Linh Sơn kiếm phái
Hoàng triều, Thiên Minh năm thứ nhất, tân hoàng đế
đăng cơ, dưới sự dìu dắt của Nhiếp chính vương Hoàng Thiên Kỳ, quốc thái dân
an. Tam vương gia Hoàng Thiên Nguyên cùng Vương phi nổi danh giao thương buôn
bán, khiến Hoàng triều quốc gia lại càng thêm cường thịnh. Danh sỹ giang hồ,
nhân tài bốn phương cùng nhau tụ hội.
Núi Bạch Sơn, bên cạnh suối Tình Nhân, một môn phái
non trẻ mới được lập nên hơn 10 năm, nhưng đã uy chấn giang hồ. Cũng một phần
vì chưởng môn Hoàng Thiên Mạc thuộc dòng dõi hoàng tộc. Trong giang hồ không ai
biết địa vị hoàng tộc thực sự của ông, nhưng đều lờ mờ đoán được là hoàng thân
quốc thích, bởi Nhiếp chính vương cùng Tân hoàng đế đều phải nể ông vài phần.
Cũng bởi vậy, đệ tử ra nhập môn phái ngày càng đông, khiến các môn phái khác
trong giang hồ đều thập phần coi trọng.
Hoàng Thiên Vũ là con trai duy nhất của Hoàng chưởng
môn, năm ngay vừa tròn hai mươi tuổi. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, dù trẻ tuổi
nhưng đã được liệt vào hàng cao thủ võ lâm. Chiến thắng trong đại hội võ lâm
năm nay, Thiên Vũ được giang hồ ưu ái ca tụng là thiên hạ vô song. Chưởng môn
Thiên Mạc thấy danh xưng này quả thực có hơi làm quá, tiểu tử Thiên Vũ kia dù rất
xuất chúng nhưng cũng chưa xứng với danh xưng thiên hạ vô song. Nhưng ngược lại,
Thiên Vũ lại vô cùng mãn nguyện với lời ca tụng này.
Thiên Vũ luôn tự hào vì dòng dõi hoàng tộc của mình,
tài năng võ học thiên bẩm khó ai bì kịp, lại thêm tướng mạo xuất chúng, có thể
coi là đại mỹ nam, người thấy người mê. Cũng vì diện mạo của chàng, phái Linh
Sơn mới thu nhận được một số lượng lớn nữ đệ tử. Chỉ có điều khiến Hoàng chưởng
môn rất đau đầu, nữ đệ tử không biết tới đây để học võ hay để ngắm tiểu tử
Thiên Vũ kia.
Nhưng đúng là cái gì quá cũng không hay, Thiên Vũ vì
điểm gì cũng tốt, lại khiến chàng mắc bệnh tự luyến. Bệnh nặng đến nỗi, không
ngày nào Hoàng chưởng môn cùng phu nhân không thấy chàng đứng trước gương tự ca
ngợi mình, đều không khỏi lắc đầu chán nản.
Hôm nay, Linh Sơn kiếm phái tổ chức tiệc rượu linh
đình, cũng là để chúc mừng Thiên Vũ đại hiệp chiến thắng đại hội võ lâm. Hoàng
chưởng môn gửi thư mời toàn bộ các môn phái cùng danh sỹ giang hồ. Cảnh tượng
đông đúc nhộn nhịp như mở hội khiến Thiên Vũ không khỏi hãnh diện. Đang cao hứng,
chợt chàng nghe có tiếng nữ nhân tíu tít gọi:
- Hoàng đại ca, muội đã đến rồi.
Điệu cười hi hi ha ha này không thể lẫn vào đâu được,
là quận chúa Linh Nhi, nữ nhi của Nhiếp chính vương Thiên Kỳ và Vương Phi Hoài
Ngọc, cũng là biểu muội bên nội của chàng. Thiên Vũ chưa kịp quay lại, đã bị Tiểu
Linh Nhi nhào tới ôm cổ, khiến chàng có chút loạng choạng, liền gõ gõ cái trán
bướng bỉnh của nàng, cười cười mà nói:
- Quận chúa của ta ơi, muội đã 18 tuổi rồi, nữ nhân
khác có khi còn mấy hài tử, sao lại vẫn nghịch ngợm không có phép tắc như vậy.
Có biết nam nữ thụ thụ bất thân không. Muội như này, làm sao có nam nhân nào
dám thành thân. Ta thật lo lắng cho Hoàng thúc quá.
Linh Nhi vẫn cười hi hi ha ha không ngớt, tay bắt mặt
mừng, tính cách hồn nhiên vui vẻ này thật trái ngược với dung mạo băng thanh ngọc
khiết của nàng. Thiên Vũ không khỏi cảm thán, biểu muội xinh đẹp động lòng người,
thật là …..
Đang suy nghĩ, đã thấy tay bị Linh Nhi kéo đi, Thiên
Vũ phát hoảng:
- Linh Nhi, muội kéo ta xềnh xệch như vậy, mất hết
hình tượng Hoàng công tử….
