Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 4494 chữ

Tu Hàn bị tiếng ồn ở dưới nhà làm cho tỉnh giấc cậu tỉnh dậy đạp vào mắt mình là căn phòng vô cùng quen thuộc cậu không biết , tối hôm qua làm sao lại có thể đến đây được , đi xuống dưới nhà cậu thấy một người con trai đang nằm ngủ ở sofa ti vi vẫn còn đang mở cậu đi đến tắt ti vi ngồi xuống nhìn anh ngủ cậu đang định lấy chăn đắp cho anh thì tiếng nói buồn bã kèm theo sự sợ hãi của anh vang lên " Tu Hàn em đừng bỏ anh mà được không , Tu Hàn em đừng đi ...đừng đi.." Tu Hàn nghe xong những câu nói đó lòng nghẹn ngào không nói thành lời chỉ mặc kệ anh ôm lấy mình ngủ cậu thật sự nghĩ rằng chỉ cần buông bỏ cắt đứt dứt khoát là anh có thể quên đi một cách nhanh chóng nhưng sự hy vọng đó làm cho anh thay đổi thành một con người khác một con người trầm lặng , ít nói , nụ cười trên mặt anh bây giờ thay bằng sự bi thương , buồn bã không còn tươi vui như trước . Tu Hàn cảm thấy có lẽ anh ngủ rồi cậu đặt anh nằm xuống sofa cậu vẫn ngồi đó nắm lấy bàn tay to lớn của anh cậu muốn tận hưởng thời gian này để ngắm nhìn gương mặt này thật nhiều hơn một chút . Tu Hàn thấy trán anh toát ra rát nhiều mồ hôi ,người anh cũng như thế mà nóng rực hết cả lên cậu buông tay anh ra chạy lên lầu lấy chăn xuống đắp cho anh sau đó cậu đứng dậy đi vào trong nhà tắm lấy khăn ướt đắp lên trán anh khoảng 15 phút sau cơn sốt vẫn không giảm , cậu lúng ta lúng túng không biết nên làm như thế nào .

Tu Hàn chỉ biết rằng trong điện thoại của anh chắc chắn có số của bác sĩ Dương , ngày trước mình bị bệnh anh ýcũng gọi cho vị bác sĩ trẻ này đến khám cho mình cậu lấy điện thoại anh hỏi " Nhật Nam mật khẩu điện thoại anh là gì "

Nhật Nam nửa mơ nửa tỉnh nói " 0609"

Tu Hàn nhập xong mật khẩu gọi cho Bảo Dương , Bảo Dương đang ở bệnh viện thì cậu cảm thấy hơi lạ sao người anh này của mình lại nổi hứng gọi điện cho mình chứ cậu nhấc máy nói " Alo , anh bảo gì em sao ."

" Xin lỗi anh , tôi không phải là Nhật Nam mà là Bảo Phong anh bây giờ có thể đến nhà của anh ý được không anh ý sốt rất cao tôi đã cố giảm độ sốt của anh ý xuống rồi nhưng cơn sốt cứ không giảm anh có thể đến được không ,"

"Được tôi đến ngay cậu cứ ở đấy đợi tôi ."

Tu Hàn luyến tiếc khi không thể ở đây cùng với anh được , cậu lấy áo khoác mặc vào đi ra khỏi căn biệt thự đó thì chiếc xe Bugatti mà đen đã đỗ vào sân , cậu bước lên xe taxi bảo bác tài chở đến trung tâm thương mại Lapm Shopping Mall. Cậu bỏ điện thoại ra có bao nhiêu cuộc gọi từ Tử Hàn cậu biết mình đã quên không báo cho Tử Hàn rồi cậu nhanh tay ấn gọi cho Tử Hàn đầu bên kia nhấc máy nói " Tu Hàn cậu đang ở đâu hả đi từ tối hôm qua không về ."

" Tớ đang ở trung tâm thương mại Lapm Shopping Mall cậu có thể đến đây đón tớ được không ."

" Ừ , đợi tớ một tí xong tớ đến ."

