Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ Kỳ Thất trọng

Tiểu thuyết gốc · 1538 chữ

Hoa viên Trần Gia cũng rất rộng, bên trong còn trồng một số cây đào có hoa trắng muốt, thêm tuyết rơi nhẹ nên khung cảnh tại hoa viên rất thơ mộng. Giữa hoa viên có một bàn ăn nhỏ có mái che dùng cho gia quyến Trần Gia thưởng ngọa, ăn uống.

Vu Minh đi đến bàn ăn ngắm tuyết rơi mà chợt nhớ về trước đây. Kiếp trước tăng tu vi nhanh quá, đụng đến nhiều người quá, tới điểm mấu chốt thăng tiên lại bị phản ngược làm hắn cũng căm phẫn, mình lấy của người thì sẽ bị người lấy lại, đạo lý ấy thật đúng trong trường hợp của hắn. Hắn thầm nghĩ: “Kiếp này phải tăng tu vi vững chắc, có lấy của người thì cũng phải không để người biết, như thế mới là thiên đạo”, hắn cười khà khà và tin tưởng vào cái thiên đạo của mình.

Hắn biết một điều rằng có ai đi lên đến đỉnh phong mà không phải là một phường đạo tặc, mà không phải đứng trên đỉnh núi xương người. Muốn lên đỉnh phong thì phải chém giết, cướp đoạt, mấy ngàn năm tuổi của hắn đã dạy cho Vu Minh điều đó và không thể làm khác được.

Tuyết rơi nhiều vào mùa này nên khắp nơi đều là hàn khí, Vu Minh lại có băng linh căn cực phẩm nên hắn rất mong đến giữa đêm để ngưng hàn khí tăng tu vi. Hắn sẽ đi đến tận cùng của từng cảnh giới để căn cơ vững chắc, không phải phạm lại sai lầm kiếp trước.

Tiểu Yến mang điểm tâm đến cho Vu Minh rồi đi vào nhà chính, Vu Minh nhìn theo Tiểu Yến rồi thầm nghĩ “chạm vào người nha đầu này mình này lại thấy có gì đó tương thông, không biết linh căn nha đầu này có gì đặc biệt không?”.

Ăn uống xong xuôi, Vu Minh vào thư phòng của Trần Gia xem về gia thế và lịch sử, thời đại này cách thời gian kiếp trước của hắn khoảng bốn ngàn năm. Bốn ngàn năm trước trong kiếp trước thì hắn cũng là một đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi lang bạt cùng sư phụ của mình tại Thượng Cửu Thiên.

Thời gian không sai biệt lắm, vậy giờ “Hắn” ở Thượng Cửu Thiên có tồn tại hay không? Sư phụ có tồn tại hay không? Hắn cũng không thể biết được, hắn chỉ có thể đi từng bước nhỏ, một mình từ từ đến đấy và chứng thực.

Tối đến, mọi người đã ngủ, đối với phàm nhân thì giấc ngủ rất quan trọng, Vu Minh cũng như thế, hắn ngủ đến giữa đêm tầm hai giờ sáng thì tỉnh dậy. Hắn lén đi ra ngoài rồi đi vào hoa viên. Giữa trời tuyết lạnh, hắn bắt quyết Âm Dương Linh Thể ngưng hàn khí để luyện công, hàn khí xung quanh hoa viên được tụ lại đi đến từng tế bào của hắn, hàn khí đi đến đâu tế bào càng được tôi luyện đến đấy, kết thúc chu thiên não hải thì hắn thở ra một luồng trọc khí.

Hắn tiếp tục ngưng khí thêm hai giờ đồng hồ. Luồng trọc khí cuối cùng hắn thở ra là lúc đèn phòng Tiểu Yến được thắp lên. Nàng bước ra khỏi phòng, khoác cái áo bông rồi xoa hai bàn tay thon thả đi đến nhà bếp. “Hôm nay trời ấm hơn hôm qua một tẹo”, nàng cười hì hì rồi bước nhẹ nhàng đi.

Vu Minh đã vào phòng tắm rửa sạch sẽ, rồi lên giường điều tức, với thiên phú băng linh căn cực phẩm thì hàn khí đối với hắn là thuốc bổ, tế bào đã được tôi luyện, tu vi tăng đến Vũ Kỳ Ngũ Trọng sơ kỳ.

Sáng dậy, hắn đến phòng tắm lớn và ngâm nước suối nóng để thư giãn cơ thể và thần thức, cuộc sống này hắn thấy thật tươi đẹp, tránh xa tạm thời các tranh đấu, chém giết để tận hưởng cuộc sống thế này cũng không tệ.

Trần Gia có thuê gia sư để dạy học cho anh em Tiểu Vũ, từ hôm trước đến cuối tháng là thời gian nghỉ hè của hai người nên hắn không bị bắt học chữ và các phương pháp kinh doanh, buôn bán dược liệu… Vu Minh lại lấy cớ đi chơi lẻn vào Đại Lâm.

