Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực xin lỗi

Phiên bản Dịch · 1706 chữ

Từ Nghị đỡ Vũ Văn Hạo chậm rãi đi vào

Hắn mặc một thân quần áo gấm màu trắng, bên hông đeo ngọc bội, khuôn mặt tuấn tú bị ánh nắng bao phủ, phảng phất giống như từ trên trời giáng xuống... Bệnh quân, bởi vì hành động quá mức chậm chạp, mỗi bước chân đều phảng phất như muốn hao hết khí lực vậy.

Hắn gian nan đi tới, khuôn mặt liền giãn ra, lông mi ôn nhu, khóe môi nhấp nháy nhìn Nguyên Chiêu Lâm.

"Vương gia thân thể tốt chưa ạ?" Nhị lão phu nhân vội vàng hỏi thăm.

Loan thị cũng đứng lên, có vẻ hơi kinh ngạc.

Vũ Văn Hạo chuyển ánh mắt từ trên người Nguyên Chiêu Lâm về phía khuôn mặt Nhị lão phu nhân, lại cười nói: "Nhị lão phu nhân có lòng, bản vương đã tốt hơn nhiều."

Nói xong, hắn chậm rãi đi đến cạnh Nguyên Chiêu Lâm, giọng điệu giận dữ hỏi: "Còn tức giận sao? Ngày hôm nay cũng không đến chỗ bản vương, đừng tức giận nữa được không?"

Nguyên Chiêu Lâm nhìn hắn, người này đến cùng muốn thế nào? Cố ý tỏ ra ân cần, cho dù là vì cô ấy, thì cũng không nhất thiết phải như vậy

Nàng chậm rãi nói: "Ta không tức giận."

Hắn lại vô cùng nhẹ nhõm, "Không tức giận là tốt rồi, vậy Nàng nói ngày hôm nay sẽ đi cùng bản vương sao hôm nay không đi?"

Nàng nói sao? "Ta có khách."

Vũ Văn Hạo là khó chịu nhìn Nhị lão phu nhân, "Như vậy a? Vậy chẳng phải là không đi được?"

Nhị lão phu nhân vội vàng nói: "Cũng không còn sớm, lão thân cũng cần phải trở về."

"Sớm như vậy? Không ngồi thêm lúc nữa sao?" Vũ Văn Hạo tỏ ra nhiệt tình

"Không được, không được, lão thân còn có việc, rỗi rãnh lại tới thăm Vương gia và Vương Phi." Nhị lão phu nhân nháy mắt ra hiệu với Loan thị cùng Nguyên Khanh Bình.

Nguyên Khanh Bình nói: "Vừa nãy đại tỷ nói, muội có thể ở lại đây mấy ngày."

"Cái kia..." Nhị lão phu nhân nhìn thoáng qua Vũ Văn Hạo, thấy hắn không có ý không vui, liền nói: "Vậy cũng được, cho ngươi ở lại bồi Vương Phi, không được hồ nháo, biết không?"

"vâng ạ!" Nguyên Khanh Bình đáp.

Nhị lão phu nhân cùng Loan thị đi rồi, Vũ Văn Hạo phân phó Kỳ Ma Ma, " Bảo người sắp xếp chỗ cho em vợ bản vương."

"Vâng!" Kỳ Ma Ma tiến lên phúc thân, "Nhị tiểu thư, xin ngài đi theo nô tài, cô thích ở phòng nào?"

Nguyên Khanh Bình vốn muốn lưu lại, thế nhưng nàng đối với phòng ở rất coi trọng, liền trước cùng theo Kỳ Ma Ma đi ra.

Nguyên Chiêu Lâm nhìn Vũ Văn Hạo nói: "Kỳ thật Vương gia không cần phải như vậy, hiện tại hầu phủ cho rằng ta cùng Vương gia chi gian thật là phu thê tình thâm, chỉ sợ sau này sẽ mang đến cho ngươi không ít phiền phức, ta cũng không muốn thiếu nợ nhân tình của ngươi."