" Ok , Hàn ca ca ."

Tử Hàn nghe xong cuộc điện thoại quay ra chào tạm biệt với anh vài câu sau đó chạy nhanh về phía khu Lãnh Nguyệt Tâm cậu bước vào trong nhà đi đến phòng khách thấy mấy anh đang ngồi nói chuyện , xem ti vi cậu đi đến kéo Ngôn Hi đang ngồi chơi điện thoại ra nói " Anh Ngôn Hi anh bây giờ có rảnh không ."

" Có , em muốn anh làm gì sao"

" Anh có thể đến trung tâm thương mại mua ít đồ cùng với em được không tại vì ngày mai là sinh nhật đứa em gái yêu quí của em nên em muốn mua một món đồ cho nó anh giúp em nha...nha..Hi ca ca..."

" Được rồi , bây giờ em đợi anh một tí xong đi " Ngôn Hi cứ mỗi lần nhìn thấy Tử Hàn làm nũng như này làm cho cậu không thể kìm được sự từ chối em ý rất biết lấy lòng người khác đặc biệt sự dễ thương đó luôn giống với mẹ của cậu .

" Ok , Hi ca ca ." Tử Hàn thở phào nhẹ nhõm khi phải nói dối , xin lỗi anh nha Ngôn Hi em bất đắc dĩ quá mới làm như vậy .

Ở bên nhà của Nhật Nam , Vệ Thiên Hàn vừa mới bước vào cửa nhìn Bảo Dương cứ chạy lên chạy xuống hết chạy vào phòng bếp thì lại chạy ra nhà tắm cậu đi vào vứt vào người Bảo Dương ít thuốc nói " Tình hình của nó bị sao ."

Bảo Dương đi đến đưa cốc nước cho anh " Anh ý bị nhiễm trùng đường tiêu hoá nên mới như vậy ."

Vệ Thiên Hàn nghe xong cảm thấy có gì đó sai sai một người khoẻ mạnh như nó sao lại có thể bị bệnh được chứ đặc biệt dù có sốt đến đâu nó cũng sẽ không gọi điện cho Bảo Dương đến khám anh vừa suy nghĩ vừa nhìn Nhật Nam nói " Nó gọi điện cho cậu đến đây sao."

Bảo Dương nghe anh nói xong bây giờ mới nhớ ra từ lúc nãy đến giờ chỉ có mình và anh Nam ở đây thôi làm gì có ai khác nữa đâu vậy rốt cuộc người tên Bảo Phong này là ai mà lại gọi điện cho mình bằng số điện thoại của anh ý được chứ " Không ạ , là người tên Bảo Phong ."

Vệ Thiên Hàn nghe xong cái tên này ngoài mặt thì tỏ ra không có gì nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ đến điều gì đó " Ừ ."

Bảo Dương đi đến bên cạnh sờ trán xem anh đã hết sốt chưa thì Nhật Nam tỉnh dậy đập vào mắt anh là khuôn mặt của Bảo Dương, anh cố gắng ngồi dậy quay ra lại thấy anh Vệ đang ngồi đó cậu nói " Sao hai người lại có mặt ở đây , có chuyện gì sao ạ ."

Bảo Dương đi đến ngồi xuống nói " Có người tên Bảo Phong gọi điện cho em bảo anh bị sốt cao nên em đã vội vàng chạy đến đay thì lúc vào trong nhà cũng chỉ có một mình anh nằm bất tỉnh trên sofa thôi mấy cả em không biết anh bị làm sao mà lại để cho nhiễm trùng đường tiêu hoá chứ , thôi hai người nói chuyện đi em vào nấu cơm xong ra ngay anh Vệ cũng ở lại ăn chứ .