Tại nơi hắn giết hai con Hắc xà hiện tại chỉ còn một số dấu máu, xác Hắc xà đã bị thú rừng tha đi, mà theo dấu chân thì chỉ có hai con thú, có lẽ là hung thú ở trung tâm khu rừng nghe mùi máu mà tới.

Tại nơi Vu Minh lấy được băng chủng thì băng đã tan hết, không khí ấm áp hơn nhiều, băng hình thành là do băng chủng nên băng chủng bị lấy đi thì mộc khí tại khu rừng làm khu vực này ấm áp dần.

Vu Minh đi hơn năm trăm mét tính từ thôn vào khu rừng thì không còn đường đi, hắn phải len vào cây rừng và hướng theo hướng mặt trời để định phương hướng đi không bị lạc. Càng đi vào sâu, rừng càng âm u và nhiều tiếng kêu của thú dữ. Cũng may, hắn với thân thể linh hoạt và thần thức đã trải dài đến hơn bốn mươi mét nên vẫn bình an đến trung tâm khu rừng.

Trung tâm khu rừng có một ngôi miếu nhỏ đã hoang tàn, dây leo của các loại cây bám sâu vào tường đá. Vu Minh đi vào trong miếu nhỏ, bậc thềm đầy rêu trơn trượt. Dạo quanh một vòng không tìm thấy gì, hắn đến gần một bức tượng một con rắn nhỏ bên hông bàn thờ.

Bức tượng này như được gắn chặt với cả bàn thờ, hình thù xấu xí và nhỏ bé nên ít người để ý. Hắn dùng lực xoay trái, xoay phải, kéo lên, nhấn xuống cũng không có động tĩnh gì xảy ra.

“Có lẽ ở đây thật cũng không có gì cả”, Vu Minh thầm nghĩ.

Rõ chán, cực khổ đi tới tận đây, tưởng có duyên ngộ mà lại về tay trắng làm hắn không thoải mái tý nào. Hắn dùng tay đấm vỡ bức tượng nhỏ rồi quay lại định đi vào sâu hơn một chút.

Đi được một vài bước thì hắn nghe tiếng cạch, cạch… Ngay chỗ bức tượng nhỏ bị đánh nát, có tiếng cạch cạch liên tục, chính giữa bàn thờ của điện lại hiện ra một lỗ hổng đủ thân người lớn chui xuống.

Hóa ra phải đánh vỡ bức tượng thì cơ quan tại ngôi miếu mới mở, có lẽ có một nút bấm gì đấy phía dưới bức tượng, bước tượng nhỏ chỉ là thêm vào sau này do người ta vội vã che dấu. Hắn cẩn thận đi xuống, bên trong là một căn phòng khá nhỏ, không khí không lạnh lẽo mà lại ấm áp lạ thường. Góc phòng có một khúc gỗ nhỏ phát ra liên tục mộc linh khí.

Vu Minh đi lại gần khúc gỗ nhỏ, vừa nhìn là hắn biết ngay đây là mộc chủng. Nhìn hình thù đã được chế tác thì đây chắc chắn là một mảnh vỡ pháp bảo của mộc binh khí biến thành.

Cơ duyên liên tục đến với hắn. Có lẽ có người khác tìm được mảnh vỡ pháp bảo này lại không biết cách sử dụng nên để trong này cất giữ. Hắn cảm thán rồi tỏ vẻ ngại ngùng nói: “Ta cũng không muốn cơ duyên nhanh như thế này đâu, nhưng đã có đồ tốt mà không nhận là phạm thiên uy, ta miễn cưỡng sử dụng vậy”.

Hắn cười khà khà rồi ngồi xuống bên cạnh mộc chủng, vận chuyển Âm Dương Linh Thể ngưng khí lấy mộc khí do mộc chủng phát ra. Mộc khí thanh thuần theo lỗ mũi của hắn đi theo hai chu thiên, cứ như thế hắn ngưng khí hết hai giờ thì cơ thể mới đến cực hạn, trên cơ thể cặn bã được mộc khí đẩy ra theo lỗ chân lông, trên đầu lại phát ra màn sương xanh lá, cơ thể tràn đầy sinh lực.

Tu vi của hắn đột phát đến Vũ Kỳ Thất Trọng trung kỳ, tu vi tăng nhanh đến bất thường, thần thức trải dài phạm vi năm mươi mét.

Nghĩ nhiều cũng không có lợi gì, Vu Minh dùng máu của mình vẽ hai đồ án để tu linh căn rồi lấy mộc chủng để vào chính giữa hai đồ án. Vu Minh bắt quyết, sau đó từng sợi mộc linh khí đi vào cơ thể hắn, cải tạo linh căn của hắn làm hắn đau đớn, thống khổ rên lên.

Mộc chủng này tệ nhất cũng phải là mộc chủng thượng phẩm nên hắn hấp thu mộc linh khí này rất khó khăn. Một giờ sau, hoàn thành xong quá trình cải tạo linh căn, hắn ngã bật ra, bất tỉnh…

---Hết Chương 8---

Bạn đang đọc Xuyên Việt Nhất Thống Cửu Thiên sáng tác bởi anhtrangnho89
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhtrangnho89
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.