Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biết được thân phận

1663 chữ

Từ Nghị cúi đầu tiến đến, không dám nhìn thẳng đôi mắt phẫn nộ của Vũ Văn Hạo, "Thuộc hạ hai ngày này vẫn luôn đi theo Vương Phi, nàng ngày hôm nay nữ giả nam trang đi khuynh thành tiểu trúc nghe hát, gặp Huệ Đình Hầu, lúc rời đi,xe ngựa Huệ Đình Hầu ngăn cản nàng, nói gì đó thuộc hạ không nghe thấy, thế nhưng Vương Phi trả lời hai câu đã đi, thuộc hạ bám theo một đoạn, nhưng không ngờ, xe ngựa Huệ Đình Hầu phóng qua, trong chốc lát Vương Phi đã không thấy tăm hơi, thuộc hạ hoài nghi, nàng là bị Huệ Đình Hầu bắt đi."

"Nữ giả nam trang? Nàng là muốn bay lên trời sao?" Vũ Văn Hạo cuồng nộ đến cực điểm, chính nàng không biết đang tám mặt thụ địch sao? Còn dám nữ giả nam trang ra bên ngoài chạy lung tung. Loại người này, thật sự là không chết cũng vô dụng rồi.

"Mặc kệ nàng, là tự nàng đi tìm chết." Vũ Văn Hạo khẩu khí lạnh lùng nói.

Hoàng Kỳ khuyên nhủ: "Vương gia, bây giờ không phải lúc giận dữ, người cũng biết Huệ Đình Hầu là cái hạng người gì, hắn cũng không biết thân phận Vương Phi, hôm nay Vương Phi rơi vào trong tay của hắn, chết chỉ sợ vẫn là nhẹ."

"Đó là nàng tự tìm, ai bảo nàng không có việc gì chạy loạn." Vũ Văn Hạo đột nhiên nheo mắt lại, "Không đúng, có phải nàng tự mình tiếp cận Huệ Đình Hầu? Là vì hôn sự của muội muội nàng."

Hoàng Kỳ bị suy đoán lớn mật của hắn dọa sợ, sợ hãi nói: "Không thể nào? Vương Phi không đến mức to gan như vậy."

"Nàng không có can đảm như vậy nhưng nàng ngu ngốc." Vũ Văn Hạo cả giận nói.

Từ Nghị hỏi: " Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Trực tiếp đi Huệ Đình Hầu phủ tìm người sao?"

"Không đi!" Vũ Văn Hạo lạnh lùng nói.

Hoàng Kỳ cũng nói: "Vương gia dẫn người đi Huệ Đình Hầu phủ có chút mạo hiểm, dù sao chỉ là suy đoán của Từ Nghị, nếu như người không có ở Hầu phủ, Vương gia sẽ rất khó xuống đài, Vương gia vừa mới đảm nhiệm chức vụ Kinh Triệu phủ doãn, nếu như xảy ra sơ suất, Hoàng Thượng trách tội xuống, Sợ là cái chức Phủ Doãn Kinh Triệu Phủ Doãn này Vương gia cũng không giữ được, cái này cũng không phải quan trọng nhất, quan trọng chính là về sau a."

Từ Nghị tái mặt, "Cái kia Vương Phi lúc này đây nhưng thảm rồi."

Vũ Văn Hạo bực bội lại phẫn nộ chắp tay sau lưng xoay hai vòng, trong nội tâm tràn đầy lửa giận, thật sự không có cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ kỹ càng.

Từ Nghị cùng Hoàng Kỳ liếc mắt nhìn nhau, cái này nên lựa chọn như thế nào?

Cưới Vương Phi một năm, Vương gia liền bị Hoàng Thượng vắng vẻ một năm, ngay cả trong quân đều không cho hắn đi, thật vất vả mới nhậm chức Kinh Triệu phủ, nếu là sơ suất, về sau phải làm sao bây giờ?