- Với muội thì cần hình tượng gì chứ Hoàng huynh, đi
gặp Dương Hạo nào, đệ ấy cũng cùng muội tới đây.
Thiên Vũ nghe thấy Dương Hạo đến liền không khỏi vui
mừng. Kể ra thì dài, Dương Hạo là biểu đệ bên ngoại của chàng, mẫu thân của
Dương Hạo tên Thanh Ngọc, là muội muội ruột của mẫu thân chàng. Nhưng với Thiên
Vũ, Dương Hạo không khác gì đệ đệ ruột. Hôm nay Dương Hạo lại tới không hề báo
trước, đúng là một bất ngờ lớn. Thiên Vũ chạy như bay tìm Dương Hạo khiến Linh
Nhi suýt nữa thì té ngửa. Vừa chạy vừa gọi lớn:
- Dương Hạo, Dương Hạo ….
Linh Nhi bị bỏ lại không khỏi chán nản, đành phụng
phịu dậm chân: - Hình với chả tượng, đáng ghét.
Huynh đệ lâu ngày mới gặp nhau, Thiên Vũ thực vui mừng.
Dương Hạo kém chàng ba tuổi, nhưng phong thái vô cùng đĩnh đạc, lại văn võ song
toàn, sau này chắn chắn sẽ trở thành một nhân vật lớn. Chẳng thế mà các vị trưởng
lão Kỳ Vương, Nguyên Vương và cả phụ thân của chàng, đều cực kỳ coi trọng người
biểu đệ này.
- Hoàng đại ca, đệ cùng quận chúa tới chúc mừng đại
ca đã đã trở thành cao thủ thiên hạ vô song. Hoàng thượng mới đăng cơ, chính sự
bận rộn không thể đến được cũng rất tiếc nuối, liền gửi tới đại ca một món quà
đặc biệt. – Dương Hạo vừa cười vừa nói, không quên chúc mừng Thiên Vũ.
- Hoàng thượng bận rộn, còn gửi quà ta thực rất vui
rồi. Dương đệ đừng nói chuyện khách sáo, đệ mới đúng là nhân tài văn thao võ lược.
Linh Nhi cuối cùng cũng chạy tới nơi, nhìn thấy cảnh
huynh đệ kia ôm vai bá cổ, không ngừng khen nhau, trong lòng lại càng giận dỗi,
hai người này thân thiết, lúc nào cũng bỏ rơi ta.
Nhanh chóng tách hai người kia ra, Linh Nhi xen vào
giữa, mỗi bên khoác tay một người, mạnh mẽ mà kéo đi:
- Trước hết là đi ăn, ta hiện rất đói, hai người lúc
khác khen nhau sau nha…..
…………..
Cách Bạch Sơn trăm dặm về phía Bắc, trên núi Hắc
Phong lạnh lẽo âm u, là địa bàn của Huyết Nguyệt thần giáo. Tà giáo này không
biết được lập từ bao giờ, trước nay đều an phận trên núi Hắc Phong, nhưng vài
năm trở lại đây lại vô cùng bành trướng. Khiến võ lâm trung nguyên không khỏi e
dè. Huyết Nguyệt thần giáo nội công không tính là quá thâm hậu, cũng vô cùng ma
quái dị thường. Nhưng khiến người khác không dám tới gần lại là do tuyệt chiêu
ám khí và độc dược. Giáo chủ tà giáo này được gọi là Vĩnh Dạ, tên cũng như người,
hành tung xuất quỷ nhập thần, ít người thấy mặt. Mọi chuyện trong giáo phần lớn
được giao cho hai muội muội, là Huyết Nguyệt Bạch Nữ Tuyết Y và Huyết Nguyệt
Huyền Nữ Tử Yên. Hai nữ ma đầu tuổi chỉ khoảng mười tám đôi mươi, nhưng ra tay
vô cùng độc ác, âm hiểm.
Lại nói Tuyết Y và Tử Yên tuy là tỷ muội, nhưng lại
không khác gì mặt trăng với mặt trời, thế lực ngang ngửa lại đối chọi nhau. Tuyết
Y là tỷ, dung mạo xinh đẹp, nàng chuyên về ám khí, lại giỏi khinh công, thông
minh mưu mẹo có thừa, chính là quân sư của Giáo chủ. Nàng không thể tính là người
lương thiện, nhưng so với muội muội Tử Yên, tính khí vẫn được coi là dễ chịu.
Huyền Nữ Tử Yên ngược lại mới thực sự thâm hiểm, vẻ
đẹp ma mị lạnh lẽo lại bồi thêm cỗ âm khí quanh người. Nàng rất ghét cái tên Tử
yên, nên mọi người thường chỉ gọi là Huyền Nữ. Xét về thủ đoạn, còn âm độc hơn
Giáo chủ Vĩnh Dạ vài phần. Cả người nàng đều có độc, mà những độc dược kỳ quái
này, chỉ cần ai chạm vào dù một chút cũng đủ mất mạng. Tuy không giỏi về ám khí
như Tuyết Y, nhưng châm độc của nàng cũng đã đoạt mạng không ít dũng sỹ giang hồ.
