Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến không khoan nhượng

Tiểu thuyết gốc · 1674 chữ

Có người run rẩy tính tấn công, thế nhưng ngó thấy đoàn zombie dài thườn thượt phía sau, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối thì hơi chùng tay lại.

Dù không hẹn, nhưng ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Kính Thuần. Thấy anh vô cùng bình tĩnh đứng đó, trong lòng bọn họ cũng đỡ nôn nao hơn rất nhiều.

Chưa đợi Kính Thuần lên tiếng, Lục Thi đã cắn răng hét to: "Con quỷ nhỏ, mày tới đây làm gì? Tao với chú mày đâu có mời mày tới chớ, ai cho mày tới, hả?"

Tích Di bật cười trước bộ dạng tức giận tới đỏ mặt tía tai của Lục Thi. Bấy lâu nay, cô ta luôn duy trì hình tượng ngây thơ, dịu dàng; nay lại phải bạo phát như này, đúng là hiếm thấy thật đó. Mà cũng phải, nếu bây giờ cô ta không bộc lộ ra, thì ngày này năm sau cô ta chẳng thể hiện hồn về mà làm điều đó được.

"Nếu như tôi là kẻ đanh đá nói năng thấp kém như cô thì chắc tôi cũng kêu cô là con mụ già rồi đó, nhưng biết sao được, cha mẹ tôi giáo dục tôi tốt quá, muốn nói mấy lời vô giáo dục như cô cũng khó lắm.

Nè! Bà cô già, tôi chẳng thèm vòng vo với bà làm gì. Từ xưa tới nay, tôi không phải người thích gây chuyện với người khác, nhưng bà là người chơi tôi mấy bận liền. Lần thứ nhất, bà cho người tình giết Kha Chinh; lần thứ hai, bà cho người tình sát hại Sính Châu; lần thứ ba, ba đem người tới căn cứ an toàn mà tôi vừa mới thành lập, nhân lúc tôi chưa gây dựng được thế lực riêng muốn đánh nhanh rút gọn nhằm lấy cái mạng này của tôi."

Đám đông lập tức trở nên xôn xao, thấy Lục Thi tính há miệng cãi lại, Tích Di cười cười nói tiếp, thế nhưng hai mắt đã nhuộm sắc đỏ từ khi nào, trong giọng nói cũng ngập tràn sự phẫn uất.

"Cả ba lần ấy, bà đều thoát khỏi tôi nhờ có sự che chở của người chồng đứng đầu căn cứ an toàn. Tôi không thể trách bà quá độc ác, cũng chẳng dám trách người chú của tôi mù quáng bảo vệ kẻ tán tận lương tâm như bà, tôi chỉ hận mình quá yếu đuối, không đủ thực lực để nghiền nát hết những kẻ muốn đạp mình ở dưới chân. Vì không đủ mạnh nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bà giết hại đồng bạn, trơ mắt nhìn bà được chồng bảo vệ sau khi gây ra biết bao nhiêu chuyện."

Lục Thi cười khẩy, thấy dáng vẻ vô cùng đau lòng của Kính Thuần thì cô ta vô cùng điên tiết. Giờ phút này, cô ta không màng giấu giếm hay giả vờ gì nữa, dù sao mọi thứ cũng bị Tích Di hủy hoại cả rồi, nhất là lúc này đây, khi nhìn thấy ánh mắt của Kính Thuần dành cho Tích Di, cô ta đã chẳng thể tự lừa mình dối người rằng Kính Thuần yêu cô ta, người anh yêu chính là Tích Di, nào phải cô ta chứ!

"Tại mày, ai biểu mày là đứa mất dại, mày dám mơ tưởng tới chú mày, càng khốn nạn hơn là anh Thuần lại yêu mày chớ chẳng yêu tao. Tại sao tao không thể nắm giữ được trái tim của ảnh? Là tại mày, tất cả đều tại mày. Nếu không giết được mày, thì tao giết người bên cạnh mày, tao muốn nhìn mày khổ sở, muốn thấy anh Thuần bảo vệ tao, mày hiểu không? Và tao thành công rồi, ba lần bảy lượt ảnh đều bảo vệ tao và quay lưng với mày; lúc này cũng thế, ảnh cưới tao chứ có thèm cưới mày đâu, ha ha."

Tích Di không thèm ghen tuông, cô nháy mắt với Lục Thi một cái và nói rằng: "Tôi biết, tôi biết hai người gắn bó với nhau tới nhường nào mà, nên ngày hôm nay, tôi sẽ thành toàn cho hai người bằng cách tiễn hai người xuống suối vàng cùng nhau. Sao nà, có thích không?"

Lục Thi trợn mắt nhìn Tích Di hệt như nhìn một người điên và gào lên rằng: "Mày xạo, mày có khả năng làm tổn thương anh Thuần hay sao mà nói?"

Tích Di cười cười đáp rằng: "Nếu tôi không có khả năng đó thì vác xác tới đây làm gì? Để nộp mạng cho mấy người à? Tôi đẹp chứ đâu có ngu!"

"Mày không dám, mày không nỡ làm điều đó!" Lục Thi quát một tiếng, giọng điệu mang vẻ khẳng định.

Tích Di gằn giọng nói rằng: "Ờ, chống mắt lên coi tôi có nỡ hay không. Thù giết đồng bạn tôi nhất định phải trả, hôm nay cô đừng mong sống sót mà lết ra khỏi chỗ này!"

