Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đan dược vạn độc bất xâm

Tiểu thuyết gốc · 1822 chữ

Linh Sơn phái. Màn đêm buông xuống, không

khí náo nhiệt đã dịu đi. Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng ve kêu nước chảy.

Thiên Vũ đứng ngẩn ngơ một góc, trái với vẻ

hớn hở ban sáng, hiện tại chàng tâm trạng não nề.

Dương Hạo, Linh Nhi thấy chàng sau khi gặp

mấy vị chưởng môn các phái về lại trầm mặc không vui, mới mon men tới gần dò hỏi:

- Hoàng đại ca, có chuyện gì vậy, đang vui

vẻ mà – Linh Nhi nhanh nhảu hỏi trước.

Thiên Vũ thở dài, nhìn biểu muội lắc đầu

chán nản:

- Nãy các vị chưởng môn cùng đề bạt ta tới

núi Hắc Phong phía Bắc, tiêu diệt giáo chủ Huyết Nguyệt tà giáo.

Dương Hạo cùng Linh Nhi không khỏi sửng sốt:

- Một mình huynh sao, sao bọn họ không đi

lại bắt huynh đi….

- Huyết Nguyệt tà giáo là môn phái nào,

nghe thật giống ma giáo….

Hai người tranh nhau hỏi khiến Thiên Vũ

càng thêm đau đầu, từ từ giải thích:

- Ta cũng có nghe qua Huyết Nguyệt tà giáo

trên núi Hắc Phong kia. Trước nay bọn chúng khá an phận, nước sông không phạm

nước giếng, nên võ lâm trung nguyên cũng không quá để tâm. Nhưng gần đây thế lực

tà giáo bánh trướng lạ kỳ, rất nhiều người ra nhập. Nghe nói chúng dùng thủ đoạn

rất độc ác để ép người. Nên các vị trưởng lão giao cho ta nhiệm vụ đấy, nếu làm

được sẽ lập công lớn ….

- Nhưng tại sao lại là huynh, tại sao

huynh lại nhận lời – Dương Hạo sốt ruột.

- Dương đệ, ta là cao thủ thiên hạ vô song

mà. – Chàng vừa nói vừa mếu máo, khiến Linh Nhi không khỏi bật cười.

- Cũng đúng, thế thì huynh lo lắng cái gì.

- Nhưng ta được biết Huyệt Nguyệt giáo

chuyên dùng độc và ám khí, không ai dám tới gần. Đúng là một khúc xương không

nuốt được mới quẳng cho ta mà. Ta là cao thủ, lại là võ lâm chính phái, dù võ

công hơn người, gặp độc với ám khí cũng không khỏi e ngại đó. – Thiên Vũ lại

nhăn nhó, khuôn măt mỹ nam hiện tại nhìn thật tức cười.

Chợt như nhớ ra điều gì, Dương Hạo vội

vàng lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo:

- Đại ca, xém đệ quên mất. Hoàng thượng tặng

đại ca một món quà đặc biệt. Đệ thấy bảo chính là một viên đan dược vạn độc bất

xâm. Xem ra lúc này thật có ích đối với huynh lắm.

Thiên Vũ nghe vậy đôi mắt sáng lên, cười

toét miệng thụi Dương Hạo một cái:

- Dương đệ sao không nói sớm, làm ta lo lắng

nửa ngày. Có món này thì ta yên tâm hơn nhiều. Đưa ta đưa ta, liền dùng luôn.

Tâm trạng vui vẻ lại quay trở lại, nhưng đột

nhiên Thiên Vũ lại nhìn Linh Nhi ái ngại:

- Ta lại lo chuyện khác rồi.

Linh Nhi nhìn Hoàng huynh của mình tâm trạng

sáng nắng chiều mưa khó chiều, lại sốt ruột mà hỏi:

- Lại sao nữa đại ca.

- Ta nghe nói Giáo chủ ma giáo kia xuất quỷ

nhập thần, thường xuyên không ở trong giáo. Mọi công việc giao lại cho hai muội

muội của hắn mới mười mấy tuổi, là Huyền Nữ và Bạch Nữ. Ta đường đường nam nhi

đại trượng phu, lại đi lên giết hai tiểu cô nương, thật không nỡ.

Linh Nhi chỉ thiếu nước hét lên:

- Nữ ma đầu đó nha, không phải hai vị cô

nương, Hoàng huynh tỉnh lại giùm ta.

