Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn Độc Chi Thân

Tiểu thuyết gốc · 1721 chữ

Thúy Hằng tiểu thư ngã sấp trên nền cỏ chưa kịp quay đầu lại chửi đổng thì đã bị Vu Minh ngồi trên lưng. Đường đường là thiên kim tiểu thư của Tỉnh trưởng tỉnh Thuận Hải lại bị một dân đen ngồi lên lưng làm mặt Thúy Hằng đỏ lựng, gào lên: “Tên thất phu, tên mọi rợ, tránh xa ta ra…”, hai chân đá lên, đá xuống, tay cầm chân Vu Minh cố sức đẩy hắn ra.

Vu Minh tính tình thô bỉ, gian xảo lâu năm đã thành nết, hắn giơ tay đánh mạnh lên mông của Thúy Hằng, càng đánh càng sướng tay nên hắn không khách khí tý nào. Mặt Thúy Hằng đen lại, la hét khản cổ cũng không có tác dụng gì. “Còn nhỏ mà mông cũng nẩy thật”, Vu Minh cười khà khà và tiếp tục tận hưởng sự phấn khích.

Cành vàng, lá ngọc, hoa thẹn, trầm ngư các kiểu đều bị Vu Minh chà đạp không thương tiếc. Vừa đánh hắn vừa cười khà khà: “Nha đầu, ngươi chừa chưa, còn tính bắt nạt ta không”.

Nước mắt, nước mũi chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn của Thúy Hằng tiểu thư, nhìn qua bên kia lại thấy đám Quý Lý đang nằm im giả chết mà nghẹn ngào. “Ta sẽ méc huynh trưởng, huynh ấy sẽ đánh ngươi thành đầu heo, tên mọi rợ kia”. Cầu xin kiểu này làm Vu Minh càng hứng thú với cái mông của Thúy Hằng hơn, hắn sáng tác một điệu nhạc đồ rê mí mà nhạc cụ là hai bàn tay và cái mông Thúy Hằng.

Bản nhạc kết thúc cũng là lúc Thúy Hằng tiểu thư ngất xỉu đi, một phần vì đau quá độ một phần cũng mắc cỡ quá thể. Vu Minh vuốt cái cằm không một sợi râu của mình nhìn nha đầu bướng bỉnh: “Đến sắp xỉu rồi mà cũng không thèm cầu xin, coi như cũng có bản lĩnh, thôi ta thương hoa tiếc ngọc một lần vậy”.

Nhìn đám Quý Lý vẫn nằm im giả chết, Vu Minh thở dài một hơi rồi đi về hướng Trần Gia, hôm nay tâm trạng hắn rất tốt nên chỉ giáo huấn sơ sơ đám trẻ này thôi, tối nay về nhà hắn sẽ tiếp tục ngưng khí để tăng tu vi. Chỉ có sức mạnh đỉnh cấp mới có thể bảo vệ bản thân và cái gia đình nhỏ của Tiểu Vũ, tính độc ác, gian xảo của hắn chỉ để đối phó với những chướng ngại trong quá trình tranh đấu và đề thăng tu vi, đâu đó trong con người hắn vẫn mong có một gia đình, một nơi mà mình có thể trở về.

Vu Minh đi xa rồi, đám Quý Lý mới hé mắt ngồi dậy. Thường Kỳ vừa ôm bụng vừa nói: “Đại ca, tên tiểu tử này tự nhiên lợi hại quá, phải kiếm thêm người để trả mối nhục này”.

Đinh Lĩnh mặt đỏ lên, còn in nguyên dấu giầy the thé nói: “Phải chà đạp hắn thật tốt, chứ không thì trong cái thôn này chúng ta không còn chỗ đứng nữa đâu đại ca”.