Vũ Văn Hạo dừng bước lại nhìn Từ Nghị, "Từ Nghị, triệu tập tất cả thị vệ vương phủ, Hoàng Kỳ, truyền ý của bản vương lấy thêm người của Kinh Triệu phủ, tính cả thị vệ vương phủ đưa năm mươi người cùng nhau đến Huệ Đình Hầu phủ."

Hoàng Kỳ nghe vậy, kinh hãi, "Vương gia, không được a, nếu chỉ lấy thị vệ vương phủ còn đỡ, người của Kinh Triệu phủ không thể dùng, dùng thị vệ vương phủ nhiều lắm thì là ân oán cá nhân, liên lụy tới Kinh Triệu phủ, cái kia chính là phá án rồi, nếu như tìm không được Vương Phi, thì là vu hãm vũ nhục Hầu tước đương triều có công huân, là tội lớn."

Vũ Văn Hạo trầm giọng nói: "Chỉ dùng thị vệ vương phủ, Huệ Đình Hầu đại khái không để vào mắt, vả lại thị vệ phủ Huệ Đình Hầu mỗi người đều dũng mãnh thiện chiến, thị vệ vương phủ không có khả năng so được, nhưng nếu như bản vương lấy thân phận Phủ Doãn Kinh Triệu Phủ đi làm án, hắn sẽ không thể ngăn trở, một khi ngăn trở, chính là xem quốc pháp không tồn tại."

"Lấy cớ gì?" Từ Nghị hỏi.

Vũ Văn Hạo trầm mặc một chút, nói: "Liền nói có người báo trông thấy Huệ Đình Hầu trên đường bắt cóc sở Vương Phi."

Hoàng Kỳ hoảng sợ, thật lâu không thể cất lời.

"Vương gia, có thể suy nghĩ cẩn thận không? Việc này truyền đi,thanh danh người cùng Vương Phi liền hủy hết rồi."

Vũ Văn Hạo suy nghĩ đã chậm rãi rõ ràng, "Bản vương biết rõ Nguyên Chiêu Lâm muốn làm cái gì, nàng không lo thanh danh của mình, bản vương cũng không nên cố kỵ nhiều như vậy, nàng tuy rằng lỗ mãng, thế nhưng nàng bước ra bước đầu tiên, chọc người nàng không chọc nổi , bất kể là cái mục đích gì, tóm lại, nàng giúp bản vương một sự tình luôn muốn làm."

Hắn ngẩng đầu, hạ lệnh: "Hãy bớt sàm ngôn đi, ngay lập tức đi làm."

"Vâng!" Hai người lĩnh mệnh mà đi.

Nguyên Chiêu Lâm bị xe ngựa đưa đến Huệ Đình Hầu phủ.

Trên đường đi, nàng đã chậm rãi trấn định lại, bắt đầu cùng Huệ Đình Hầu nói chuyện, "Ngươi cứ như vậy bắt ta lên xe, lẽ nào không cần biết ta là ai sao?"

Huệ Đình Hầu xấu xa nhìn nàng một cái, "Nếu như đã động tâm, cần gì phải hỏi đến thân phận?"

Nguyên Chiêu Lâm nói: "Ngài là Huệ Đình Hầu thật sao?"

Huệ Đình Hầu không có chút nào kỳ quái nàng biết hắn, mặt dán sát vào nàng, "Sợ sao?"

Bị Mặt hắn ép sát vào, nhìn thấy đáy mắt hắn toát ra ngọn lửa, nhìn ngọn lửa mang theo vẻ giễu cợt, khóe miệng hơi nhếch lên, không giống như đang cười chút nào, mà ngược lại là chế giễu, hằn học, và đầy thô bạo. Khắp người hắn tỏa ra hơi thở của bạo lực.

Nói Nguyên Chiêu Lâm không sợ là giả, thế nhưng, môi nàng run rẩy run một cái, "Sợ a, ngươi sát lại gần như vậy, ta đương nhiên sợ."

Hai tay nàng khép lại, hy vọng có thể mở ra cái hòm thuốc lấy ra bất cứ thứ gì từ hòm thuốc.

