Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nỗi khổ tâm của Kính Thuần

Tiểu thuyết gốc · 1894 chữ

Tích Di ngước mắt lên nhìn xung quanh, có vẻ như trận chiến này cũng có kết quả rồi, đúng là không uổng công cô đã chuẩn bị bấy nhiêu năm trời.

Tích Di quay sang dặn dò người của mình: "Cũng sắp xong rồi, người sống thì trói lại còn người chết thì để cho đám zombie canh giữ."

Sau đó Tích Di nhìn đội quân zombie, dường như cô đang âm thầm trao đổi gì đó với bọn chúng. Bọn chúng cũng đứng im để nghe, lát sau lại gào rú tỏ vẻ đã biết rồi, có con còn chạy sang muốn ôm Tích Di, nhưng bị cô ghét bỏ bĩu môi đẩy ra chỗ khác, nhìn nó lủi thủi quay đi mà cô thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp.

Thế giới của zombie cũng không khác gì ma quỷ cho lắm, rất là cô đơn; bọn nó không nói được, suy nghĩ lại đơn giản, những gì người khác nói bọn nó cũng không hiểu luôn. Quanh năm suốt tháng luôn bị virus kiểm soát, theo bản năng cơ bản nhất mà chạy đi kiếm máu tươi.

Nay, Tích Di có thể ngăn chặn virus trong cơ thể bọn nó. Tùy theo cơ địa, có con thì có thể trở lại làm người, khôi phục trí não và cảm xúc; có con thì vẫn phải làm zombie, nhưng chỉ là bán zombie, không còn bị virus kiểm soát hoàn toàn như trước nữa, dù vậy tư duy không thể khôi phục hoàn toàn như con người, một con bán zombie sẽ có tư duy của một đứa trẻ học mẫu giáo.

Trên hết là Tích Di có thể giao tiếp với bọn nó qua tinh thần hệ, vì vậy trong vô thức, bọn nó rất ỷ lại vào cô. Mấy trò làm nũng rồi ăn vạ như này, cô còn xa lạ gì nữa. Nhưng không biết từ khi nào, Tích Di đã xem bọn nó là bạn bè, thậm chí là người nhà của mình, hàng ngày điểm danh mà thiếu một đứa, cô cũng đi kiếm cho bằng được.

Bấy giờ, Tích Di mới đi tới bên cạnh Kính Thuần, hai người anh em thân thiết của Kính Thuần cũng đang ở bên cạnh anh. Vĩnh Sách là người nóng nảy, dù Kính Thuần đã căn dặn anh từ trước, nhưng thấy tình cảnh của Kính Thuần như vậy, suýt chút nữa anh ta đã xông lên quyết một trận sống mái với cô, may là Phù Sơn can ngăn.

Lúc này, thấy Tích Di muốn tới gần Kính Thuần, Vĩnh Sách lại muốn phát điên tính lao lên. Mà lúc này, không đợi Phù Sơn ngăn cản thì Kính Thuần đã dùng chút hơi tàn, nắm chặt tay anh ta, nói rằng: "Để tôi nói chuyện với bé Di."

Tích Di ngồi xổm xuống, cô nâng đầu Kính Thuần đặt lên đùi mình, rồi hỏi anh rằng: "Anh có điều chi muốn nói với em không?"

Kính Thuần gật đầu, anh mỉm cười nhìn Tích Di, tầm mắt anh hơi mông lung nhưng vẫn tham lam nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn khắc ghi từng biểu cảm của cô vào trí não mình.

"Trong suốt quãng đường đi vào Nam, anh có gặp được một bà cụ, có lẽ bà ấy là người thức tỉnh dị năng sớm nhất, anh nghĩ vậy."

Nói đoạn, Kính Thuần hơi ngước đầu lên, anh gắng thở lấy một hơi thật dài, Tích Di biết anh cảm thấy khó thở vì sự sống đang bị mất dần.