Quý Lý đại ca nhìn hướng Vu Minh đi rồi ngẫm nghĩ, vừa quay lại đang định nói gì đó thì thấy bộ mặt đen thui của Thúy Hằng tiểu thư. Mồ hôi Quý Lý chảy dài, hắn và đàn em đã nhìn và nghe thấy bản nhạc do Vu Minh phối lên cái mông của Thúy Hằng, nghe cũng thật êm tai mà giờ nhìn lại mặt Thúy Hằng, hắn chẳng còn cái ý nghĩ đó nữa. Mặt nàng bị bùn làm lấp lem, quần áo xộc xệch, tóc rối mù, thiên kim tiểu thư của Tỉnh trưởng đồng thời là em họ của Quý Lý mới về quê chơi ngày đầu tiên đã bị hành hạ thế này thì thật là xui xẻo rồi. Quý Lý cũng tự cảm thán cho tên Tiểu Vũ sau này sẽ bị hành hạ các kiểu như thế nào.

Thúy Hằng đá vào mông Quý Lý một cái rồi nói: “Các ngươi vừa nãy có nhìn thấy cái gì không?”

Quý Lý nói: “À trời thật xanh, cây xanh, có con chim xanh đậu trên cành lúa xanh”

Đinh Lĩnh: “Hôm qua đệ mới học được một bài hát. Cái cây xanh xanh thì lá cũng xanh…”

Thường Kỳ: “À.. ta.. cái mông xanh xanh...”

Thúy Hằng gào lên giận dữ cầm cục đá quăng vào Thường Kỳ rồi lượm một cái cây xanh xanh đuổi theo đám Quý Lý chạy khắp thôn, đánh không lại Vu Minh thì nàng cũng phải tìm chỗ để xả giận, ngày mai nàng sẽ méc huynh trưởng giáo huấn cái tên tiểu tử dám khi dễ mình. Nghĩ lại cái cảnh ấy, nàng cũng cảm thấy đỏ mặt nhưng cái mông thì bị đau, bị xâm phạm như thế thì nàng không thể tha thứ cho hắn được.

Ăn cơm trưa xong, Vu Minh lên giường điều tức, hôm nay hắn không thể ngưng khí lần nữa vì cơ thể đã đến cực hạn, nên đến giữa đêm hắn mới bắt đầu tu luyện.

Vì cơ thể đã có tính kháng độc từ Hắc xà nên hắn định luyện thêm một bộ công pháp có tên Vạn Độc Chi Thân. Vạn Độc Chi Thân là công pháp chuyên tu thể, chủ yếu là dùng các loại độc dược, độc vật để rèn luyện tế bào có thể kháng vạn độc và có thể sử dụng độc để ám toán. Vạn Độc Chi Thân là công pháp hắn được sư phụ truyền lại để bảo mệnh, công pháp này gồm mười tầng, mỗi tầng cơ thể phải hấp thụ một ngàn loại độc mới thành. Kiếp trước hắn cũng chỉ tu được đến tầng năm mà cơ thể đã gần như kháng tất cả loại độc và dùng độc tung hoành khắp Cửu Trọng Thiên.

Vu Minh lấy ra hai túi độc của Hắc Xà để trên cái khay trước người, chân xếp bằng lại, dùng trí nhớ, lục lại công pháp Vạn Độc Chi Thân. Hắn dùng dao rạch hai túi độc ra, khói độc bốc lên, hắn bắt quyết theo kinh nghiệm của kiếp trước và xoay vòng tròn xung quanh hai túi độc. Khói độc theo đường bắt quyết của hắn xoay vòng tròn rồi tỏa ra xung quanh người hắn, sau đó chui vào từng lỗ chân lông. Hắn rên lên thống khổ, khói độc chui vào từng lỗ chân lông làm hắn như có dòi trong xương, cảm giác này hắn đã từng trải qua nhiều lần, hắn cắn răng chịu đựng và bắt quyết dẫn dắt từng luồng khói độc thấm vào từng tế bào. Muốn tu được công pháp này thì cơ thể phải có kháng độc của độc đó trước chứ không thì chỉ cần một sợi tơ khói nhỏ của độc này cũng làm hắn chết rất khó coi.