Nhưng Huệ Đình Hầu đã phát hiện, lạnh lùng liếc qua tay của nàng, cười lạnh một tiếng, giữ chặt cổ tay của nàng giật lại, Nguyên Chiêu Lâm nhanh chóng ra một cái khăn tay, cười lắc lắc trước mặt hắn.

Huệ Đình Hầu bóp cằm ép nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, đáy mắt của hắn hiện lên tia mỉa mai cười lạnh, "Sở Vương Phi, theo bản hầu mấy ngày không biết có gì chỉ giáo?"

Nguyên Chiêu Lâm lần này là thật bị dọa sợ, hắn biết rõ thân phận nàng?

Huệ Đình Hầu biết rõ thân phận nàng, lại dám bắt cóc nàng trên đường phố, trời ơi, người này kiêu ngạo như vậy sao?

Nguyên Chiêu Lâm vốn tưởng rằng việc điều tra của cô rất bí mật, không nghĩ tới đã sớm đã thu hút sự chú ý của hắn, đáy lòng nàng không khỏi cười khổ, quả tự tin sẽ nguy hiểm tính mạng a.

"Hay là, " hắn bóp mạnh hơn khiến xương cằm Nguyên Chiêu Lâm gần như vỡ vụn, ánh mắt nguy hiểm thêm mấy phần, "Là Sở vương lệnh cho ngươi tới?"

Nguyên Chiêu Lâm nhịn xuống đau đớn, khó nhọc nói: "Sở vương không quan hệ gì đến chuyện này, là ta muốn tìm hiểu xem em rể tương lai của ta rút cuộc là cái hạng người gì?"

"Em rể?" Huệ Đình Hầu có chút liền giật mình, lập tức nghĩ tới, cười ha ha, "Đúng, bản hầu sẽ nhanh chóng cưới Nhị tiểu thư nhà Tĩnh Hầu Phủ."

Nguyên Chiêu Lâm nghe lời này liền biết rõ hắn căn bản không coi trọng cửa hôn sự, Tĩnh Hầu ngươi là con rùa già, thật sự không để ý sự sống chết của nữ nhi a.

Huệ Đình Hầu buông cằm nàng ra, lại vỗ nhè nhẹ lấy mặt của nàng nói: "Yên tâm, có tầng quan hệ nàyi, bản hầu sẽ đối với ngươi ôn nhu một chút."

Đối với kẻ điên bậc này, Nguyên Chiêu Lâm cũng không có bày ra tư thế Vương Phi đe dọa hắn, bởi vì biết rõ sẽ vô dụng, ngược lại càng nực cười.

Hắn biết rõ thân phận nàng còn dám bắt nàng đi, có thể thấy được hắn là không có để Vũ Văn Hạo vào mắt. Thế nhưng, vì sao hắn dám liều lĩnh như thế?

"Hầu gia cưỡng ép mang bổn phi đi, lẽ nào không sợ đắc tội Vương gia sao?" Nguyên Chiêu Lâm hỏi.

" Ai thấy?" Hắn cười lạnh, "Mặc dù trông thấy, Sở vương khó có thể xoay chuyển, cũng sẽ phải cụp đuôi làm người thôi, hắn dám đến đắc tội bản hầu sao?"

Nguyên Chiêu Lâm hoàn toàn suy sụp, Huệ Đình Hầu nói rất có đạo lý.

Vũ Văn Hạo dù có biết mình đang trong tay Huệ Đình Hầu, chỉ sợ cũng sẽ không hi sinh tiền đò của hắn tới cứu nàng, Huệ Đình Hầu là Người Chử gia, Chử gia có người Vũ Văn Hạo yêu cùng người hắn không muốn đắc tội.

Xem ra, lần này muốn chạy trốn , vẫn là phải dựa vào chính mình.

Bạn đang đọc Y Tiếu Khuynh Thành của Lục Nguỵet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoxinh182
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.