Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị bắt đi

1651 chữ

Nguyên Chiêu Lâm biết nàng đã lọt vào mắt hắn, mạnh mẽ ổn định.

Kế hoạch của nàng là trước hết để cho hắn đối với chính mình động tâm, thế nhưng tại nơi có nhiều người hắn sẽ không ra tay, nàng sẽ an bài, lại chế tạo cơ hội để cho hắn ra tay.

Đến lúc đó, còn không thể một lưới bắt gọn hắn sao?

Vì vậy, nàng chạm đến là thôi, đứng dậy rời đi.

Từ Nghị theo lời Hoàng Kỳ phân phó, hai ngày nay đều một mực đi theo Nguyên Chiêu Lâm, Lúc Nguyên Chiêu Lâm đi vào khuynh thành tiểu trúc, hắn cũng từ cửa hông đi vào, thế nhưng, không có ngồi xuống, chỉ là dựa cửa nhìn.

Hắn cũng nhìn thấy Huệ Đình Hầu, nhưng, Vương Phi chắc có lẽ không cùng Huệ Đình Hầu có tiếp xúc gì, chứng kiến Vương Phi rời đi, hắn cũng chầm chậm từ cửa sau đi ra ngoài, xa xa bám theo.

Nguyên Chiêu Lâm đi bộ mà đi, những ngày này nàng đối với con đường phụ cận cũng hết sức quen thuộc rồi, thế nhưng còn không có như hôm nay bình ổn tinh thần xem thật kỹ một chút phong cảnh đường đi cổ đại đường đi.

Kinh Thành Bắc đường thật sự phồn hoa, cửa hàng rực rỡ muôn màu, tất cả các con phố thập phần hưng thịnh, cửa hàng tơ lụa, tiệm châu báu, cửa hàng lương thực, khách điếm, cửa hàng son phấn, đều tràn ngập khách nhân.

Nguyên Chiêu Lâm quan sát khắp nơi, hoa mắt, thậm chí còn không để ý có một chiếc xe ngựa đang đậu bên cạnh cô.

Bóng xe đổ xuống, nàng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tấm rèm được vén lên, hóa ra là Huệ Đình Hầu.

Nguyên Chiêu Lâm mấy ngày nay bận rộn cũng là vì người này, tuy rằng kinh hãi, thế nhưng cũng không có biểu hiện ra mấy phần cảnh giác, chỉ là có chút mờ mịt nhìn Huệ Đình Hầu.

Trong nội tâm lại có chút kỳ quái, trước đây chỉ thấy hắn cưỡi ngựa, sao hôm nay lại có xe ngựa?

"Công tử, tại hạ tiễn ngươi một đoạn đường đi." Huệ Đình Hầu nói.

Nguyên Chiêu Lâm lắc đầu, "Không cần, nhà ta cách đây không xa, đi bộ một đoạn ngắn sẽ đến." Hôm nay còn chưa đến lúc, nàng chưa có phòng bị hay bố trí gì cả.

" Vừa rồi ta đang cùng công tử nghe nhạc ởkhuynh thành tiểu trúc, thấy công tử cũng là người có ý chí, không bằng chúng ta đến tửu quán uống một chén?" Huệ Đình Hầu mỉm cười hỏi, hắn tỏ ra thập phần chân thành, phảng phất là thật sự gặp tri kỷ.

Nguyên Chiêu Lâm hay mỉm cười cự tuyệt, "Đa tạ huynh đài có lời mời, tại hạ hôm nay có việc phải làm, hẹn hôm khác."

Nói xong, nàng chắp tay đi.

Từ Nghị luôn một mực theo sau nàng, thấy Huệ Đình Hầu xuống xe ngựa nói chuyện với Vương Phi, trong lòng không khỏi dè, nhìn thấy Nguyên Chiêu Lâm rời đi, hắn mới yên tâm.

Huệ Đình Hầu buông rèm xuống, khóe miệng khẽ giật, tay duỗi ra khỏi rèm, làm động tác rồi thu lại.

