Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 4566 chữ

Tử Hàn cùng Lãnh Huyết được người của Vệ Thiên Hàn dắt đến khu luyện súng ở đó có rất nhiều khẩu súng khác nhau , Lãnh Huyết quan sát xung quanh cậu nhìn thấy rất nhiều các kiểu súng khác nhau mỗi một khẩu súng được chế tạo rất tinh xảo từng đường nét trên cây súng đó rất đơn giản nhưng khi động vào mà không biết cách dùng có thể xảy ra án mạng một cách như chơi , cậu nhìn thấy đội tập luyện đều được đào tạo một cách chuyên nghiệp Lãnh Huyết quay ra nhìn Tử Hàn nói : Anh cho em một thử thách đó chính là hãy quan sát tất cả mọi thử ở đây xong về thông báo cho anh nếu thông qua anh dạy em bắn súng được không.

Tử Hàn gật đầu : Được em sẽ không làm anh thất vọng đâu , về em sẽ nói cho biết .

Lãnh Huyết : Ừ .

Đến nơi Lãnh Huyết với Tử Hàn bước vào căn phòng hai người cúi người chào người đàn ông trước mặt anh ta quay đầu lại nhìn Tử Hàn cười một cách tà mị cậu không hiểu ý nghĩ nụ cười đó cậu cũng chẳng quan tâm rốt cuộc anh ta muốn làm j điều cậu quan tâm là phải quan sát chi tiết trong căn phòng này . Vệ Thiên Hàn ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại của mình bảo hai người ngồi xuống nói : Lãnh Huyết người bên cạnh là em trai cậu sao .

Lãnh Huyết gật đầu : Đúng vậy , nó là em trai tôi .

Vệ Thiên Hàn : Ừ , cậu đã vượt qua thử thách mà tôi đã đặt ra rồi tôi đã bảo sẽ cho cậu làm đội trưởng của tôi đúng không .

Lãnh Huyết gật đầu : Đúng vậy .

Vệ Thiên Hàn lắc ly rượi vang đỏ trên tay : Lúc đầu cậu chỉ nói muốn xin cho em trai mình vào đây để đổi lấy không làm đội trưởng nữa nhưng tôi vẫn muốn cậu tiếp nhận chức vụ này .

Lãnh Huyết lắc đầu : Tôi không thể gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy được tôi mong cậu vẫn nên chọn người khác .

Vệ Thiên Hàn nhìn cậu : Cậu thật sự không làm hay sao cái này sẽ giúp được cậu rất nhiều đó .

Lãnh Huyết nhìn Vệ Thiên Hàn : Tôi ý đã quyết nhất định không thay đổi kể cả có ích đi nữa .

Tử Hàn nghĩ nếu mà Lãnh Huyết có thể đảm nhiệm chức vụ này chắc chắn có thể sẽ nắm được rất nhiều lợi ích trong việc điều tra hay tìm hiểu dễ dàng hơn mọi thứ ở đây kể cả tìm hiểu về chỗ ở của Vệ Khanh thì rất dễ là đằng khác nhưng muốn gặp ông ta thì cần phải có j đó nổi bật lên mới được , cậu lên tiếng nói : Anh Lãnh có thể làm được mà .

Lãnh Huyết nhìn cậu : Em lại đang nghĩ trò vớ vẩn j nữa đây ý anh đã quyết không thây đổi được đâu .

Tất cả mọi hành động của hai người được Vệ Thiên Hàn thu hết vào mắt không bỏ qua một chi tiết nào cũng đúng lúc đó Bảo Dương mở cửa đi vào thấy ba người đang nói chuyện cậu biết mình đã làm phiền nên đi ra ngoài nhưng Bảo Dương gọi cậu lại nói : Có chuyện j à .

Bảo Dương gật đầu : Vâng .

Vệ Thiên Vũ quay xang nhìn hai người nói : Lãnh Huyết cậu cứ về nghĩ kĩ đi tạm hời công việc không phải lo tôi cho cậu suy nghĩ 3 ngày nếu quyết định xong rồi thì đến gặp tôi bây giờ hai người về đi .

Tử Hàn cũng Lãnh Huyết đứng dậy chào : Vậy bọn tôi xin phép đi trước .