Nhật Nam gật đầu, đi lên trên phòng anh mở cửa phòng ra trên giường bây giờ không còn người con trai gầy gò bé nhỏ đó nữa anh đi ra ngoài ban công ngồi xuống hơi lạnh của mùa đông phả vào khuôn mặt đang nóng ran anh vẫn ngồi đó nghĩ từ lúc em đi em có biết anh nhớ em rất .....nhiều ....không mỗi ngày anh đều đi trên con đường cũ con phố cũ đó , từng chỗ mà chúng mình đi qua anh đều đi lại nhớ lại hồi ức tốt đẹp bên cạnh em ,anh biết em rất lo lắng , quan tâm anh thế sao em lại luôn né tránh điều đó chứ tại sao chứ tại sao hôm nay em không để mặc anh ở đó luôn đi lại gọi điện cho người khác giúp đỡ làm gì chứ , sao không để anh mặc xác ở chỗ đó đi chứ những giọt nước mắt đó cứ thế tuôn tuôn ra anh ngồi đó ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ trước mặt mình một thành phố tấp nập xa hoa tiếng cười nói hạnh phúc của bao nhiều con người đang nô đùa nói chuyện còn anh thì cô đơn , buồn bã ngồi đó nhớ lại hình ảnh người con trai vì lạnh mà cuộn tròn trong cahwn ôm lấy mình ngủ một lúc lâu cơn đau đầu càng lúc càng kéo đến cứ thế anh ngất đi , Bảo Dương nghe anh Vệ bảo Nhật Nam đang ở trên phòng cậu bật đèn thì thấy ở ngoài lan can có bóng người đang nằm đó cậu đi nhanh đến đỡ anh dậy sờ lên trán anh rất nóng toàn thân lạnh toát cậu hét lên " Anh Vệ ơi , anh lên đây đi anh Nam ngất rồi ."

Vệ Thiên Hàn đang ngồi nghe điện thoại thì anh đứng dậy đi lên lầu chạy vào phòng thấy Bảo Dương đang có gắng dùi Nhật Nam vào trong anh đi đến gọi điện cho xe cấp cứu . Lúc ở trong bệnh viện Bảo Dương vừa ra khỏi phòng cấp cứu anh đi đến nói " Anh ý đã qua cơn nguy kịch rồi em thật sự không hiểu nổi cái con người này đã biết mình bị bệnh rồi lại còn đi ra lan can ngồi đó cho đến lúc ngất đi chứ ."

Vệ Thiên Hàn gật đầu" Em bây giờ chăm sóc Nhật Nam anh có việc đi trước "

Bảo Dương gật đầu " Vâng ạ , anh đi cẩn thận ."

Về đến cổng Ngôn Hi bảo hai người xuống trước để anh đi cất xe lúc này Tu Hàn mới quay ra nói chuyện với cậu " Tử Hàn cảm ơn cậu rất nhiều nha vì đã giúp đỡ mình ."

Tử Hàn gật đầu " Không có gì ."

Hai người đang đi nói chuyện vui vẻ với nhau thì gặp thuộc hạ của Vệ Thiên Hàn người đàn ông đó đi đến nói " Chào hai cậu , lão đại muốn mời cậu Tu Hàn đến gặp anh , lão đại bảo anh không cần mang theo thứ gì ."

Tu Hàn gật đầu quay ra nói với Tử Hàn " Tử Hàn có lẽ mình phải đi rồi , cậu phải tập luyện thật chăm chỉ thì mới có thể thực hiện được điều mình muốn được chứ mình không biết sẽ đi khoảng bao lâu nên cậu hãy bảo với mấy anh cho mình nha có việc gì gấp mình sẽ gọi điện ."

Tử Hàn gật đầu ' Được , chúc cậu bình an ."

Tu Hàn đến nơi cậu mở cửa bước vào phòng nói " Chào anh Vệ , anh gọi tôi đến có việc gì ."

Vệ Thiên Hàn " Bảo Phong cậu ngồi đi ."

Tu Hàn kinh ngạc nhìn Vệ Thiên Hàn vẫn thản nhiên ngồi lắc lư ly rượi vang đỏ đó " Xin lỗi , chắc anh nói nhầm tên rồi tôi khong phải Bảo Phong mà là Tu Hàn ."