Nguyên Chiêu Lâm sau khi rời khỏi, tim đập rất nhanh, nhưng bởi vì kế hoạch thành công bước đầu tiên, thu hút được sự chú ý của Huệ Đình Hầu, nàng có thể chuẩn bị bước kế tiếp rồi.

Nàng biết rõ lần này vẫn phải là nhờ sự giúp đỡ của Vũ Văn Hạo, hắn hôm nay là Phủ Doãn Kinh Triệu Phủ, chỉ cần hắn phối hợp bố trí thiên la võng, không lo bắt không được Huệ Đình Hầu.

Hơn nữa, chuyện này hắn tự mình giám sát chuyện này cũng sẽ không truyền đi làm ô nhục thanh danh của nàng. Hiện tại, việc cần làm tiếp theo là thuyết phục hắn, người này có chút bảo thủ, hơn nữa không quá nguyện ý phối hợp với nàng, cần phải cố gắng một chút.

Đàm phán, là việc cần kỹ thuật, cần đúng bệnh hốt thuốc, nắm bắt được điểm yếu của hắn.

Nguyên Chiêu Lâm suy nghĩ miên man không phát hiện ra xe ngựa đang đi theo phía sau.

Chợt cảm thấy bên hông bị xiết chặt, nàng kinh ngạc cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy bên hông quấn một cây roi, trước khi hoàn hồn, cây roi siết chặt nàng bay lên rồi rơi xuống xe ngựa

Trong cơn hoảng loạn, nàng thoáng nhìn thấy khuôn mặt của Huệ Đình Hầu.

Nguyên Chiêu Lâm toàn thân huyết dịch ngưng kết, trong đầu lộp bộp một tiếng, không, mau thả nàng ra đi, còn chưa phải lúc, nàng còn chưa kịp an bài tốt.

Huệ Đình Hầu mỉm cười, "Công tử, đắc tội."

"Ngươi muốn làm cái gì? Thả ta xuống dưới!" Nguyên Chiêu Lâm gồng mình lên, tức giận nói

Huệ Đình Hầu dùng ánh mắt của kẻ xâm lược nhìn nàng, dường như nàng là một bữa ăn của hắn , dục vọng trong đáy mắt không có chút nào che giấu.

Bàn tay to dùng sức bóp chặt cằm nàng, Nguyên Chiêu Lâm đau chảy nước mắt, nghĩ đến xu hướng bạo lực của người này, lòng nàng lo lắng vô cùng.

Tay hắn đột nhiên buông lỏng, theo mặt của nàng sờ sờ, đột nhiên một tay giật xuống khăn buộc đầu của nàng, mái xõa xuống.

" Thì ra là một tiểu Cô nương." Nụ cười của hắn càng sâu, môi lại gần, hơi thở phải vào mặt Nguyên Chiêu Lâm, khiến Nguyên Chiêu Lâm suýt nữa nôn mửa.

Đầu óc nàng quay cuồng nhanh chóng suy nghĩ, nếu một người có khuynh hướng bạo lực gặp phải sự phản kháng, điều đó sẽ càng khơi dậy yếu tố bạo lực trong lòng hắn ta, vậy nên nàng không thể phản kháng.

Nhưng phải làm thế nào? Nàng không ngờ hắn lại dám làm chuyện đó ngoài đường, hắn vô pháp vô thiên đến mức nào?

Nhớ tới vừa nãy bị kéo bay lên xe, tốc độ cực nhanh, chỉ sợ không có ai kịp nhìn thấy, coi như là có nhìn thấy nhiều lắm là cũng chỉ cảm thấy bóng người trước mắt lóe lên, làm sao nghĩ tới là người trong xe ngựa lại bắt cóc dân nữ?

Nàng điều chỉnh hô hấp, từ từ bình tĩnh lại. Thân thể lui về sau một cái, tay đặt tay lên thảm xe ngựa, nở một nụ cười quyến rũ, "Tiểu nương tử thì làm sao? Ngươi là xem nhẹ nữ tử sao?"

