Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng thượng trừng phạt

Phiên bản Dịch · 1745 chữ

Vũ Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi, xoa xoa chỗ ngực bị cắm, âm thầm thề, tự thề với lòng rằng sau khi chuyện lắng xuốngnhất định phải kéo Nguyên Chiêu Lâm vào phòng tối, để cho chó điên cắn nàng một trăm cái mới báo được mối thù hôm nay.

Nguyên Chiêu Lâm thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ người đều thua thoải mái rất nhiều, trong lòng thấy đỡ lo lắng bất an đi nhiều.

Nhưng mà, nhìn vẻ mặt ủ rũ của hắn, thật đúng là cắn hắn có chút quá độc ác, liền thật thành thực ý nói: "Thật xin lỗi, ta không nên cắn ngươi."

Vũ Văn Hạo nhìn ánh mắt chân thành của nàng, trong tâm hung hăng tự tát chính mình một trăm cái, không thể mềm lòng, nữ nhân này không thành thật xin lỗi, nàng là giả vờ.

"Ai, ta không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, Tôi hành động như một kẻ điên vậy, thật xin lỗi." Nguyên Chiêu Lâm vẫn còn tiếp tục xin lỗi, vẻ mặt có vẻ rất thất bại ảo não, "Ta biết ngươi thật sự tốt với ta, còn giúp ta diễn trò trước mặt người nhà mẹ đẻ, còn nhớ rõ việc ta uống say nói phải về nhà, ngươi kỳ thật rất là tốt, là ta không biết chuyện gì xảy ra, cũng không nên đối nghịch với ngươi."

Vũ Văn Hạo lạnh mặt nói, "Được rồi, bản vương không thèm so đo với ngươi."

Nguyên Chiêu Lâm cảm kích nói: "Ta đã biết mà Vương gia là một người rộng lượng, vậy trước mặt thái hậu, kính xin Vương gia nói đỡ cho ta mấy câu."

"Sự tình Bản vương đã đáp ứng ngươi, tuyệt sẽ không nuốt lời." Vũ Văn Hạo giơ tay nói.

Nguyên Chiêu Lâm lộ ra một nụ cười rạng rỡ, "Cảm ơn Vương gia."

Nam nhân kỳ thật cũng rất dễ dụ nha, chỉ cần khen ngợi là được.

Vũ Văn Hạo kỳ thật cảm thấy mình bị lừa rồi, thế nhưng, quên đi, không cùng nữ nhân chấp nhặt, nhất là nữ nhân xấu xí này.

Sau khi ồn ào một trận, ngược lại cảm thấy đoạn đường vào cung tâm tình không quá nặng nề.

Kể từ khi kết hôn với Nguyên Chiêu Lâm một năm trước, hắn mỗi một lần vào cung tâm tình đều rất kém, Người để ý hắn trong cung, ánh mắt đều lộ ra thất vọng.

Dần dà, khi hắn vào cung, tâm tình đã không khỏi trở nên kém.

Một năm dày vò tra tấn, bởi vì Nguyên Chiêu Lâm mà thành, cũng bởi vì Nguyên Chiêu Lâm mà hết.

Sự tình trên thế gian thật sự là không nói ra được kì diệu.

Sau khi vào cung điện, trực tiếp liền đi chào hỏi Càn Khôn điện.

Nguyên Chiêu Lâm thái độ nhận tội thập phần tốt, sau khi đi vào mắt cũng không liếc một cái, trực tiếp cúi đầu quỳ trên mặt đất, "Hoàng tổ phụ, cháu dâu sai rồi, hôm đó không nên say rượu thất thố, làm kinh sợ hoàng tổ phụ, để cho người phát bệnh, hoàng tổ phụ người tha thứ cho cháu dâu lần này."

"Say rượu thất thố?" Bên cạnh, truyền đến một thanh âm quen thuộc mà uy nghiêm.

Nguyên Chiêu Lâm chậm rãi ngẩng đầu, sợ tới mức lông mày trắng bệch, Hoàng Thượng tại sao lại ở chỗ này?

"Cha... Phụ hoàng, người cũng ở đây a!" Nàng lắp bắp nói.