Vệ Thiên Hàn cười nhếch miệng đưa điện thoại ra trước mặt cho cậu xem đoạn video đó , Tu Hàn xem xong cười " Chỉ với đoạn vdeo này mà anh đã kết luận rồi sao ."

Vệ Thiên Hàn nhìn người con trai trước mặt mình anh đưa cho cậu tấm ảnh mà cậu với Nhật Nam chụp cùng nhau nói " Tấm ảnh này tôi nhặt được ở trước cửa nhà của Nhật Nam nó rơi từ hciếc áo khoác mà cậu đang mặc đó tuy tôi không biết 3 năm trước cậu bỏ đi đã làm gì mà khiến cho ba của tôi nổi giận phải dùng hình với nó cậu biết không nó bị giam trong phòng 3 ngày dùng tất cả các loại hình phạt cả người của nó trồng chất vết thương đến tận bây giờ chỉ cần cởi áo ra cậu sẽ nhìn thấy vết sẹo dài nhất đằng sau lưng của nó là thay cậu gánh vắc việc năm xưa cậu ăn cắp tài liệu bảo mật của công ty .

Tu Hàn kinh ngạc vẫn chưa tiếp thu hết tất cả những lời mà Vệ Thiên Hàn nói cậu vẫn ngồi đó tự trách bản thân , dằn vặt , hận không thể ấy cái mạng này ra che chở cho anh " Đúng là tôi sai , tôi có lỗi với anh ấy nếu anh đã biết chuyện rồi thì anh có thể cứ lặp lại tất cả tổn thương mà tôi gây ra cho anh ý lên người tôi , tôi không trách móc hay hận gì anh ."

Vệ Thiên Hàn đứng dậy đi đến chỗ chỗ quầy rượu lấy một phong thư đi đến đưa cho cậu nói " Cầm lấy cái này đi hay không là do cậu ."

Tu Hàn cầm lấy đứng dậy đi ra khỏi phòng , cậu mở phong thư ra xem bên trong toàn là hình ảnh mà Nhật Nam đang nằm trong bệnh viện cậu quay ra nói với thuộc hạ của Vệ Thiên Hàn " Đi lấy xe nhanh lên đưa tôi đến bệnh viện Rujjin ."

Lúc cậu đến nơi cậu đi lên theo số phòng mà Vệ Thiên Hàn ghi ở đó cậu cảm thấy rất hối hận khi đã bỏ anh lại một mình ở ngôi nhà đó , sự lo lắng , sợ hãi của cậu bắt đâu trỗi dậy đứng trước cửa phòng cậu vẫn băn khoăn có nên vào hay không cậu định quay đi thì tiếng nói ở đằng sau vang lên " Cậu không vào sao anh ý đang đợi cậu đấy Bảo Phong ."

Tu Hàn quay ra chào " Chào anh bác sĩ Dương ."

Bảo Dương gật đầu " Chào cậu Bảo Phong , khi nào anh ý tỉnh cậu cho anh ý ăn để còn uống thuốc từ sáng đến giờ anh ý vẫn chưa ăn gì ."

Tu Hàn gật đầu " Cảm ơn cậu nhiểu Bảo Dương ." Cậu bước vào trong phòng nhìn anh đang nằm trên chiếc giường đó cậu đi đến nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đó không còn sự ấm áp như trước cậu thật sự sợ hãi rất sợ xem xong mấy tấm ảnh mà Vệ Thiên hàn đưa cho cậu lại nhớ đến ngày mà bố mẹ mình bị tai nạn giao thông hai người cũng nằm trên chiếc giường này nhưng hiện tại không phải bố mẹ của mình mà là người mình yêu hơn cả mạng sông của mình người mà mình có thể hi sinh tất cả cậu cứ ngồi đó nhìn anh , Bảo Dương thấy cậu mấy ngày nay không ăn uống hay nghỉ ngơi gì anh khuyên cậu bao nhieu lần cũng không được mãi về sau cậu mới chụi gật đầu ngồi đó ngủ để cho Bảo Dương trông .

Bảo Dương đi đến thay thuốc cho anh thấy anh tỉnh lại cậu nói " Anh thấy sao rồi ."

Nhật Nam tỉnh dậy mùi thuốc xộc vào mũi mình cậu không chụi được định ngồi dậy thì nhìn thấy Bảo Phong đang nắm lấy tay của mình ngủ cậu nói " Sao em ý lại ở đây ."

Bảo Dương đi đến sofa ngồi xuống " Thật ra mấy ngày trước cậu ý cứ ngồi đấy chăm sóc anh đến tận ngày hôm nay em mãi mới khuyên cậu ý ngủ được một tí , ngày hôm đó em nghe anh ý nói cái gì mà em đã sai thật rồi ngay từ đầu em không nên làm như vậy xin lỗi Nhật Nam không những thế em nhìn ra anh ý rất sợ bệnh viện cả lúc anh đang nằm trên chiếc giường đó nhưng cơ thể anh ý vẫn run rẩy như đang sợ hãi hay mất mát ."

Vệ Thiên Hàn đi đến nói " Hoá ra vẫn đến "

Bảo Dương đứng dậy nhận lấy rổ hoa quả nói " Chào anh Vệ , anh nói thế là sao ."

Nhật Nam gật đầu " Đúng , anh nói thế là sao."

Vệ Thiên Hàn cười nhếch miệng " Thật ra thì chẳng có gì chỉ đánh một tí vào điểm yếu của nó thôi , anh thật sự không ngờ môt người lạnh lùng như cậu ta lại chụi yêu em ."

Nhật Nam nhìn cậu vẫn đang ngủ ngon lành cười " Em ý khác với anh rất nhiều , đúng rồi chuyện mà anh bảo em điều tra về Tử Hàn anh biết em phát hiện ra cái gì không cậu nhóc đó đã thay đổi hồ sơ lí lịch một cách kín đáo em không biết cậu nhóc đó tại sao phải làm đến như vậy nhưng chắc chắn không đơn giản đặc biệt Tử Hàn và Lãnh Huyết không cùng huyết thống cho nên anh phải cẩn thận thì hơn .

Tại phòng khách khu Lãnh Nguyệt Tâm , Lãnh Huyết ở trên phòng nghe cuộc điện thoại khẩn cấp từ căn cứ ở Hàn Quốc anh nghe xong mặt mày nghiêm nghị , khó chụi đôi mày anh nhúi lại . Anh đi xuống dưới nhà định tìm Tử Hàn thì cậu đã ngồi dưới đó nói chuyện cùng các anh Lãnh Huyết đi đến gọi cậu lên phòng của mình Tử Hàn đứng dậy xin phép các anh cậu với Lãnh Huyết vào trong phòng nói " Anh gọi em có việc gì sao ."

Lãnh Huyết bảo cậu ngồi xuống nói chuyện " Tử Hàn vừa nãy chú Lưu bảo Vệ Thiên Hàn đang điều tra em rồi anh ta còn biết hồ sơ lí lịch của em được làm giả họ biết em và anh không có quan hệ huyết thống không những thế căn cứ ở bên Hàn Quốc có người muốn tạo phản rồi họ biết bố của em đã qua đời ."

Tử Hàn nghiêm túc lắng nghe Lãnh Huyết nói xong đứng dậy đi đến gần cửa sổ cười gian xảo " Anh Lãnh chúng ta thực hiện một kế hoạch được không nhưng phải nhờ đến Tu Hàn thì lúc đó em mới có thể ra khỏi đây mà không có bất kì sự nghi ngờ nào của Vệ Thiên Hàn kèm theo trong khoảng thời gian thực hiện kế hoạch anh hãy dạy em tất cả những điều mà anh biết ."

Lãnh Huyết đi đến đứng gần cậu gật đầu nói " Được , ngày mai chúng ta bắt đầu còn kế hoạch thì sao ."

Tử Hàn nhìn xa xăm nói " Khi nào đúng thời cơ em sẽ nói cho anh hiện tai em muốn anh phải an toàn đừng lộ bất kì sơ hở gì bảo cả mọi người cũng vậy ."