Huệ Đình Hầu khẽ giật mình, tựa hồ không ngờ tới nàng đột nhiên từ hoảng sợ chuyển biến thành bộ dáng câu dẫn, nhưng hắn đã quen với việc nhìn thấy phụ nữ thủ đoạn, khẽ mỉm cười, "Sao dám xem nhẹ cô tử? Cái này không phải là mời tiểu nương tử đến nhà ta uống chén rượu, chúng ta đàm luận khúc nhạc kia sao?"

"Ta mặc dù không thích ngươi dùng loại thủ đoạn này để mời, nhưng xem thành ý của ngươi ta sẽ tha thứ cho ngươi." Miệng nàng nhếch lên, dáng điệu thơ ngây mười phần.

Nguyên Chiêu Lâm cảm giác mình có tố chất làm Tú bà .

Huệ Đình Hầu từ từ nở nụ cười, hắn không nóng nảy động thủ, sớm muộn gì cũng là đồ ăn của mình, không cần đợi thêm một lát cũng không sao

Từ Nghị vốn đi theo Nguyên Chiêu Lâm, nhưng sau khi xe ngựa đi qua, cô liền biến mất, hắn còn tưởng rằng Nguyên Chiêu Lâm Tiến vào mua đồ trong cửa hàng, ở bên ngoài đợi một lát, nhưng không có ai đi ra, trong lòng có chút nóng nảy, vội vàng chạy vào trong mấy cửa hàng tìm, cũng không phát hiện thân ảnh Nguyên Chiêu Lâm.

sắc mặt Hắn đột nhiên trắng bệch, chiếc xe ngựa vừa đi qua là của Huệ Đình Hầu.

Chuyện xấu, chuyện cực xấu. Hắn vội vã chạy nhanh, một hơi chạy đến nha môn Kinh Triệu phủ.

Hoàng Kỳ Nhìn thấy hắn liều mạng xông vào, không kịp thở gấp, nắm lấy bả vai của hắn hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?

"Vương Phi... Vương Phi..." Từ Nghị tát một cái vào mặt mình để lấy lại bình tĩnh "Bị Huệ Đình Hầu mang đi."

Hoàng Kỳ Thần sắc đại biến, " Không phải để cho ngươi để mắt tới sao?”

"Không canh chừng được, nhanh bẩm báo Vương gia!" Từ Nghị quýnh lên vô cùng sốt ruột phổi muốn nổ tung.

Hoàng Kỳ bước nhanh đi vào, Vũ Văn Hạo đang cùng phủ thừa nói chuyện, thấy người luôn luôn bình tĩnh như Hoàng Kỳ sắc mặt tái nhợt bước chân lộn xộn, liền biết đã xảy ra chuyện, hắn nói với phủ thừa: "Ngươi đi ra ngoài trước."

"Vâng!" Phủ thừa đứng dậy cáo lui.

Vũ Văn Hạo nhướng mắt hỏi Hoàng Kỳ, "Làm sao vậy?"

Hoàng Kỳ hạ giọng nói: "Vương Phi bị Huệ Đình Hầu bắt đi."

Vũ Văn Hạo đột ngột đứng lên, "Cái gì? Hắn dám đối với sở Vương phủ ra tay?"

Vũ Văn Hạo không biết hành động vừa rồi của Nguyên Chiêu Lâm, chỉ cho là Huệ Đình Hầu trực tiếp xâm phạm đến sở Vương phủ, mang Nguyên Chiêu Lâm đi.

"Không phải, là Vương Phi mấy ngày nay đều đi ra ngoài, thuộc hạ đã bảo Từ Nghị cùng theo, hẳn là tại bên ngoài gặp chuyện không may."

"Truyền Từ Nghị!" Vũ Văn Hạo bực bội, cô nàng này quả là không an phận?

Bạn đang đọc Y Tiếu Khuynh Thành của Lục Nguỵet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoxinh182
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.