Thái Thượng Hoàng cùng Vũ Văn Hạo không hẹn mà cùng nhìn Nguyên Chiêu Lâm, nữ nhân này một ngày kia chết thảm, chính là bị sự ngu xuẩn của mình hại chết đấy.

"Say rượu thất thố để cho Thái Thượng Hoàng phát bệnh? Sở Vương Phi nói một chút đây là có chuyện gì." Minh Nguyên Đế thờ ơ nói.

Đầu của Nguyên Chiêu Lâm gần như chôn xuống đất, thanh âm như muỗi kêu: "Con dâu ngày đó uống nhiều quá, nhất thời vô ý mạo phạm Thái Thượng Hoàng, xin phụ hoàng thứ tội."

"Càn rỡ!" Minh Nguyên Đế đập mạnh xuống ghế, lớn đến nỗi làm mọi người dồn dập quỳ xuống, cả Mục Như Công Công cũng thành thạo quỳ xuống, "Hoàng Thượng bớt giận!"

Minh Nguyên Đế không bớt giận, cả giận nói: "Thân là Vương Phi, hãy cư xử đàng hoàng và đoan chính, vô cớ uống rượu đã là không đúng, lại ngay trước mặt Thái Thượng Hoàng say khướt, làm hại Thái Thượng Hoàng bệnh tim phát tác, vẫn cứ thế mà đi, đã hai ba ngày nay mới vào cung thỉnh tội, trong mắt ngươi còn có quy củ Hoàng gia không hả? Còn nhớ rõ thân phận ngươi không hả? Trẫm ngày hôm nay nếu không trừng trị nghiêm khắc ngươi, ngươi chỉ sợ sẽ còn tiếp tục lộn xộn hồ đồ. "

"Con dâu nhận hình phạt." Nguyên Chiêu Lâm Tâm cúi đầu khóc yếu ớt, nàng chẳng lẽ mắt mọc ở sau lưng hay sao? Lại không có phát hiện Hoàng Thượng ở chỗ này, nàng cầu cứu nhìn nhìn Thái Thượng Hoàng, hy vọng hắn có thể lên tiếng nói đỡ mình vài câu, để cho hoàng đế xử phạt nhẹ một chút.

Thái Thượng Hoàng trợn tròn mắt, hắn mới mặc kệ, ngươi ngu ngốc quan hệ gì với người khác?

Minh Nguyên Đế tiếp tục nói: "Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, cũng may mà Thái Thượng Hoàng hôm nay đã không có trở ngại, trẫm phạt ngươi dọn dẹp Càn Khôn Điện và Ngự Thư Phòng, quét xong mới có thể ăn cơm, Lão Ngũ, ngươi cũng cùng nhau lãnh phạt."

Vũ Văn Hạo trừng to mắt, cái này mắc mớ gì tới hắn a?

"Thế nào? Có ý kiến gì không?" Minh Nguyên Đế gầm lên giận dữ.

"Nhi tử cam tâm tình nguyện!" Vũ Văn Hạo vội vàng nói.

Minh Nguyên Đế hừ một tiếng, "Nhìn hai người không nên thân các ngươi trẫm lại tức giận, xem ra là nhàn cư vi bất thiện, thương thế của ngươi tốt rồi thì liền đến Kinh Triệu phủ làm việc đi, không cho ngươi chút chuyện bận bịu, ngươi còn cả ngày lông bông, không ra thể thống gì cả."

Minh Nguyên Đế nói xong, đứng dậy nói với Thái Thượng Hoàng nói: "Phụ hoàng người nghỉ ngơi, không cần quản đám phế vật này, đối với loại người này lại không thể mềm lòng thương hại, chúng ỷ vào sự sủng ái của người không biết sẽ nổi điên làm ra gì, nhi tử cáo lui trước."

"Đi đi!" Thái Thượng Hoàng nhướng mày, lại có vài phần vui sướng.