Lãnh Huyết " Được ."

Ngày hôm sau , tất cả mọi người nghe theo chỉ thị của Lãnh Huyết bắt đầu bắt tay vào công việc mà Vệ Thiên Hàn giao cho mình chỉ riêng có mỗi Tử Hàn cùng Lãnh Huyết đến phòng tập anh dạy cậu tập võ và quyền anh mỗi ngày hai người đều như vậy sớm dậy tập luyện đến tận khuya mới về , Lãnh Huyết ngồi xuống nghỉ nghơi nhìn từng động tác của cậu đang tập nói " Tay phải không được nâng cao để bảo vệ cơ mặt của mình em phải đảm bảo tay sau của mình phòng vệ tuyệt đối để tránh những cú móc ngược hay tấn công từ đối thủ tiếp theo để có lực mạnh nhất cho cú JAB thì em mở rộng cánh tay hoàn toàn em phải đánh chuẩn để hạ gục đối phương cực kỳ nhanh chóng nó cho phép em phải ra tay nhanh gọn , chuẩn xác ."

Tử Hàn gật đầu tiếp thu lại những gì mà Lãnh Huyết nói cậu tập được 30 phút nhìn đồng cảm thấy đã muộn rồi nên bảo " Anh về trước tí nữa em về sau cũng được mấy ngày nay anh vất vả rồi hôm nay về sớm đi ."

Lãnh Huyết " Vậy nhớ về sớm đấy mai anh dạy em cách bắn súng tuy em đã học những điều cơ bản đó đã rất thành thạo nhưng em cần phải tập luyện nhiều hơn một chút để có thể tự bảo vệ bản thân ."

Tử Hàn " Vâng , anh về ạ ." Lãnh Huyết vừa đi khỏi cậu nằm xuống nhìn lên trần nhà màu sáng lấp lánh của đèn điện chiếu rọi vào khuôn mặt gầy gò , thấm đẫm mồ hôi cậu nằm đó nghĩ không biết bây giờ chú Lưu và Thiên Nhi sống bên đó ra sao rồi cả bố cũng vậy con mong tất cả mọi người phải bình anh hãy sống thật tốt còn chuyện còn lại con nhất định sẽ giúp bố giải quyết tất cả những ai mà cướp đi tất cả của bố con sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi con hứa với bố , cậu nằm đó suy nghĩ thì ngủ quên luôn trong phòng đúng lúc Vệ Thiên Hàn đi qua thấy phòng tập vẫn còn sáng anh đi đến mở cửa bước vào nhìn người con trai ốm yếu gầy gò đang nằm trên sàn anh càng lúc càng bước đến gần người con trai đó . Tử Hàn vừa mới chợp mắt một tí phát hiện có người trong căn phòng này cậu cảnh giác nắm chặt tay chuẩn bi phòng vệ , Vệ Thiên Hàn nhận ra là Tử Hàn khoé miệng anh nhếch lên cười nói " Đứng dậy đi đừng nằm đó nữa ."

Tử Hàn vẫn nằm đó nhìn người con trai có đôi mắt màu hổ phách trước mặt mình cậu càng nhìn thì đôi mắt đó càng làm cậu cuốn hút lâu ngày không gặp mà mái tóc đen mềm mại đó đã sắp che hết đôi mắt đẹp kia rồi cậu nói " Anh Vệ đến đây có việc gì sao."

Vệ Thiên Hàn không ngờ mấy ngày không gặp mà cậu nhóc này đã thay đổi rất nhiều cách nói chuyện càng ngày càng có sự đề phòng , lạnh lùng hơn " Còn sức đấu một trận không ."

Tử Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt anh gật đầu " Đấu ."

Vệ Thiên Hàn gật đầu " Lên sân thôi .''

Tử Hàn nhúi mày nhìn anh mặc bộ quần áo sơ mi này cậu nói " Thay quần áo ."

Vệ Thiên Hàn " Tôi không mang quần áo ."