Trong Huyết Nguyệt thần giáo không khí âm trầm tĩnh
mịch, Tuyết Y bước vào đại điện thấy Tử Yên sắc mặt dữ tợn hiện rõ vẻ không
vui, khiến bọn thuộc hạ nép nép một góc run rẩy, liền mỉm cười lả lướt trêu chọc:
- Tử Yên muội muội, thần thánh phương nào lại dám chọc
giận muội vậy. Nhìn sắc mặt muội kìa, thật là xấu.
Tử Yên nhìn Tuyết Y hừ lạnh một cái:
- Ta có xấu cũng vẫn hơn ngươi mười phần. Tự soi
gương lại xem, có ma nữ nào mặt mũi lại không khác gì thôn nữ như ngươi.
Tuyết Y nghe vậy không khỏi tái mặt, đúng là động
vào cái gai trong lòng nàng. Nhưng cũng không chịu thua kém, khẽ ngồi xuống bên
cạnh, vừa dựa dẫm vừa chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, mỉm cười mà nói:
- Tử Yên muội cứ nói quá, ta mà từ Huyết Nguyệt giáo
xuống núi, khối người nghĩ ta là công chúa đấy.
Tử Yên nghe thấy lại càng thêm chán ghét, liền hừ một
tiếng, hất tay Tuyết Y ra, nhếch mép mà nói:
- Gọi ta là Huyền Nữ, cái tên Tử Yên thật đáng ghét.
Ta chính là ma nữ, không phải công chúa.
Tuyết Y nhanh chóng lấy lại khí thế, nở nụ cười chói
lóa:
- Ừ thì Huyền Nữ, vậy nói cho ta biết sao ngươi bực
bội, lại môn phái nào lên đây chọc giận ngươi à.
Nghe tới đây sắc mặt Tử Yên lại sa sầm, nàng trừng mắt
nhìn Tuyết Y khinh thường không thèm trả lời. Bọn nô tài mỗi lần chứng kiến cảnh
này lại không khỏi vã mồ hôi lạnh. Một tên đành liều mạng quỳ xuống lắp bắp mà
nói:
- Thưa Bạch Nữ, quả thực chúng ta đã bắt được một
nhóm người giang hồ không môn phái. Như thường lệ đều cho dùng độc, thuận theo
ta thì cấp thuốc giải, không thuận liền giết không tha. Nhưng mấy tên ngu xuẩn
đó đều thà chết không theo, còn chửi rủa Huyền Nữ không tiếc lời …..
Nghe tới đây đôi mắt Tuyết Y liền sáng lên, liếc nhìn
Tử Yên cười cười châm chọc:
- Đúng thật là ngu xuẩn to gan mà, lại dám chửi cả
Huyết Nguyệt Huyền Nữ của chúng ta. Đáng chết, đáng chết. Thế bọn chúng chửi
gì.
Tử Yên nghe tới đây liền trừng mắt nhìn tên nô tài
kia, ra hiệu im mồm. Nhưng tên kia đang sợ hãi cúi đầu nào có thấy, nghe Bạch Nữ
hỏi lại càng thành thực trả lời:
- Dạ thưa hộ pháp, bọn chúng nói Huyền Nữ là con rắn
độc….
“Chíu” – Lời còn chưa nói hết, đã thấy một đạo ngân
châm phi tới cắm ngang trên trán, tên nô tài ngã xuống sùi bọt mép.
Tuyết Y thấy vậy lại cười ha ha, khoái chí:
- Huyền Nữ, phi châm hay lắm. Đều đáng chết. Haha.
Nhưng ta nói này, xem ra biện pháp dùng độc ép người của ngươi không phải lúc
nào cũng có tác dụng. Thử vận dụng đầu óc thuyết phục chút đi. Biết đâu lại ….
Tử Yên trợn mắt nhìn Tuyết Y, một cỗ âm khí bốc lên
ngùn ngụt, nàng hét lớn:
- Cút.
Tuyết Y biết không nên chọc quá đà, không con rắn độc
này lại nhe răng phun nọc. Nàng lả lướt đi ra, sau lưng để lại tiếng cười ha ha
khoái chí. Tử Yên giận dữ đến đỏ mặt, tức không thể xé xác yêu nữ mồm mép. Nếu
không phải trước khi bất tỉnh, mẫu thân dặn dò hai tỷ muội phải yêu thương
nhau, nàng đã không ít lần muốn nhét độc vào mồm yêu nữ kia. “ Khốn khiếp” – Tử
Yên nghiến răng chửi thầm một tiếng, bỏ đi. Những lúc thế này, chỉ muốn giết
người.
Đăng bởi | Mèohehehe99 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |