Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh mộng phòng thí nghiệm

1673 chữ

Vũ Văn Hạo tức giận hướng bóng lung ngự y rống lên một tiếng, "Nàng lúc nào sẽ tỉnh lại?"

"Vương Phi là mệt mỏi, lại thêm kinh hoảng mất máu, để cho nàng tĩnh dưỡng một hồi sẽ tỉnh lại." Ngự y nói xong, hấp tấp chayj.

"Nữ nhân chính là phiền toái!" Vũ Văn Hạo trừng Nguyên Chiêu Lâm đang hôn mê một cái, "Chỉ có ngần ấy tổn thương, cũng không cảm thấy ngại đã bất tỉnh."

Từ Nghị vừa cảm giác được Vương gia có chút khắc nghiệt, hắn nhận định là năng lực chịu đựng của Vương Phi đã rất mạnh rồi, tại Hầu phủ bị đánh một trận, trốn chạy để khỏi chết đi ra ngoài, lại chui vào chuồng chó trở về giải cứu cục diện cho bọn hắn.

Một nữ tử ở đâu có quyết đoán cùng dũng cảm như vậy? Chỉ sợ bị lúc bị Hầu phủ bắt được đã bắt đầu khóc, khóc đến chết rồi.

"Cái kia thuộc hạ kêu đám ma ma vào hầu hạ, Vương gia có muốn về nha môn trước không?" Từ Nghị hỏi, miễn cho Vương gia ở tại chỗ này lại kích thích Vương Phi.

"Không cần, bản vương ở chỗ này trông coi lát nữa, ngươi phân phó, làm cho người nấu chút cháo hoặc là canh, đợi nàng tỉnh dậy uống đi." Vũ Văn Hạo nói.

"Vâng!" Từ Nghị đáp lại rồi đi ra.

"Hoàng Kỳ, " Vũ Văn Hạo quay người nhìn hắn, "Ngươi về nha môn đi, canh chừng việc trị liệu thương thế Huệ Đình Hầu, không thể xảy ra sai lầm gì, ít nhất cho đến khi phụ hoàng biết rõ chuyện này một cách khách quan, hắn không thể xảy ra chuyện gì, còn, nhất định phải chỉ định đại phu, không thể để cho Chử Thủ Phụ tùy tiện tìm người, kể cả là ngự y, cũng phải được sự cho phép của bản vương."

"Vương gia tính lúc nào vào cung bẩm báo Hoàng Thượng?" Hoàng Kỳ sợ bỏ lỡ tiên cơ.

Vũ Văn Hạo nói: "Không cần nóng nảy."

"Thế nhưng, chỉ sợ Chử Thủ Phụ đã vào cung trước thỉnh tội, sự tình từ trong miệng hắn nói ra sẽ khác rồi."

Vũ Văn Hạo cười lạnh lắc đầu, "Sẽ không, phụ hoàng sớm đã cảm thấy Chử gia làm việc chướng mắt, chỉ là khổ nỗi không có nhược điểm, không dễ sửa trị, xảy ra sự tình Huệ Đình Hầu, phụ hoàng tất nhiên sẽ nắm lấy chuyện này, cảnh cáo Chử gia một phen, vì vậy, sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tô vẽ cho sự việc."

Hoàng Kỳ nhìn Vũ Văn Hạo bằng ánh mắt hâm mộ.

Nhà hắn Vương gia chính là như vậy thấu triệt, tâm tư kín đáo, người lại thông minh, trong nhiều Thân vương như vậy, liền mấy hắn xuất sắc nhất, Hoàng Thượng hẳn là có thể thấy được đấy.

Vũ Văn Hạo suy nghĩ một chút, nói: "để cẩn thận, ngươi vẫn là đi tìm Tĩnh Ngôn một chút."

Lãnh Tĩnh Ngôn, Quốc Tử Giám ti nghiệp trẻ tuổi nhất kể từ khi Bắc đường khai quốc đến nay, tài tình xuất chúng, Hoàng đế rất ưa thích, luôn thích truyền cho hắn vào cung đánh cờ nói chuyện, có người chê cười nói hoàng thượng là một ngày cũng không thể thiếu Lãnh đại nhân.

"Đã minh bạch!" Hoàng Kỳ quay người đi.

cả đám lui ra, Vũ Văn Hạo ngồi ở giường vừa nhìn mặt Nguyên Chiêu Lâm, sưng xác thực có chút nghiêm trọng, nửa bên mặt rõ ràng phù một mảng lớn, nhìn thấy trong làn da đỏ bừng, tựa hồ giống như xuất huyết, nhìn rất đúng dọa người.

Một tát này, đại khái là đánh cho đầu nàng đều phát nổ a?

nữ nhân Nguyên Chiêu Lâm này nên bị Nhận Giáo huấn, thế nhưng, nàng là sở Vương Phi, giáo huấn nàng chính là giáo huấn hắn, sự uất ức này, thế nào cũng không nuốt vào được.

Quan trọng nhất là người của hắn dựa vào cái gì chính hắn không có đánh lại bị người khác đánh? Nghĩ đến hắn Không khỏi lại phiền muộn và tức giận thêm vài phần.

"Lúc này đây sợ rồi sao? Thiếu chút nữa chết a?" Vũ Văn Hạo khẽ nói.

qua sự tình hôm nay, hắn mới thấy đáy lòng cóp chút sợ hãi. Nữ nhân này gan lớn a, Huệ Đình Hầu là người nào? Nàng dám ý nghĩ hão huyền đối với hắn tính kế?

"Sớm muộn gì chết như thế nào ngươi cũng không biết." Vũ Văn Hạo lại hừ một tiếng, "Về sau tốt nhất an phận một chút, đừng có lại gây loạn gì, bản vương cũng không thể cả đời thay ngươi dọn dẹp cục diện rối rắm."