Minh Nguyên Đế mang theo Mục Như Công Công dứt khoát rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, Minh Nguyên Đế khóe môi nhếch lên, cuối cùng đã xả được cơn giận, sự tình Nguyên Chiêu Lâm say rượu cho là có thể giấu giếm được hắn? Nàng vì cái gì say rượu? Không phải trong Ngự Thư Phòng làm cho nàng cõng nồi, nàng đối với hắn không cam lòng, mới có thể mượn cơ hội say khướt.

Chỉ là Thái Thượng Hoàng bao che, hắn không tìm được cơ hội trách mắng đành thôi, không nghĩ đến ngày hôm nay lại dâng đến tận cửa, thật sự sảng khoái.

Vũ Văn Hạo nửa ngày cũng không có kịp phản ứng, Còn cho là mình nghe lầm, phụ hoàng vậy mà cắt cử hắn đến Kinh Triệu phủ? Cái chức Kinh Triệu Phủ Doãn này là chức vụ rất trọng yếu, phụ hoàng lại tín nhiệm hắn như thế?

"Quỳ làm cái gì nữa? Quét rác đi !" Thái Thượng Hoàng tức giận thập phần rống lên.

Vợ chồng khó khăn dìu nhau đứng lên. Bên kia, Thường công công đã sai người chuẩn bị xong cái chổi lớn, đặt tại cạnh cửa rồi.

Thở dài và nhìn nhau đầy phẫn uất, mỗi người cầm cây chổi của mình đi ra ngoài.

Trời đã sang thu, lá rụng nhiều, lá vàng bay khắp sân, ngoài hành lang.

"Đều tại ngươi, mắt ngươi mọc ở chân sao? Không thấy phụ hoàng ở đó sao?" Vũ Văn Hạo thực đang tức giận, đường đường là một Thân vương mà phải đi quét nhà, đều là do nàng ban tặng.

Nguyên Chiêu Lâm vẻ mặt buồn rười rượi, " Ngươi thấy thì sao không trực tiếp quỳ xuống nói khấu kiến phụ hoàng? Ngươi nói ta sẽ biết a."

"Hoàng tổ phụ ở đó, bản vương nhất định phải thỉnh an hoàng tổ phụ trước, ngươi này còn không có thỉnh an đâu, liền trực tiếp nói chuyện, ngươi có đầu óc hay không a?" Vũ Văn Hạo chán nản.

"Nói cái gì đều đã muộn, may mắn chỉ là quét, nếu như đánh bằng roi liền thảm rồi, quét đi." Nguyên Chiêu Lâm ngược lại thập phần lạc quan, trên thực tế, nàng đã chuẩn bị sẵn tư tưởng bị đánh bằng roi.

"Bản vương thà bị đánh roi một trận, tay bản vương tay là để cầm đao kiếm đấy, không phải là để cầm chổi." Vũ Văn Hạo mặt đen lại nói, cái này nếu để cho các Thân vương đại thần trông thấy, hắn về sau còn mặt mũi gặp ai?

"Dài dòng, ngươi đi quét Ngự Thư Phòng, ta quét nơi đây, phân công như thế." Nguyên Chiêu Lâm thật sự là không muốn nghe hắn lải nha lải nhải nữa.

"Cút đi!" Vũ Văn Hạo cả giận nói.

Nàng giơ cái chổi liền đi ra ngoài, này một đường đi ra ngoài, cung nhân che miệng cười trộm

Đi tới Ngự Thư Phòng, Cố Thiểm đứng bên ngoài, nhàn nhạt liếc nàng một cái, " Hoàng Thượng mệnh vi thần giám sát."

Nguyên Chiêu Lâm nhìn vẻ mặt và bộ dạng bất đắc dĩ của hắn, xem ra trước đây chưa từng làm việc gì tương tự.

"Chỉ là quét tước phải không?" Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

"Không, còn phải lau chùi bụi bên trong nữa." Cố Thiểm nói.

Vào trong Ngự Thư Phòng, Nguyên Chiêu Lâm có chút nhức đầu, cái này Ngự Thư Phòng nhiều người qua lại như vậy, trông thấy Vương Phi này phải đi lau bụi, thật xấu hổ a.

Bạn đang đọc Y Tiếu Khuynh Thành của Lục Nguỵet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoxinh182
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.