Tử Hàn đi vào trong tủ đồ của Lãnh Huyết đưa cho anh " Mặc vào đi xong đánh ."

Vệ Thiên Hàn cầm lấy đi vào phòng lúc đi ra thấy cậu đang đứng trên sàn đấu , anh đi đến trước mặt cậu nói " Bắt đầu thôi .'' Tử Hàn gật đầu ra tay trước cậu chỉ mới được Lãnh Huyết dạy cho những điều quan trọng nhất rồi nhưng so với Vệ Thiên Hàn có sự không cân đối rõ rệt anh ta cao hơn mình một cái đầu ra tay dùng sức rất chặt một một cú đấm anh ta đánh rất chuẩn xác toàn vào chỗ hiểm cũng may hôm qua đã dạy qua phần này cho nên nõ cũng không quá khó , Vệ Thiên Hàn cứ đánh ra một cú cậu luôn chặn ngay lập tức đến cuối cả hai người sức cũng đuối rồi đúng lúc đó Vệ Thiên Hàn thấy Tử Hàn lộ ra sơ hở anh vòng tay qua eo của cậu đè cậu xuống sàn anh giơ tay định đánh thì đứng dậy nói " Em thua rồi , mới có mấy ngày mà đã tập được như vậy rồi chắc Lãnh Huyết dạy em rất nhiều nhỉ ."

Tử Hàn ngồi xuống tháo gang tay ra cầm lấy băng gạc băng lại chỗ vừa nãy bị đánh chảy máu cậu nói " Anh quá khen rồi nếu đấu xong rồi thì tôi xin phép về trước ."

Vệ Thiên Hàn dùng lực kéo cậu vào trong lòng anh đứng ôm cậu cảm nhận hơi ấm từ người con trai này truyền cho anh , Tử Hàn bất ngờ với cái ôm này của Vệ Thiên Hàn trái tim của cậu càng lúc càng đập rất nhanh cậu cảm thấy người này mỗi lần ôm mình đều có cho cậu một cảm giác rất an toàn đó cậu ghét cái cam rgiác này nó làm cho cậu buông bỏ tất cả trách nhiệm mà mình sắp phải thực hiện trước đó cậu nói " Anh thích tôi sao ."

Vệ Thiên Hàn nghe câu vừa nãy của cậu nói anh không biết mình đối xử đặc biệt với cậu có phải là thích hay là người giúp mình chữa đươc căn bệnh mất ngủ kia , anh buông cậu ra dời khỏi phòng vừa đi anh vừa nghĩ câu nói của cậu . Tử Hàn đứng bất động vẫn chưa khỏi bất ngờ với câu nói vừa nãy của mình , cậu về đến khu Lãnh Huyết vẫn ngồi đó chờ cậu nói " Lên lầu tắm giặt xong xuống ăn cơm đi ."

Tử Hàn gật đầu " Vâng ạ ." Cậu nhìn mâm cơm trước mặt mình cậu ngồi đối diện với anh nói " Anh Lãnh mai cho em xin nghỉ một buổi nha em muốn đi gặp Tu Hàn anh biết cậu ý ở đâu không ."

Lãnh Huyết vẫn nhìn cậu ăn nói "Không cái này chỉ có Vệ Thiên Hàn biết , từ lúc nó đi đến giờ vẫn chưa gọi cho bọn anh cuộc nào kể cả Tuấn Hào cũng vậy ."

Tử Hàn gật đầu " Vâng ạ để mai em gọi cho cậu ý thử xem ."

Lãnh Huyết " Em bây giờ nói cho anh nghe kế hoạch của em để anh còn biết giúp thế nào chứ."

Tử Hàn ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh nói " Trong kế hoạch của em sẽ không có mọi người chỉ có mình em thế cho nên lúc em đã ra khỏi đây mọi người mới được an toàn ."

Lãnh Huyết gật đầu " Được . "

Bạn đang đọc Yêu Phải Con Trai Của Kẻ Giết Người sáng tác bởi LNBcoldly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LNBcoldly
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.