Hai người vừa đi khỏi , Vệ Thiên Hàn quan sát cậu một lúc nói : Rốt cuộc đến đây có chuyện j .

Bảo Dương đi đến ghế ngồi xuống đưa cho Vệ Thiên Hàn tập tài liệu : Anh Nam bảo đưa cho anh cái này còn nói cho anh ý xin nghỉ một tháng ạ

Vệ Thiên Hàn nhúi mày : Nó không nói đi đâu à .

Bảo Dương : Anh ý chỉ bảo đi giải toả một tháng xong quay lại .

Vệ Thiên Hàn gật đầu bảo cậu ra ngoài xong gọi điện cho Nhật Nam nói : Đang ở đâu .

Nhật Nam đang lái xe thấy màn hình nổi số của Vệ Thiên Hàn thì bắt máy : Em đang vào trong thành phố rồi anh cho em xin nghỉ một tháng được không .

Vệ Thiên Hàn : Không , quay lại đây nhanh anh cho mày đúng 30 phút .

Nhật Nam : Có việc j gấp sao

Vệ Thiên Hàn : Ừ.

Lãnh Huyết cùng Tử Hàn về đến khu Lãnh Nguyệt Tâm của mình bước vào trong nhà Lãnh Huyết nói : Em hãy bắt đầu nói đi .

Tử Hàn nói : Em phát hiện mỗi nơi em đi qua đều kiểm tra rất nghiêm là thứ nhất , thứ hai em cũng chưa được làm quen với súng cho lắm nhưng em chắc chắn rằng những khẩu súng đó không phải bình thường tuy nhiên em có để ý một người , người đó bắn súng rất chuẩn như kiểu được đào tạo để làm nhiệm vụ đặc biệt ý ạ không những thế anh phát hiện ra gần chỗ cửa phòng của Vệ Thiên Hàn có một con đường nữa không .

Lãnh Huyết hơi bất ngờ với phát hiện vừa rồi mà Tử Hàn nói : Anh không để ý lắm mấy cả tại sao em lại biết .

Tử Hàn hơi chột dạ sờ cái mũi của mình chẳng lẽ bảo hôm qua đi thăm dò thì bị lạc chắc : Em rất muốn được anh dạy em bắn súng nên mới quan sát kĩ thôi.

Lãnh Huyết cười : Ừ , em rất giỏi đấy .

Tử Hàn gật đầu : Anh , em muốn tiếp xúc với người bắn súng giỏi đó được không .

Lãnh Huyết quay mặt xang nhìn cậu nói : Không được , khi nào em gặp người ta thì chỉ anh để anh nghĩ hẵn .

Tử Hàn ngoan ngoãn gật đầu : Vâng ạ .

Lãnh Huyết đi lên phòng để lại một mình Tử Hàn ngồi suy nghĩ ngốc ở đó , lúc đó anh đi qua phòng Tu Hàn thấy phòng cậu có tiếng khóc anh đẩy cửa bước vào nhìn thấy Tu Hàn đang ngồi ở một góc của căn phòng khóc một mình anh đi đến hỏi : Tu Hàn sao em lại ngồi ở đây khóc một mình vậy anh tưởng em đi cùng Nhật Nam cơ mà .

Tu Hàn ngẩng mặt lên nhìn Lãnh Huyết hai bên mắt sưng húp lên vì khóc quá nhiều : Anh Lãnh , sao anh ở đây .

Lãnh Huyết lau nước mắt cậu đi nói : Cái này anh phải hỏi em mới đúng tại sao ngồi đây khóc một mình vậy ai ăn hiếp em sao .

Tu Hàn đứng dậy : Em không sao hết tại vì vữa nãy không cẩn thận lạc đường nên khóc quay về thôi .

Lãnh Huyết buồn cười : Sao em mãi không giờ sửa cái tật này chứ , thế còn Nhật Nam không đưa em đi sao .

Tu Hàn nghe Lãnh Huyết nhắc tới Nhật Nam tim cậu nhói đau khóc không ra nước mắt cậu biết mình đã làm sai rất nhiều với Nhật Nam nhưng nếu không làm vậy thì anh sẽ không buông tay mình nên cậu đã làm tổn thương anh một cách vô tâm rồi : Em nhất định sẽ sửa mà , anh làm xong việc rồi à .

Lãnh Huyết gật đầu : Ừ . Tử Hàn đang ngồi dưới nhà đấy em có muốn xuống chơi cùng với nó không .

Tu Hàn gật đầu : Có , anh cứ đi trước đi em đi rửa mặt hẵn .

Lãnh Huyết đi ra khỏi phòng , Tu Hàn lên giường nằm suy nghĩ về những j mà Nhật Nam đã nói với mình cậu càng nghĩ càng không hiểu anh đang nói j cùng lúc đó ngoài cửa có tiếng gọi cậu đi ra mở cửa thấy Tử Hàn nhìn mình nói : Cậu làm sao thế , hai bên mắt sưng lên hết thế kia .

Tu Hàn cười : Không sao , mà cậu lên đây bảo j tớ thế .

Tử Hàn : Người của bên Vệ Thiên Hàn đang ở dưới đợi cậu bảo đi đâu ý .

Tu Hàn gật đầu bảo Tử Hàn đi xuống còn cậu đóng cửa phòng đi vào nhà tắm thay quần áo suy nghĩ đến câu nói cuối cùng mà Nhật Nam nói với cái vụ mà Vệ Thiên Hàn gọi mình , chẳng lẽ mình đã bị phát hiện ra rồi cậu đi xuống dưới nhà nói : Tử Hàn người đó đâu rồi sao tớ không thấy vậy .

Tử Hàn đi ra gọi cậu nói : Tu Hàn ơi người đó đang đợi cậu ở đây này .

Tu Hàn nghe thấy tiếng của cậu ở phòng khách nói : Cậu bảo người ta ra ngoài cửa đi tớ đứng ở ngoài rồi.

Tử Hàn cùng Nhật Nam đứng dậy đi ra ngoài cửa thấy Tu Hàn đang đứng đó hút thuốc lá một mình Tử Hàn chạy đến chỗ cậu nói : Ai cho cậu hút thuốc , hút thuốc không tốt cho cơ thể đâu mấy ngày trước cậu ốm vẫn chưa chừa à .

Tu Hàn quay lại nhìn Tử Hàn với đôi mắt sưng húp : Tâm trạng không tốt tớ mới hút thôi nếu cậu không tin cứ đi hỏi ca ca tớ được không .

Tử Hàn gật đầu : Ừ . Thế cậu đi cùng với anh Nhật Nam nha tớ vào trước đây.

Tu Hàn nghe xong cái tên quay mặt lên nhìn người phía sau mình nói : Tử Hàn hay cậu đi cùng với tớ nha .

Tử Hàn thấy có điều j đó hơi lạ định hỏi nhưng Tu Hàn ghé sát vào tai cậu nói : Cậu đi cùng mình đi nha .

Tử Hàn gật đầu : Được vậy anh Nhật Nam anh dẫn đường đi .

Nhật Nam gật đầu : Ừ , đi thôi .

Đến nơi cả ba người vào trong Vệ Thiên Hàn đi đến nói : Sao lại có đứa nhóc này tôi đâu có gọi .

Tu Hàn định nói Tử Hàn chen ngang : Anh ý đang bị ốm nên tôi mới đi cùng .

Vệ Thiên Hàn nhìn cậu : Nhật Nam cậu mang Tu Hàn đi xem chỗ làm việc chưa .

Nhật Nam : Dạ chưa .

Vệ Thiên Hàn có thể để ý thấy đưa em trai của mình có chuyện j đó với Tu Hàn kể cả ánh mắt nó nhìn người này rất khác rốt cuộc hai đứa này có quan hệ j chứ hay Tu Hàn có liên quan j đến Bảo Phong : Thôi tí nữa rồi đưa cậu ấy đi đi.

Nhật Nam gật đầu : Vâng , thế không còn chuyện j nữa em ra ngoài đây .

Vệ Thiên Hàn : Khoan chuyện này cần em tham gia ngồi xuống đi . Tu Hàn tôi biết cậu rất giỏi về mảng máy tính nên tôi muốn cậu làm một nhiệm vụ với Nhật Nam để hai người có thể hiểu nhau hơn một chút vì nhiệm vụ này rất quan trọng có lẽ sẽ mất khoảng mấy tháng j đó nếu vấn đề xảy ra sự cố còn không có vấn đề j thì chỉ hoàn thành ngắn nhất là 2 tháng thôi nên tôi mong chuyện các nhân của mình hãy để ra ngoài mà hãy đặt tâm tư vào công việc .

Tu Hàn gật đầu : Được , vậy anh nói công việc đi .

Vệ Thiên Hàn : Tôi muốn hai người tìm ra lô hàng của bọn Nhật đang vận chuyển cho ông Hoàng ở bến cảng Tian Jin , lô hàng này rất quan trọng nếu mà nó về tay mình thì 30 tấn hàng này coi như được lợi . Chính vì như vậy tôi mới muốn hai người hợp tác với nhau trong nhiệm vụ lần này ý của cậu thế nào Tu Hàn .

Tu Hàn suy nghĩ một lúc mới nói : Chỗ này rất xa bến cảng đó nếu muốn tìm ra thì cũng không phải khó điều quan trọng nhất nó nằm ở cướp được hàng kiểu j mới được .

Nhật Nam : Cái đó cậu không cần phải lo tôi tự có sắp xếp .

Vệ Thiên Hàn : Thế thì hai người cứ về thảo luận với nhau đi xong Tu Hàn sẽ chuyển xang ở với Nhật Nam khi nào làm xong nhiệm vụ rồi về .

Tu Hàn đứng dậy nói : Không được , tôi sẽ ở một mình .

Vệ Thiên Hàn : Hai người ra ngoài trước đi tôi muốn nói chuyện với nhóc con này một tí .

Tu Hàn lo lắng không biết nên làm như thế nào khi để Tử Hàn ở đây một mình được nếu để anh Lãnh mà biết đến vụ này thì coi như mình chết chắc ,cậu quay ra nhìn Tử Hàn : Có cần tớ đợi cậu ở ngoài không .

Tử Hàn biết Tu Hàn đang lo lắng cho mình nên cậu cười : Không cần đâu điều bây giờ cậu nên làm là về nhà làm như thế nào cho hai bên mắt của mình hết sưng đi không thì lúc về ca ca của cậu cũng mắng cho mà xem .

Tu Hàn hơi do dự không biết làm như thế nào : Thế cậu cứ nói chuyện đi tớ ở ngoài đợi cậu nha .

Tử Hàn gật đầu cậu véo chiếc má phúng phính của Tu Hàn cười : Tuân lệnh .

Vệ Thiên Hàn đi đến kéo cậu vào trong người mình nói : Em từ lần sau không được tiếp xúc với người khác như thế nữa .

Tử Hàn đứng bất động với cái ôm của người này giọng nói trầm áp vang lên bên tai cậu làm đầu óc cậu mơ hồ không nghe được câu nói vừa nãy của anh rốt cuộc người này muốn j ở mình chứ chỉ có gặp nhau được hai lần mà đã ôm rồi điên thật rồi đầu óc của mình đang nghĩ cái j vậy trời không được như thế người đang ôm mình là con trai của kẻ đã hãm hại gia đình mình mà cậu rãy giụa ra khỏi người anh nhưng không thể được vì sức mình quá yếu cậu nói : Anh buông tôi ra nhanh lên .

Vệ Thiên Hàn : Nếu tôi buông em ra thì em ngủ cùng tôi đi .

Tử Hàn bất ngờ trước câu nói của anh : Anh bị điên à muốn kiếm người ngủ cùng thì đi mà kiếm người khác mắc mớ j lôi tôi ngủ cùng anh chứ tôi không phải cái loại đó .

Vệ Thiên Hàn : Không muốn cũng phải muốn thôi ý tôi đã quyết em làm j được tôi.

Tử Hàn tức giận hét lên : Đồ biến thái anh là cái đồ biến thái bỏ tôi ra nhanh .

Vệ Thiên Hàn cười : Em mà còn hét lên nữa thì tôi cũng không biết sẽ làm j trên người em đâu thế nên hãy ngoan ngoãn nằm yên để tôi ôm em ngủ đi .

Tử Hàn giận không làm được j chỉ biết im lặng để cho người bên cạnh ôm mình ngủ một giấc ngon lành , cậu quay lưng lại nhìn người con trai đang ngủ ở trước mặt mình cậu càng nghĩ sao trên đời này lại có người ngủ đẹp như vậy chứ tuy anh ta rất lạnh lùng đối với mọi người từ cái nhìn đầu tiên ai gặp anh cũng phải hoảng sợ muốn để anh ta tin tưởng người khác thì rất khó từ khu Lãnh Nguyệt Tâm đi đến chỗ làm việc của anh ta có rất nhiều máy quay hay thiết bị chống kẻ đột nhập xâm phạm đối với một người như mình thì rất khó để làm nên cách tốt nhất vẫn tìm hiểu trong âm thầm vậy . Vệ Thiên Hàn tỉnh dậy nhìn người bên cạnh ôm mình ngủ một cách ngon lành bây giờ những j anh nghĩ trong đầu cuối cùng cũng được xác nhận rồi chỉ cần ôm người này ngủ là bệnh mất ngủ của mình được cải thiện một cách rõ rệt không những thế những ác mộng cứ thế mà biến mất không quay lại và chứng rối loạn tiếp xúc với người khác nữa vấn đề bây giờ làm như thế nào để người này ở bên cạnh mình được chứ . Tử Hàn tỉnh dậy nhớ ra Tu Hàn đang đợi mình ở ngoài cậu mở cửa phòng chạy ra ngoài thì Vệ Thiên Hàn nói : Cứ đi từ từ thôi bọn họ về rồi .

Tử Hàn hỏi : Đồ biến thái mấy giờ rồi .

Vệ Thiên Hàn đang đọc tài liệu anh bỏ xuống đứng dậy đi đến chỗ cậu : Em vừa gọi tôi là cái j .

Tử Hàn biết mình đã chọc nhầm chỗ rồi nên cười với anh : Chắc anh nghe nhầm rồi tôi vữa nãy nói là ca ca xinh đẹp mấy giờ rồi ạ .

Vệ Thiên Hàn : 6h tối rồi .

Tử Hàn : Cái j 6h tối rồi á .

Vệ Thiên Hàn gật đầu : Ừ .

Tử Hàn nói : Chỗ anh có bản hợp đồng nào bỏ đi không cho tôi mượn xong mai tôi giả anh .

Vệ Thiên Hàn lắc đầu : Không có tôi với em có làm j đâu mà cần hợp đồng .

Tử Hàn nếu tầm này đi về mà không mang cái j thì chết chắc : Thế thì anh cho tôi mượn quyển sổ cũng được .

Vệ Thiên Hàn nhìn thấy cún con xù lông hết cả lên vì sợ tội về nhà muộn : Đây cầm cái này về đưa cho Tu Hàn đi .

Tử Hàn cười : Cảm ơn nha ca ca xinh đẹp .

Vệ Thiên Hàn cười : Sao lại có người đáng yêu đến thế chứ , cún con này thú vị phết .

Tử Hàn chạy về đến khu Lãnh Nguyệt Tâm vừa vào trong nhà không thấy Lãnh Huyết đâu cậu vui mừng chạy thẳng vào phòng Tu Hàn , cậu mở cửa đi vào nhìn thấy Tu Hàn đang xếp quần áo vào trong vali cậu đi đến nói : Tu Hàn cậu đi đâu à .

Tu Hàn gật đầu : Ừ , tớ chuyển qua ở cùng Nhật Nam để làm nhiệm vụ đấy .

Tử Hàn : Các anh biết hết chưa vậy .

Tu Hàn : Biết hết rồi , thế tên Vệ Thiên Hàn kia giữ cậu lại nói j mà lâu thế tớ nói với anh Lãnh cậu đi ra ngoài có việc rồi nên anh ý không bảo j đâu .

Tử Hàn đưa cho cậu tập tài liệu : Vệ Thiên Hàn đưa cho cậu cái này ngày mai mấy giờ cậu đi .

Tu Hàn nhận lấy : Ừ ngày mai tớ 7h đi .

Tử Hàn ôm lấy Tu Hàn : Cậu đi nhớ phải cẩn thận , chăm sóc bản thân cho tốt vào nếu gặp nguy hiểm cứ gọi điện cho tớ được chứ , tớ không muốn những người được ba tớ nuôi từ nhỏ lại xảy ra chuyện j đâu được không .

Tu Hàn ôm lấu Tử Hàn khóc lóc : Tử Hàn à tớ sẽ quay về an toàn với mọi người mà .

Tử Hàn lau nước mắt cậu đi : Thôi đừng khóc nữa không mắt lại xưng hết cả lên đấy thì không đẹp trai nữa đâu nha , thôi tớ đi ra ngoài đây cậu nhất định phải ngủ sớm đấy .

Tu Hàn gật đầu nhìn Tử Hàn đi ra ngoài cửa xong cậu mở tập tài liệu đó ra nhìn vào bên trong có dòng chữ '' Tu Hàn cậu nhận lấy tập tài liệu này xong thì đến gặp tôi - Vệ Thiên Hàn " , cậu đọc xong mở cử đi đến khu Tĩnh Thất gặp Vệ Thiên Hàn đứng trước cánh cửa đó cậu không biết người đàn ông lạnh lùng đó muốn nói j với mình nữa cậu do dự có nên gõ cửa hay không thì bên trong truyền đến một giọng nói gọi cậu : Vào đi đừng đứng ngoài nữa .

Tu Hàn mở cửa bước vào nhìn người đang ngồi trước mặt mình : Anh gọi tôi đến có việc j .

Vệ Thiên Hàn bảo cậu ngồi xuống , Nhật Nam mang cho Tu Hàn một ly rượu ra đây cậu vội xua tay '' không cần đâu tôi không biết uống chỉ cần cho tôi một ly nước cam ép là được rồi " Nhật Nam nghe cậu nói xong mang một ly nước cam để trước mặt cậu cười một cách tà mị làm cho lòng cậu nơm nớp lo sợ không biết anh lại giở trò j nữa đây cậu quay xang Vệ Thiên Hàn "Anh nói đi có việc j mà gọi tôi "

Vệ Thiên Hàn nghiêm túc đẩy cái tập hồ sơ ở trước mặt cậu , cậu nhận lấy mở ra đầu tiên là thông tin liên quan đến danh sách những người tham gia giao hàng với bọn người Nhật tiếp đến có rất nhiều hình ảnh liên quan đến người đàn ông làm ăn bất hợp pháp này rốt cuộc danh tính của người này lớn đến cỡ nào mà có thể thâu tóm được nhiều bang phái ở bên Nhật như vậy nếu mà Tử Hàn biết chuyện này thì rất có lợi cho cậu ý rất nhiều cho việc về sau lật đổ Vệ Khanh nên mình cần phải rời khỏi chỗ này nhanh lên mới được nhưng có Nhật Nam ở đây nhìn mình không rời mắt như này thì sao mà đi được chứ cậu mải suy nghĩ không biết rằng trong cốc nước cam đó đã bị Nhật Nam bỏ thuốc vào từ lúc nào không biết cậu uống hết xong gấp tập tài liệu lại nhìn Vệ Thiên Hàn " Tôi đã xem xong rồi ngày mai tôi sẽ chuyển chỗ ở nên bây giờ tôi xin phép đi về trước " .

Tu Hàn ra khỏi căn phòng đó đi thật nhanh về khu ở của mình để kể tất cả mọi chuyện cho Lãnh Huyết nghe nhưng cậu càng đi cơn chóng mặt ập tới làm cậu ngất xủi trên đường về khu Lãnh Nguyệt Tâm . Buổi sáng ngày hôm sau Tử Hàn chạy xuống phòng Tu Hàn xem cậu tỉnh dậy chưa cậu gõ cửa mấy lần không thấy tiếng Tu Hàn đâu cậu mở cửa bước vào phòng thì vẫn thấy hành lí hôm qua mà Tu Hàn xếp vẫn chưa xong còn tập tài liệu cậu đưa anh không thấy nữa nên cậu đoán chắc Tu Hàn vẫn ở phòng của Vệ Thiên Hàn , cậu mở cửa đi ra ngoài nhìn thấy tất cả mọi người đang tụ tập chỉ chờ Tu Hàn ra là chào tạm biệt Tu Hàn nhưng bây giờ mà nói Tu Hàn vẫn chưa trở về từ phòng của Vệ Thiên Hàn thì ca ca của cậu ấy rất lo cho mà xem .