Vũ Văn Hạo cảm thấy thế sự rất kỳ diệu.Lúc kết hôn với Nguyên Chiêu Lâm, hắn cho là đời này đều khó có khả năng sẽ liếc nhìn nàng thêm một cái, sẽ không cùng nàng tâm bình khí hòa nói một câu, đương nhiên, hắn cũng không nghĩ sẽ dùng ba chữ kia để hình dung về cuộc sống hai người bọn họ.

Nhưng bây giờ, không thể phản bác rằng tựa hồ sự tình đã có chút thay đổi. Không biết là sự tình thay đổi hay người thay đổi. Nói đến thay đổi, hắn chậm rãi nhìn Nguyên Chiêu Lâm. Có thể thấy nàng là có thay đổi đấy, vô luận nói chuyện làm việc, đều cùng trước kia không giống nhau.

Lúc vừa kết hôn, nàng dù sao vẫn là ba lần bốn lượt mượn cớ đến tìm hắn, hoặc là đưa xiêm y hoặc là tiễn đưa canh, hoặc là thêu cái hầu bao các loại, hắn cho tới bây giờ đều là chẳng thèm ngó tới, ánh mắt nàng hiện rõ vẻ phẫn uất và buồn bã, thế nhưng khi đó hắn không quan tâm, thậm chí còn cảm thấy thống khoái. Bởi vì chán ghét, bởi vì căm hận, thích nhìn thấy nàng ấy xấu hổ và nhục nhã.

Nửa năm sau khi kết hôn, dần dần cũng chán ghét loại thủ đoạn ngây ngô này khiến cho nàng không chịu nổi nhục nhã, không muốn gặp lại nàng, nếu không phải nàng vào cung cùng thái hậu nói bọn hắn chưa hề viên phòng, chỉ sợ cho tới bây giờ, hai người đều sẽ không còn có cái gì cùng xuất hiện rồi. Hắn nhớ ra rồi, thay đổi bắt đầu từ sau khi viên phòng.

Lập tức dở khóc dở cười, thật chẳng lẽ là vì đã là vợ chồng, vì vậy lại có thể bỏ qua những lỗi lầm vốn không thể tha thứ trên người đối phương?

Trong hôn mê Nguyên Chiêu Lâm lại trở lại phòng thí nghiệm.

Ngồi ở trước bàn máy vi tính, nhìn Computer đăng nhập tin nhắn trên Wechat, cha mẹ, tỷ tỷ, ca ca đều gửi tin nhắn cho nàng, cũng không khác gì trước, dặn dò nàng chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức.

Nàng nằm ở trên bàn để máy vi tính, khóc đến rối tinh rối mù.

sau khi Khóc xong đi lại trong phòng thí nghiệm và nhìn vào cánh cửa đóng chặt. Có một con búp bê gấu treo trên tay nắm cửa, là sinh nhật năm ngoái, nàng mang dì nhỏ đi chơi gắp đồ, bỏ ra năm mười đồng tiền chỉ gắp được một chú gấu bông bé xíu. Nàng và Cô bé xinh như Thiên Sứ đó vui vẻ một trận, sau đó dì nhỏ đưa cho nàng chú gấu nhỏ nói, nói oa nhi này là vật kỉ niệm.

Nàng cầm trên tay, vuốt ve, trong nội tâm rất khó chịu, đời này sợ là sẽ không có thể nhìn thấy nàng.

Cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa vặn mở, cánh cửa phát ra tiếng "cạch", có gió nhẹ thổi vào.

Tâm tình của nàng rất khẩn trương, phải chăng có thể đi ra ngoài sau đó gặp được những người khác trong phòng thí nghiệm? có còn giống như khi sống trên thế giới này không?

Nàng cuối cùng đem cửa mở ra, bên ngoài tối đen như mực, chỉ có ánh đèn trên lối đi sáng mờ ảo ảo.

Cô đã quen với cảnh này rồi, mỗi lần tăng ca đến khi tan sở muộn đều là như thế này đây

Cửa phòng thí nghiệm đóng lại, cô in ngón tay cái lên ổ khóa vân tay và không thể xác định được.

Mở không ra.

Tâm thoáng cái liền choáng váng, rốt cuộc đó chỉ là một giấc mơ.

Nàng quay trở lại phòng thí nghiệm của mình, dữ liệu từ thí nghiệm trước vẫn có thể xem được, nàng bắt đầu kiểm tra sóng não của những con khỉ sau khi tiêm thuốc, Trên thực tế, chúng được theo dõi hàng ngày sau khi tiêm, và chúng cũng được nhập vào máy tính, vì vậy muốn xem xét cùng so sánh cũng rất thuận tiện.

Nàng muốn biết rõ rang việc bản thân xuyên không cùng thuốc này có quan hệ trực tiếp hoặc quan hệ gián tiếp gì không. Đang nhìn, nàng chợt thấy cánh tay phải nặng trĩu không nhấc lên được, cứ như bị vật gì đó đè xuống, dùng hết sức lực cũng không thể cử động được .

Nàng giật mình không thôi, trúng gió rồi hả? Bán thân bất toại rồi hả?

Nàng bật dậy, sau đầu đột nhiên cảm thấy đau kinh khủng, mắt nàng tối sầm lại rồi chợt sáng, mọi thứ trước mắt đều thay đổi.

Nàng dở khóc dở cười nhìn Vũ Văn Hạo gối đầu lên cánh tay nàng ngủ say, không biết cái đầu lớn như vậy rất nặng sao? Nàng còn đang bị thương a.

Bạn đang đọc Y Tiếu Khuynh Thành của Lục Nguỵet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoxinh182
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.