Một giờ sau, sau khi hấp thu hết các sợi khói độc, Vu Minh thở ra một trọc khí. Đó là các chất không thuần, chất có hại cho cơ thể của hắn sau khi tu luyện. Hắn đang bắt đầu tu luyện lại Vạn Độc Chi Thân, giờ đây hắn có thể sử dụng độc của Hắc xà để ám toán hay lúc đấu pháp.

Hôm nay chuyện vui đến liên tiếp làm hắn phấn khởi, mặc dù có chút rắc rối với đám Quý Lý và tiểu nha đầu kia nhưng hắn cũng vỗ mông người ta thô bạo thế coi như thế coi như cũng có lời rồi.

Cạch! Tiếng mở cửa của phòng hắn vang lên, Tiểu Yến vừa bước vào liền cảm thấy choáng váng cả đầu óc. Hóa ra hắn luyện Vạn Độc Chi Thân ở trong phòng nên thở ra trọc khí làm phòng hắn có nhiều luồng khí ảnh hưởng đến sức khỏe của phàm nhân. Tiểu Yến vội lao ra ngoài phòng gọi to: “Thiếu gia, đệ có ở trong đó không?”.

Vu Minh mở cửa sổ rồi bước ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Yến mặt trắng bệch, chân đứng không vững, hắn nói: “Tỷ đứng yên nhé”. Hắn dùng hai tay vận khí, kết hợp với chất đề kháng độc Hắc xà có sẵn trong cơ thể ép lên ngực Tiểu Yến đang đứng dựa vào tường nhà.

Tiểu Yến cảm thấy có một luồng khí ấm áp đi vào cơ thể của mình, đi đến đâu, cơ thể thoải mái đến đó, mặt từ từ hết trắng mà chuyển sang hồng hào trở lại. Vậy mà từ hồng lại chuyển sang đỏ vì tay Vu Minh để trên ngực của nàng. Tiểu Yến thì thào nói: “Thiếu gia, đệ làm gì vậy, buông tỷ ra”.

“Ta đang chữa cho tỷ, yên lặng tý đi”, Vu Minh nói, tay thì vừa truyền vừa có cảm giác lạ lạ, giống như con hàng đang trở mình. Chậc, cái tên hư hỏng này.

Tiểu Yên mặt đỏ bừng nhưng cũng không phản kháng gì, cứ đứng như thế đến mười phút đồng hồ thì Tiểu Yến mới cảm thấy người khỏe hẳn lại, “Chà, đúng là có tác dụng thật, hóa ra được người khác xoa lên ngực là có thể trị bệnh được”, Tiểu Yến thầm nghĩ, càng nghĩ mặt nàng càng đỏ hơn.

Vu Minh thu tay lại, với tu vi Vù Kỳ Tam Trọng bây giờ của hắn mà vận khí như thế cần rất nhiều năng lượng làm hắn cảm thấy rất đói bụng.

“Yến tỷ, tỷ có gì ăn không, ta đói quá”, Vu Minh nói.

“Ừ, để tỷ đem bánh ra hoa viên cho đệ ăn nhé”, Tiểu Yến nói rồi nhìn xuống dưới của Vu Minh rồi chạy vội đi, bỏ qua cả cái suy nghĩ vì sao mình lại bị mệt, tại sao tiểu đệ có thể chữa trị hiệu quả như thế… Ôi thật là một cô gái ngây thơ đến đơn thuần.

“Đệt, con hàng mất nết này”, Vu Minh nhìn xuống dưới và thầm rủa, nghĩ chán chẳng muốn nói nữa nên hắn thong thả đi bộ hướng đến hoa viên.

---Hết Chương 7---

Bạn đang đọc Xuyên Việt Nhất Thống Cửu Thiên sáng tác bởi anhtrangnho89
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhtrangnho89
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.