Vành mắt Tích Di đỏ hoe, dù không muốn nhưng nước mắt lại tí tách rơi, có giọt còn rơi lên mắt môi, mi má của Kính Thuần.

Kính Thuần lắc đầu mà nỉ non rằng: "Di ơi, em đừng khóc. Hãy để anh nói rõ ngọn nguồn cho em nghe, đặng em hiểu được anh không hề muốn đối đầu với em, rằng anh đã khó xử ra sao."

Tích Di gật đầu, cô không kìm chế được mà nức nở. Trong lồng ngực như có gì đó nghẹn ứ, một sự lạnh lẽo không biết từ đâu ập đến, tự dưng bao trùm toàn thân cô.

"Bà cụ là người sở hữu dị năng hệ tiên tri. Bà ấy nói, trong thời thế hỗn loạn này chỉ có một người duy nhất sở hữu dị năng hệ quang minh, người đó có khả năng cứu được loài người, giúp loài người gây dựng lại nền văn minh và thế giới hòa bình như trước kia. Nhưng năng lực của quang minh hệ cũng có hạn, muốn gầy dựng lại nền văn minh sẽ cần rất nhiều thời gian, thậm chí còn để lại rất nhiều mối nguy cho loài người.

Và anh là mấu chốt, là cầu nối để tương lai diễn ra như mong muốn. Anh phải ở bên cạnh người sở hữu quang minh hệ, gắn bó với người đó và chờ một người có khả năng tiêu diệt cả anh lẫn người sở hữu quang minh hệ xuất hiện. Đó là người được chọn, mang trên người sứ mệnh cao cả, người có khả năng diệt trừ dịch bệnh, giúp loài người quay về cuộc sống bình yên như trước kia."

Nói dứt câu, Kính Thuần ho khan vài tiếng rồi nói tiếp rằng: "Bà cụ nói, anh nhất định phải làm theo những gì bà nói, nếu không thế giới vĩnh viễn chìm trong bóng tối, loài người dần mất đi nhân tính, trở thành đám ác quỷ lưu lạc giữa nhân gian. Và nhất định không được nói cho người thứ ba biết chuyện này, nếu không tương lai sẽ thay đổi, hy vọng cứu lấy loài người bị lụi tắt."

Tích Di liên tục lắc đầu, tương lai là thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào, chỉ cần mình đưa ra lựa chọn khác thì tương lai đã khác đi.

Theo lời bà cụ, Kính Thuần phải làm theo những gì bà đã nhìn thấy, khi ấy Tích Di mới có đủ oán hận mà điên cuồng phấn đấu, nào là rèn luyện thực lực, nào là gây dựng thế lực… từ đó, cô không từ bất cứ giá nào để tìm kiếm về bí mật của dịch bệnh, vì vậy mới có khả năng trị được virus và điều khiển zombie. Nếu nói ra, điều đó không sai.

Thế nhưng đó là một lựa chọn an toàn. Giả như Kính Thuần nói thẳng với cô, cô có thể tìm cách khác mà. Cô cũng có thể phấn đấu vì anh, dốc sức vì hạnh phúc của hai người, đâu chỉ có hận thù mới giúp cô có được động lực chứ?

"Đồ tồi, anh… anh coi trọng tất cả bọn họ, anh quan tâm tới bọn họ hơn em…" Tích Di nức nở gào lên.

Kính Thuần chua xót lắc đầu, anh vươn tay áp lên má cô mà nói rằng: "Anh xin lỗi, anh không dám mạo hiểm, anh… anh thà hy sinh hạnh phúc của mình, còn hơn ích kỷ giữ lấy rồi bỏ mặc tất cả mọi người. Ngày qua ngày, anh nhìn mọi người tàn sát lẫn nhau, nhìn đồng loại của mình biến thành quái vật khát máu, nhìn từng đứa nhỏ ra đời trong cảnh thiếu thốn khổ sở… dòng máu quân nhân trong người anh không cho phép anh sống ích kỷ.