Tử Hàn nhìn xuống dưới nhà thấy không có ai trong phòng khách cậu đi xuống một cách nhẹ nhàng không phát ra tiếng động khi đến cửa ậu mở cửa bước ra ngoài thấy mình đã thoát được cậu bắt đầu đi tìm Vệ Thiên Hàn đến khu Tĩnh Thất cậu lại bị lạc vào chỗ rừng trúc thêm một lẫn nữa cậu càng đi càng lạc cậu quay về chỗ ghế đá lần trước cậu ngồi ngây ngốc đó một hồi lâu suy nghĩ làm cách nào để tìm thấy Tu Hàn cậu buồn chán ngồi cho cá ăn vừa nói chuyện với nó '' này cá vàng kia mày có biết chỗ tảng băng kia đâu không để tao còn tìn được Tu Hàn nữa chứ tao cứ ngồi đây chờ cho Tu Hàn bị tảng băng đó làm j à với cái tên tảng băng biến thái đó không biết sẽ làm j đứa bạn của tao nữa đây" Tử Hàn mải nói chuyện cùng cá con không để ý đằng sau mình có người khi giọng nói lạnh lùng vang lên cậu nghe giọng này rất quen nhưng không biết là ai cậu quay đầu lại xem là ai thì trên tay đang cầm hộp đồ ăn của cá đột nhiên rơi xuống cậu lắp bắp nói " tảng..băng biến thái ơ không phải ca ca xinh đẹp " Vệ Thiên Hàn nghe cậu nhóc này đặt cho mình rất nhiều cái biệt danh kì lạ anh nhúi mày '' em đến đây tìm tôi sao '' Tử Hàn sợ hãi , bất ngờ khi Vệ Thiên Hàn xuất hiện ở đây cậu cảm thấy mình cứ gặp người con trai này thì tiếng tim đạp càng nhanh , bối rối không dám nhìn thẳng vào mặt anh '' đúng '' Vệ Thiên Hàn cười " nếu em đến gặp tôi sao lại ngồi đây'' .

Tử Hàn muốn đấm chết cái câu hỏi vừa nãy của Vệ Thiên Hàn tất cả mọi người ai cũng kêu anh ta giỏi đầu óc thông minh tính kế phải gọi là khôn ai bằng thế mà cũng không nhận ra được người ta bị lạc chứ '' Bị lạc đường khi đến tìm ca ca '' .

Vệ Thiên Hàn xoa đầu cậu '' đi theo tôi '' , cậu đi theo sau anh ta cậu bây giờ mới để ý thấy anh có bóng lưng rất rộng , đôi chân thon dài không những thế bàn tay của anh trắng , thon , dài rất đẹp nếu như mình có được như anh thì tốt biết mấy . Khi hai người đến nơi cậu ngồi xuống chiếc sofa nói " Ca ca tôi đến tìm anh là để biết Tu Hàn từ hôm qua đi gặp anh vẫn chưa về nên tôi mới đến đây hỏi anh " .

Vệ Thiên Hàn cười cuối cùng cún con cũng nói lí do đến nơi này rồi ''Nếu tôi nói tôi biết bây giờ Tu Hàn đang ở đâu thì em phải có chút điều kiện để làm thông tin trao đổi chứ đúng không ''

Tử Hàn cười như không cười nhìn anh " Được , điều kiện thì anh cứ nói nhưng điều quan trọng tôi muốn biết cậu ấy đang ở đâu ''.

Vệ Thiên Hàn rót nước đi đến để trước mặt cậu " Ý của em là tôi muốn j cũng được à ''

Tử Hàn gật đầu "Ừ , bây giờ thì anh nói đi cậu ấy đang ở đâu ''.

Bạn đang đọc Yêu Phải Con Trai Của Kẻ Giết Người sáng tác bởi LNBcoldly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LNBcoldly
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.