ngoài đảo mấy năm trời, hiển nhiên là không biết đầm lầy Ngàn Sương đó tròn méo ra sao. Còn Sính Châu cũng chưa từng nghe qua cái tên đó, chỉ có Hoa Sinh là mở to mắt nhìn Tích Di, ánh mắt chứa đựng sự kinh ngạc.

"Nơi đó… chẳng phải là luôn có sương mù quanh năm sao? Dù sáng hay tối, dù mùa hè hay mùa đông, dù thời tiết nóng nực hay giá lạnh ra sao thì sương mù vẫn luôn dày đặc, đến nỗi không thấy được lối đi."

Tích Di gật đầu: "Em biết nơi đó à?"

"Lúc còn ở trong đoàn đội của…" Nói đến đây, bỗng dưng Hoa Sinh im bặt, thần sắc trên mặt không tốt lắm, sau đó giương mắt lên ngó Tích Di. Ngay cả Sính Châu cũng chau mày, dáng vẻ hơi lo lắng mà nhìn Tích Di.

Hoa Sinh ho khan vài tiếng, sau đó tỏ vẻ bình tĩnh: "Em có nghe người khác nói tới đầm lầy Ngàn Sương. Cái đầm lầy đó xuất hiện sau khi mạt thế đến, nghe đồn nơi đó rất kỳ lạ và hung hiểm, có vô số loại zombie ở bên trong, không có bất cứ một ai dám bén mảng tới đó cả."

Tích Di cười một tiếng: "Ấy là khi xưa thôi, bây giờ không chừng phong thủy đã luân chuyển rồi đấy."

"Hả? Ý của em là sao?" Quyền Siêu gãi gãi đầu, tò mò hỏi Tích Di.

"E rằng bây giờ đầm lầy Ngàn Sương không còn vắng vẻ như xưa nữa đâu, có khi còn vô cùng đông đúc ấy chứ. Bởi vì bên trong đầm lầy Ngàn Sương có chứa một kho báu rất lớn."

Phổ Tâm chau mày, anh ngẫm nghĩ: "Kho báu rất lớn sao? Nếu ở thời bình mà nói tới kho báu, hiển nhiên ai cũng nghĩ tới châu báu tiền tài. Nhưng hiện tại là mạt thế, để được gọi là kho báu cũng chỉ có hai thứ mà thôi, đó là thực phẩm và thuốc men."

Tích Di không keo kiệt bật ngón tay cái với Phổ Tâm: "Không sai. Người ta đồn đại rằng, bên trong đầm lầy Ngàn Sương có năm rương thuốc men, năm rương lương khô và năm rương vũ khí, ngoài ra còn có một số loại cây dược liệu quý."

"Sao cơ? Chỉ là lời đồn đại thôi ư?" Ri Hải chau mày khó hiểu.

Phổ Tâm lắc đầu, thở dài một hơi: "Lời đồn đại thì sao chứ? Ở trong thời thế thiếu thốn trăm bề này thì một lời đồn đại cũng đủ khiến con người ta điên cuồng lên rồi."

"Khiếp thật, chỉ vì lời đồn đại mà không màng cả mạng sống, ít nhất cũng phải xác định được nó có thật hay không chứ, nếu không thì hy sinh oan uổng quá rồi." Ri Hải lắc đầu, tỏ vẻ không đồng tình.

Sính Châu mở to mắt nhìn Tích Di: "Di… Di muốn đi tới đó ư? Nếu vậy thì lời đồn đại là sự thật sao?"

Nghe câu hỏi của Sính Châu, mọi người dường như vừa sực tỉnh. Sính Châu nói không sai, nếu Tích Di đã muốn tới đó thì hẳn là cô không chỉ dựa vào lời đồn, cô không phải là một người làm chuyện không nắm chắc, mỗi một việc cô làm đều được tính toán tỉ mỉ và có mục đích rõ ràng.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.