Nhưng anh biết, anh đã phụ em. Những gì em đã hy sinh cho anh là không thể nào đong đếm được, anh nợ em, nợ em rất nhiều. Nếu có kiếp sau, anh nguyện làm trâu làm ngựa cũng phải ở bên cạnh em, báo đáp món nợ nặng nề kiếp này…"

Vừa dứt lời, Kính Thuần đã thở dốc vài cái, sau đó trút hơi thở cuối cùng. Mọi người xung quanh bắt đầu nức nở không thôi.

"Đồ tồi, kiếp này không xong còn dám nói tới kiếp sau hả? Anh có hỏi em chưa mà dám quyết định như vậy. Ai cho anh tựa ý quyết định? Đồ tồi, mở mắt ra nghe em nói đi, em không cứu lũ tham lam đó đâu, em không làm theo di nguyện của anh đâu…"

Chiều rám nắng, trời giăng giăng ngàn vạn những đám mây mang vô số màu sắc khác nhau, ngọn gió phất phơ vô tình thổi từng đợt. Trong lòng mọi người nặng trĩu bởi sự chia ly, lại như có ngọn lửa hy vọng đang dần nhen nhóm, rồi bừng cháy.

Ba năm sau.

Lúc này, màn hình lớn ở tại quảng trường đang đưa tin, hôm nay là ngày tưởng nhớ những người anh hùng đã hy sinh bản thân để gây dựng lại một xã hội văn minh và yên bình.

Hai người có công lớn nhất là ông Nguyên Kính Thuần và bà Hoàng Lũy Tích Di, ảnh chân dung của hai người lập tức xuất hiện trên màn hình lớn, sau đó là màn phát biểu của ngài Tổng thống và những người sống sót qua thời dịch bệnh kinh khủng.

Công lao của hai người nhiều không kể xiết, nhất là Tích Di. Cô vừa là người tìm ra vaccine trị được virus; vừa là người xử lý mấy tên chủ căn cứ chỉ nghĩ tới lợi ích, không muốn hòa bình lập lại; đồng thời, cô cũng không hề tị nạnh mà đưa cách điều chế vaccine cho Chính phủ trước khi biến mất…

Bấy giờ, mọi người đang đi dạo trên quảng trường cũng bàn luận vô cùng sôi nổi. Bởi lẽ hai vị này vô cùng nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều tiểu sử về mối tình của hai người bọn họ, trai xinh gái đẹp lại còn tài giỏi khó ai bì, dĩ nhiên là sẽ khiến người khác nhớ mãi khó quên.

Năm đó, có rất nhiều lời đồn đại về hai vị anh hùng này. Sau khi dịch bệnh qua đi, nền kinh tế dần khôi phục trở lại, những người từng ở căn cứ an toàn Ngàn Sương và căn cứ an toàn Quân đội đều nhận được lời mời phỏng vấn tới nỗi phải choáng ngợp.

Nhưng kết quả phỏng vấn không hề tương đồng, có người nói sau khi Tích Di hoàn thành di nguyện của Kính Thuần thì đã tự sát theo anh; có người lại nói Tích Di đã biến Kính Thuần thành bán zombie rồi cùng anh mai danh ẩn tánh sống đời nhàn nhã…

Có rất nhiều câu chuyện được dệt nên, nhưng tất cả mọi người đều không biết được sự thật ra sao. Nhưng có một điều mà mọi người đều mong mỏi, đó là những người anh hùng từng góp sức đẩy lùi dịch bệnh, gây dựng lại nền văn minh cho đất nước nói riêng và thế giới nói chung, sẽ có thể tìm được hạnh phúc của mình, sống một đời thật mỹ mãn.

Nhưng đó cũng chỉ là mong muốn mà thôi. Có sự độc lập nào lại không có sự chết chóc? Có sự yên bình nào lại chẳng có sự chia ly? Cùng lắm thì, cái nào đáng đánh đổi sẽ được đánh đổi mà thôi.

- Hoàn -
Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.