Dương Hạo cũng không khỏi lắc đầu bật cười,

nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

- Ta nghĩ Hoàng huynh lên đó, giết gà dọa

khỉ, khiến cho bọn chúng sợ hãi mà co cụm lại, không ảnh hưởng đến võ lâm trung

nguyên là được. Dù sao cũng là hai tiểu …..yêu nữ.

- Cao kiến, Dương đệ thật sáng suốt, liền

nghe đệ - Thiên Vũ lại vui vẻ, vẫn là Dương Hạo nhanh trí, thông minh.

……………….

Sau một đêm hấp thụ đan dược, sáng sớm,

tinh thần của Thiên Vũ vô cùng sảng khoái. Nói về võ công thì ngoài nội lực

thâm hậu cùng Linh sơn kiếm pháp được phụ thân truyền thụ, Thiên Vũ còn đặc biệt

luyện thêm môn Thiết bố sam của thiếu lâm tự khiến bản thân mình đồng da sắt. Nay

lại thêm vạn độc bất xâm khiến chàng vô cùng thoả mãn. Thiên Vũ mặc bên trong một

chiếc ngân giáp, dù sao đến nơi tà giáo như vậy cẩn thận một chút vẫn hơn, một

thân bạch y, tay cầm Long Linh kiếm, Thiên Vũ ngắm nhìn bản thân mình trước

gương, rồi gật gù:

Mình thật là tuấn lãng, diện mạo đẹp như thế này nhất định phải được tất cả mọi

người thấy mới được.

Nghĩ là làm, Thiên Vũ rời khỏi phòng, đi dạo

vòng quanh Linh Sơn phái, lấy lý do là chào tạm biệt mọi người trước khi đi làm

nhiệm vụ. Hoàng chưởng môn cùng phu nhân nhìn thấy cảnh này thì ngao ngán không

thôi, còn các nữ đệ tử thì vui sướng như bắt được vàng, người nào người nấy

nhao nhao muốn nhìn tận mắt bắt tận tay thiếu chủ. Thiên Vũ đang đương đương tự

đắc, thì bắt gặp nhị trưởng lão, thấy chàng hăm hở như vậy nhị trưởng lão cũng

muốn dặn dò vài câu:

Thiếu chủ, lát lên đường nhớ cẩn thận, lão biết thiếu chủ thiên hạ vô song, một

Huyết Nguyệt nhỏ không tính là gì, nhưng tà giáo thủ đoạn mưu mô, chuyên dùng độc

dược, nên thiếu chủ phải hết sức để tâm đến hai yêu nữ kia.

Hahaha, đa tạ nhị trưởng lão cho lời khuyên, nhưng người không phải lo, ta đã

luyện được môn công pháp khiến vạn độc bất xâm, yêu nữ ma giáo dám dùng độc với

ta, chính là tự tìm phiền não cho mình. - Vừa nói Thiên Vũ vừa chỉnh dáng đứng

sao cho hiên ngang, đúng lúc có cơn gió thôi qua, bạch y tung bay, nhìn chàng

càng thêm phong phạm, tuấn tú.

Thiên Vũ càng thấy hài lòng, thua người

không thể thua khí thế, dù thế nào cũng phải thể hiện phong thái hơn người của

mình. Sau khi từ biệt mọi người, Thiên Vũ hiên ngang leo lên ngựa, không quên

thể hiện một bộ mặt ưu tư:

Các vị, Hoàng Thiên Vũ ta được sự tín nhiệm của võ lâm dành tặng danh hiệu

thiên hạ vô song, nay lại được sự ủy thác của mọi người đi diệt Huyết Nguyệt tà

giáo, thân mang trọng trách trừ gian diệt bạo, Thiên Vũ nhất định sẽ hoàn thành

nhiệm vụ, không để các vị thất vọng

Nói rồi chàng quay ngựa rời đi, trên mặt

không khỏi che giấu nụ cười tà: Ta thật là giống cao nhân.

……….

Đề mã nhiều ngày mới tới chân núi Hắc

Phong, nhìn ngọn núi sừng sững âm khí nặng nề, Thiên Vũ lại thấy ảo não. Dù

trang bị đầy đủ, nhưng cứ nghĩ một mình một ngựa lên tà giáo kia, vẫn là không

khỏi toát mồ hôi. Nhưng quân tử nhất ngôn, chàng đành hít một hơi dài, thúc ngựa

lên núi.