Vừa dứt lời, Tích Di không tiếp tục vòng vo với Lục Thi, cô ta dấu cho đội quân zombie tiến lên, bắt đầu một trận càn quét. Cùng lúc, ở phía sau có một nhóm lính chạy tới, quân phục chỉnh tề, nhìn phù hiệu trên áo thì mọi người nhận ra đây là lính của gia tộc Hoàng Lũy, mặt mày ai nấy đều xám như tro tàn.

Nếu vậy thì tin đồn Tích Di có thể điều khiển zombie và là con cháu của gia tộc Hoàng Lũy không còn là tin đồn nữa, tất cả đều là sự thật.

Lục Thi thấy Tích Di này ra thế trận lớn như thế, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi không thôi. Cô ta liếc mắt nhìn nét mặt cam chịu của Kính Thuần, một nỗi uất hận dâng trào khiến cô ta phải nghiến răng nghiến lợi quát to: "Con quỷ cái, tao phải giết mày!"

"Nhào lên kiếm ăn nè!" Tích Di cũng không chịu thua đáp lại, chọc cho Lục Thi càng tức thêm.

Hai người lập tức nhảy vào xâu xé nhau, nhưng làm sao Lục Thi có đủ thực lực để so với Tích Di, cùng lắm thì cô ta chỉ sở hữu được dị năng hiếm hoi có tác dụng đặc biệt, chứ nói về chiến đấu thì có xách giày cho Tích Di cũng không xứng.

Kính Thuần không đứng yên, đúng lúc Lục Thi sắp bị Tích Di kết liễu thì anh đã xen vào. Anh và cô đánh nhau tới mức đỏ mắt, dường như đã xem nhau là kẻ thù.

Mà Lục Thi đứng một bên không hề chịu an phận, nhân lúc Tích Di và Kính Thuần đang đánh nhau bất phân thắng bại thì cô ta định âm thầm ám toán Tích Di. Thế nhưng mấy người Phổ Tâm đi theo Tích Di không phải chỉ để cho vui, bọn họ lập tức ngăn cản và trói Lục Thi lại thật chặt.

Lục Thi hét thật to để kêu cứu nhưng mọi người đều đang bận giữ mạng, ai rảnh mà để ý tới cô ta đâu. Ngay cả mấy tên người tình của cô ta cũng vô cùng chật vật, thậm chí có tên đã xuống suối vàng từ lâu rồi.

Trở lại với trận chiến của Tích Di và Kính Thuần thì Kính Thuần đang có phần lép vế so với Tích Di. Thêm nữa, Kính Thuần mang tâm bệnh lâu ngày, cả tâm trí và thân thể đều không ổn, do đó thế thượng phong lập tức nghiêng về Tích Di.

Lúc này, Kính Thuần vừa phóng ra một ngọn lửa thật to, vì phạm vi hoạt động không lớn, va phải một con zombie bên mình nên nhất thời, Tích Di không kịp tránh thoát hoàn toàn, bàn tay trái bị phỏng đỏ, phồng rộp lên, thậm chí mấy đầu ngón tay da thịt mỏng còn bị lở loét tới mức thấy cả mấy khúc xương trắng phếu.

Kính Thuần giật mình, không tự chủ được nảy sinh cảm giác chua xót. Tích Di hừ một tiếng, nhân lúc anh phân tâm xuất ra tử chiêu, chỉ một chiêu đó đã khiến anh ngã xuống ngay lập tức, thất khiếu tuôn máu tươi.

Tích Di cười cười, trên gương mặt của cô là một biểu cảm vô cùng phức tạp, cô cũng không rõ mặt mình đang đẹp xấu thế nào, dễ coi hay khó chịu ra sao. Nhưng cô biết, trong lòng cô đang cảm thấy chua chát muôn phần.

Tích Di không đi tới bên cạnh Kính Thuần, sau khi hạ được anh, cô lập tức đưa mắt tìm kiếm Lục Thi. Thấy cô ta đang bị trói gô dưới một góc cây, Tích Di nhanh chân sải bước dài đi tới. Tay phải cô vươn ra, bỗng một cây kiếm dài xuất hiện trong tay cô.

Xưa nay, Tích Di luôn là người hành sự theo lối tối giản. Lúc này cũng vậy, không vì thời cơ trả thù ở ngay trước mắt mà trở nên sướng quá hóa rồ, cô vẫn vô cùng bình tĩnh, với phương châm sống "tránh đêm dài lắm mộng", cô không hề khoan nhượng hay kéo dài thời gian, một đường đi thẳng tới chỗ Lục Thi đang bị trói, đâm thẳng cây kiếm dài vào ngực bên trái của cô ta, một nhát kiếm vừa sâu vừa chuẩn xác ngay tim, Lục Thi còn chưa kịp phản ứng, cơ thể co giật vài bận, mắt mở to thao láo nhìn Tích Di với vẻ không cam lòng rồi tắt thở.

Trong lòng Tích Di bỗng thấy trống rỗng một cách kỳ lạ, cô đã hoàn thành mục tiêu lớn nhất, trả được mối thù khiến cô luôn ám ảnh mỗi đêm. Tuy cảm thấy rất thanh thản, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi mờ mịt…

Bạn đang đọc Xuyên Vào Tiểu Thuyết Sắc Tình Ở Mạt Thế sáng tác bởi 2Flop
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 2Flop
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.