Quan trọng nhất là tránh cho ngày sau hắn oán trách, Tĩnh Hầu là cái hạng người gì, trong tâm nàng cơ bản biết rõ, nếu như hắn biết được quan hệ của Sở vương cùng mình đến cũng không tệ lắm, chỉ sợ ngày sau không biết lại gây ra bao nhiêu sự tình

Vũ Văn Hạo cũng thu lại vẻ ôn nhu vừa nãy, nhàn nhạt nói: "Bản vương không muốn phá hỏng quan hệ của ngươi với nhà mẹ đẻ, ít nhất bản vương làm như vậy, thái độ của phụ thân ngươi đối với ngươi sẽ thu liễm rất nhiều."

Nguyên Chiêu Lâm nói: "Ta không quan tâm thái độ của hắn đối với ta, ta ở tại Vương phủ cũng không cần ngày ngày đối mặt với bọn họ."

"Ngươi không quan tâm, sẽ không uống say cũng khóc kêu nói phải về nhà" Vũ Văn Hạo nói.

Nguyên Chiêu Lâm khẽ giật mình, "Ta... Ta kêu khóc đòi về nhà?"

"Ngươi không nhớ rõ sụ tình lúc bản thân say rượu sao?" Vũ Văn Hạo nhìn nàng.

Nguyên Chiêu Lâm có chút xấu hổ, "Nhớ rõ đã làm cái gì, thế nhưng không nhớ rõ nói gì đó."

Vũ Văn Hạo nhìn chằm chằm vào nàng, "Ngươi nhớ được bao nhiêu? sự tình trong cung ngươi có nhớ không?"

" sự tình trong cung? Trong cung có chuyện gì?" Nguyên Chiêu Lâm sửng sốt một chút.

"Ngươi là uống say trong cung đấy, sự việc phát sinh trong Càn Khôn điện, ngươi không nhớ rõ sao?" Vũ Văn Hạo nhìn nàng tái mặt, trong tâm mơ hồ có chút vui vẻ khi người gặp nạn.

Nguyên Chiêu Lâm nhớ ra rồi, nàng lúc ấy trong lòng rất phẫn nộ và oan ức đã nhảy lên trên bàn chửi ầm lên, đương nhiên, nàng cũng vẫn còn chút lý trí nên nàng là dùng tiếng anh để chửi mắng. Thế nhưng, trời ạ... Nàng vậy mà tại Càn Khôn điện làm càn như thế.

"Nghe Cố Thiểm nói, Hoàng tổ phụ bị ngươi làm sợ tới mức trốn ở giường La Hán,không dám nói tiếng nào!" Vũ Văn Hạo giúp nàng tăng cường ký ức.

Nguyên Chiêu Lâm hai tay che mặt, Thiên lôi ơi, đánh nàng đi!

Nửa ngày sau nàng bỏ tay ra nhìn thấy khuôn mặt hả hê của Vũ Văn Hạo lắc lư trước mặt, nàng tức giận muốn tát cho hắn một cái, "Tất cả là tại ngươi."

Vũ Văn Hạo rất thoải mái, "lời này không thể hãy nói a, chúng ta huề nhau."

Gặp quỷ rồi huề nhau!

Nguyên Chiêu Lâm Chân giận đến nghiến răng, thế nhưng suy nghĩ sâu xa, tình cảnh của hắn cũng không khá hơn chút nào, thật sự là cả hận cũng không hận được.

"Không được, ta phải vào cung thỉnh tội." Nguyên Chiêu Lâm đứng dây xoay người một vòng, " Thay quần áo, ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn thay quần áo."

Vũ Văn Hạo lười biếng đứng dậy, "Dù sao thương thế bản vương cũng tốt hơn nhiều rồi, ta sẽ vòng cung cùng ngươi,trước mặt hoàng tổ phụ giải thích cho ngươi."

"Cảm ơn, cám ơn!" Nguyên Chiêu Lâm đang lo không biết thế nào đối mặt Thái Thượng Hoàng, có người cùng đi liền tốt hơn nhiều, lần này là lời cảm ơn xuất phát từ tâm a.

Bên kia, Nguyên Khanh Bình đã chọn xong phòng, liền lập tức trở về Phượng Nghi Các.

Lại thấy Nguyên Chiêu Lâm trang phục đã chỉnh tề, cùng Vũ Văn Hạo cùng nhau đi ra ngoài, nàng tiến lên hỏi: "Các ngươi đi đâu vậy?"

"Vào cung một chuyến, ngươi ở nơi này chờ ta về." Nguyên Chiêu Lâm ánh mắt đầy lo lắng.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Nguyên Khanh Bình bị ánh mắt của nàng dọa sợ, "Vậy ngươi nhanh đi."

Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy cô em gái này thỉnh thoảng vẫn rất hiểulòng người, liền nói: "Ừm ừ, ngươi đói thì bảo ma ma dọn bữa lên ăn, thấy nhàm chán thì đi ra ngoài đi dạo một chút."

"Được, đi đi, sao lại dài dòng như vậy? Làm việc không thoải mái chút nào." Nguyên Khanh Bình mất hứng nói.

Vũ Văn Hạo nhìn Nguyên Khanh Bình một cái, Mắng rất hay!

Đôi Oan gia đi ra cửa, xe ngựa lộc cộc hướng vào trong cung đi tới, một đường đều thấp thỏm bất an, Thái Thượng Hoàng tuy nói đối nàng không tệ, nhưng là chỉ sợ cũng không chấp nhận được nàng càn rỡ như vậy trong điện của mình.

Trong đầu dần dần hiện lên hình ảnh, là bộ dạng hống hách và xấu xí của nàng lúc nhảy lên trên bàn, lần này thật sự vất hết mặt mũi ở Càn Khôn điện.

Làm cho nàng thoáng an ủi là, ít nhất hai ngày này không thấy ý chỉ hỏi tội từ trong cung truyền tới.

Bất quá, Vũ Văn Hạo thập phần tàn khốc mà đánh vỡ sự vui mừng của nàng, "Bản vương nghe nói hoàng tổ phụ sau khi ngươi xuất cung liền bắt đầu phát bệnh tim, Càn Khôn Điện tạm thời có thể che dấu thay ngươi, nhưng nếu phụ hoàng hỏi thăm một chút, việc này liền không dấu được, phụ hoàng là người hiếu thuận, nếu như hắn biết chỉ sợ ngươi không chết cũng phải lột một tầng da."

Nguyên Chiêu Lâm vô lực nói: "Ta có giấy nợ."

Cái kiếp sống Vương Phi này thật sự là bộ bộ kinh tâm a.

"Không biết nếu hoàng tổ mẫu biết được sẽ giận dữ đến mức nào đây?" Vũ Văn Hạo nhàn nhạt đàm đạo.

Nguyên Chiêu Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi câm miệng lại cho ta? Ta đang phiền chết đây rồi."

Vũ Văn Hạo trừng mắt nhướng mày, "Ngươi thái độ hiện tại có chút vấn đề, làm phiền ngươi kiểm điểm lại một chút, bằng không bản vương tuyệt đối sẽ không hướng hoàng tổ mẫu cầu tình cho ngươi, ngươi nên biết, trong tất cả các hoàng tử, hoàng tổ mẫu sủng ái nhất bản vương đấy."

Nguyên Chiêu Lâm nén lại ý muốn đem miệng hắn xé nát, khẽ khàng nói: "Ta sai rồi, ta sẽ kiểm điểm lại."

"Có phải tai bản vương lỗ có vấn đề không nhỉ? Bản vương không có nghe được ba chữ thực xin lỗi."

"Thật xin lỗi!" Nguyên Chiêu Lâm giận dữ, túm lấy lỗ tai lớn của hắn quát lớn.

"Nguyên Chiêu Lâm, ngươi muốn tìm đường chết!" Vũ Văn Hạo trở tay chế trụ cổ của nàng, đè đầu nàng áp vào ngực mình. Nguyên Chiêu Lâm hai tay vẫn nắm chặt lỗ tai của hắn, bị hắn túm lấy, hắn ngược lại là đau đến oa oa kêu to, Nguyên Chiêu Lâm lập tức cắn vào lồng ngực của hắn.

Bạn đang đọc Y Tiếu Khuynh Thành của Lục Nguỵet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoxinh182
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.