Với nội công thâm hậu, Thiên Vũ không khó

khăn để xâm nhập vào Huyết Nguyệt thần giáo. Lúc này, đập vào mắt chàng là cảnh

tượng thật hãi hùng. Vài chục võ sỹ giang hồ đang bị trói gô trên giá gỗ, hai

tay hai chân đều bị đóng đinh, máu me đầm địa, tiếng kêu gào thảm thiết. Một

toán người đang quỳ sụp dưới đất, dập đầu không ngớt dưới chân một nữ ma đầu. Trông

ai cũng mắt trắng môi thâm da tím tái, là biểu hiện trúng độc. Yêu Nữ kia hẳn

đang dùng độc để tra tấn, hoặc ép người ra nhập tà giáo của nàng.

Thiên Vũ nhìn kỹ nữ ma đầu, nàng ta chỉ tầm

mười sáu mười bảy tuổi, một thân huyền y bí ẩn. Nhưng nhan sắc mới thực sự khiến

chàng cảm thán, một vẻ đẹp ma mị quyến rũ dị thường. Gõ đầu mình một cái, Thiên

Vũ tự mắng mình: “ Đây là yêu nữ độc ác thâm độc bậc nhất võ lâm, trước cảnh tượng

hãi hùng này mình còn cảm thán dung nhan nàng ta, thật mất mặt”.

Đang cẩn trọng theo dõi tình hình, Thiên

Vũ lại thấy một bạch y nữ tử bước tới, nàng chỉ tầm mười chín đôi mươi. Thiên

Vũ không khỏi ngạc nhiên, quả thực mở rộng tầm mắt. Ở nơi núi rừng hẻo lánh, tà

giáo hiểm độc này, lại có một nữ nhân dung nhan xinh đẹp tươi tắn, so với Quận

chúa Linh Nhi biểu muội chàng cũng kẻ tám lạng người nửa cân, không thua kém

bao nhiêu. Đây chắc hẳn là Huyền Nữ cùng Bạch Nữ trong lời đồn, hai nữ ma đầu

đang to nhỏ bàn bạc gì đó, Thiên Vũ không thể nghe thấy. Một lúc Bạch Nữ bỏ đi.

Không lâu sau, liền thấy mấy tên nô tài

trói gô hai tù binh mới vào. Hai kẻ kia một nam một nữ, dáng người nhìn lại

quen quen. Thiên Vũ dụi mắt đến chục lần, chàng không khỏi sửng sốt, hai người

kia chẳng phải là Linh Nhi và Dương Hạo sao? Tại sao lại bị bắt tới đây. Nghĩ

ngợi một lúc, Thiên Vũ càng chán nản, chắc chắn hai đệ muội kia của chàng đã

lén đi theo tới đây rồi.

Thiên Vũ day day thái dương, càng thu lại

nội lực, trước hết cứ nên áng binh bất động, chờ đợi thời cơ cứu hai kẻ vô dụng

phiền phức kia ra đã.

Đêm tối trên núi Hắc Phong thật lạnh lẽo, chỉ

có ánh lửa quỷ dị, không gian yên tĩnh càng khiến tiếng cãi nhau chí chóe của

Linh Nhi và Dương Hạo thêm rõ ràng. Thiên Vũ lại càng ảo não, tình hình như này

vẫn còn tâm trạng cãi nhau, thật nể phục:

- Linh Nhi, ta đã nói tỷ đừng đi theo

Thiên Vũ đại ca tới đây mà, rất nguy hiểm, tỷ lúc nào cũng tùy hứng gây họa.

- Chẳng phải đệ cũng đồng ý đi cùng đó

sao, nói lo lắng cho đại ca đó, giờ lại đổ hết cho ta. Ta ghét đệ. Đệ cũng là

cao thủ, sao lại dễ dàng để bị bắt vậy.

- Chẳng phải do phải bảo vệ tỷ khiến tay

chân vướng víu mới trúng ám khí sao.

- Lại đổ cho ta nữa, tại đệ vô dụng.

…..

Bạn đang đọc Yên Vũ Giang Hồ sáng tác bởi Mèohehehe99
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mèohehehe99
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.