Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện cũ đáng lãng quên

Tiểu thuyết gốc · 1127 chữ

Tích Di cười tủm tỉm, giọng nói hơi trầm xuống, biểu lộ sự thần bí: "Ồ… có thể nói là như vậy đấy. Nhưng mục đích chính của tôi không phải là những thứ kia, tôi muốn xây dựng căn cứ an toàn ở đó."

Mọi người lập tức nghệt mặt nhìn chằm chằm vào Tích Di, người bình thường như bọn họ đúng là không hiểu nổi suy nghĩ của kẻ tài ba mà.

"Được rồi, tôi nói đại khái kế hoạch cho mọi người khỏi mờ mịt thôi, chứ còn chi tiết ra sao thì tôi sẽ lo liệu tất thảy, mọi người không cần quá lo lắng. Có điều chuyến đi này khá là nguy hiểm đấy, nên người nào không muốn tiến vào đầm lầy thì có thể ở bên ngoài đợi cũng được."

"Nếu làm như vậy có khác gì là ham sống sợ chết đâu?"

"Đúng vậy, đã đồng hành cùng nhau thì không nên có lòng riêng như thế…"

Tích Di lắc đầu, xua xua tay: "Nào nào, mọi người đừng kích động như vậy. Không phải cứ xông vào đầm lầy mới được, người nào cảm thấy mình chưa có đủ thực lực để đi vào nơi hung hiểm đó thì cứ ở bên ngoài đợi mọi người. Đồng thời âm thầm nghe ngóng tin tức của các căn cứ khác."

Hoa Sinh cảm động nhìn Tích Di, cô ta biết Tích Di đang nói khéo để cô ta không cảm thấy buồn bã vì thực lực của bản thân. Mà cô ta cũng tự hiểu được, với thực lực hiện tại của mình, nếu tiến vào đầm lầy với mọi người thì chỉ làm vướng tay vướng chân mọi người mà thôi.

"Nếu vậy thì em sẽ ở bên ngoài đợi mọi người trở ra nhé, kẻo mọi người lại phải phí sức để bảo vệ em rồi hư bột hư đường hết."

Tích Di mỉm cười nhìn Hoa Sinh một cái, ánh mắt toát ra sự an ủi động viên, trên hết là sự hài lòng; nếu như Hoa Sinh vẫn không hiểu được hay cố tình quyết định ngoan cố thì cô chỉ đành nói huỵch toẹt ra thôi.

Tích Di lại thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Sính Châu, nhướng mày với Sính Châu để ra dấu điều gì đó.

Sính Châu trợn mắt nhìn Tích Di, Tích Di lại gật đầu với cô ta. Sính Châu thấy vậy thì mặt ỉu xìu, nhỏ giọng nói: "Châu… Châu cũng ở ngoài chờ mọi người."

Tích Di búng tay, tạo ra một âm thanh giòn giã, sau đó hô to: "Nào, bắt đầu hành trình thôi!"

Sính Châu ủ rũ lê bước theo sau Tích Di leo lên xe, Tích Di thấy vậy thì duỗi tay xoa xoa đầu cô ta, kề vào tai cô ta nhỏ giọng nói: "Nào, bé Sinh không phải dị năng giả lại còn nhỏ, nếu để bé Sinh ở ngoài một mình cũng không an toàn đâu."

Sính Châu nghe vậy cũng hiểu được dụng ý của Tích Di, nên không còn cảm thấy buồn bã nữa. Cô ta cười tươi, chìa tay với Tích Di, xin đồ ăn vặt.

Tích Di đưa cho Sính Châu vài bịch bánh, sau đó bắt đầu khởi động xe; trong đầu cô là nụ cười rạng rỡ của Sính Châu, mấy đầu ngón tay hơi siết chặt lấy vô lăng, cô không muốn nụ cười ấy biến mất.

Bởi ở bên cạnh Sính Châu và nhìn thấy nụ cười ấy, khiến cho thâm tâm của cô còn giữ lại được chút ánh sáng nhỏ nhoi nào đó để gọi là thuộc về chốn dương gian, nếu không lòng của cô sẽ u ám như đêm đen và khô cằn như sỏi đá mất.

Nhưng đã có lúc, nụ cười ấy biến mất…

*

Ngược về dòng quá khứ.

Khá lâu về trước, vào khoảng thời gian ba người Tích Di, Sính Châu và Kha Chinh hơi quen thuộc với nhau rồi, lúc đó bầu không khí chung đụng của ba người rất là tốt.

Hai người Sính Châu và Kha Chinh cũng không lười biếng hay sợ cực nhọc, luôn tích cực nghe theo lời chỉ dạy của Tích Di mà rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn.

Vốn dĩ mọi chuyện vẫn yên bình như vậy, cho tới một ngày nọ, sóng gió ập đến xé rách đi sự yên ả trong lòng ba người.

Tích Di vẫn còn nhớ như in, hôm ấy là một ngày nắng đẹp. Lúc đó cô cảm nhận được mình sắp tăng cấp, vì vậy dốc sức chém giết zombie, càng giết càng xa, trong nhất thời đành để lại Sính Châu và Kha Chinh ở trên xe.

Bởi Tích Di cũng thường xuyên như vậy, cứ như là chém zombie đến nghiện rồi nên Sính Châu và Kha Chinh không có gì bất ngờ, chỉ nhìn nhau lắc đầu, mỉm cười bất đắc dĩ rồi tiếp tục tự rèn luyện.

Nhưng khi Tích Di tăng cấp xong và trở về xe, Sính Châu đã không còn ở trên xe nữa, thân thể Kha Chinh lại đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, yếu ớt nằm trên xe.

Tích Di tìm được Sính Châu ở một nơi cách xe không xa, khi Tích Di chạy tới thì Sính Châu vẫn đang bị mấy kẻ đốn mạt kia dày vò không ngừng, gương mặt Sính Châu không có bất cứ cảm xúc nào, gần như đã chết lặng rồi.

Khi thấy Tích Di xuất hiện, dường như Sính Châu mới hoàn hồn trở lại mà khóc nấc lên. Cho tới giờ phút hiện tại, Tích Di cũng không quên được tiếng khóc thê lương đó của Sính Châu, hình như nó đã len lỏi vào thật sâu trong trí não của cô.

Sau khi Tích Di nổi cơn tam bành, ra tay giết hết mấy kẻ đốn mạt đó thì Sính Châu chỉ còn lại một hơi thở. Không những bọn chúng làm nhục Sính Châu mà còn đục lỗ tại thái dương của Sính Châu để lấy tinh hạch, thủ đoạn vô cùng tàn bạo, không còn chút tính người.

Tích Di không tiếc thứ gì, dốc hết sức lực để cứu lấy Sính Châu, cuối cùng giúp Sính Châu giữ lại được một mạng, thế nhưng Sính Châu đã không còn là dị năng giả nữa.

Trên hết, để Sính Châu không bị bóng ma tâm lý, thậm chí là vì quá tuyệt vọng mà từ bỏ hy vọng sống tiếp nên gần như Tích Di đã rút cạn dị năng của mình, nhằm xóa đi phần ký ức quá đỗi đau buồn ấy.

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.